Thương Tiến Tửu

Chương 260

“Thưởng,”Lý Kiếm Đình tâm tư bay lộn, khép sổ lại. “Hách Liên Hầu có công trù liệu lương, trẫm phải trọng thưởng hách liên hầu.”
Khổng Tưu quỳ tại chỗ, thầm gật đầu, cung kính nói: “ Hoàng thượng thánh minh.”


Lương cứu tế bất luận thế nào cũng không thể thu về được, hiện giờ Lý Kiếm Đình trong thưởng hách liên hầu, lời đồn sẽ tự tan. Nếu Thẩm Trạch Xuyên muốn cùng cô đánh trận nhân nghĩa, vậy chờ xem.


“Hàn Thừa chuyên quyền dối vua, lại có tâm tư soán vị, tội ác tày trời, khó mà đặc xá.” Lý Kiếm Đình nói, “Đại soái vì bảo vệ an nguy của trẫm, thay trẫm bắt nghịch tặc Hàn Thừa, có công lớn nhất. Không chỉ có thế, cô xuất binh đánh bộ Thanh Thử đã chiến thắng trở về, về công về tư, trầm đều phải phong cô.”


Khổng Tưu nói: “Đại soái đóng ở Biên Quận, chịu đựng khổ cực, từ năm Hàm Đức đã có công xuất binh xả thân vì triều đình. Không biết Hoàng thượng định phong vị cho Đại soái thế nào?”


“Trẫm nghe nói Đại soái có mỹ danh là ‘Phong Dẫn Liệt Dã’,” Lý Kiếm Đình đề bút, trên giấy viết xuống hai chữ, “Không bằng phong Đại soái làm ‘Đông Liệt Vương’.”
Khổng Tưu thoáng chốc ngẩng đầu, ngạc nhiên nói: “Vậy là......”


“Thích Trúc Âm, ba lần xuất binh Khải Đông hộ giá xả thân vì triều đình, dẫn gió đốt mười ba doanh của Biên Sa, một mình xâm nhập cứu phụ thân về. Cô đảm nhiệm chức vị Đại soái năm quận Khải Đông binh mã, một quận hai ý nghĩa là vách sắt thành đồng. Năm Hàm Đức tới năm thiên sâm, mười hai bộ Biên Sa không ai có thể xâm chiếm lãnh thổ Khải Đông của ta.” Lý Kiếm Đình ngước mắt lên, ” Tướng trung thành gan dạ như vậy, trẫm phong cô làm vương, có gì là không thể?”


“Nhưng Đại soái thân là nữ tử, ” Khổng Tưu nói, “Có thể đi lên Ngọc Long Đài thụ phong yết kiến đã là đặc biệt, nếu là lại phong làm vương khác họ, nhất định hội thiên hạ náo động. Hoàng thượng, hãy suy nghĩ kỹ!”


Lý Kiếm Đình nhìn Khổng Tưu, nói: “Nguyên phụ khi giảng bài đã dạy ta rằng, ‘quân thần vốn cùng trị loạn, cùng an nguy,’ trẫm phải thiện nạp trung lời khuyên của trung thần, còn phải thiện đối đãi với anh tài. Hiện giờ Thích Trúc Âm có thể vì trẫm trấn thủ tứ phương, có thể vì trẫm giết nghịch tặc, cô lấy lòng trung thành như vậy đãi trẫm, trẫm lại còn câu nệ biện bạch chuyện nam nữ, như vậy chẳng phải là sẽ khiến cho lòng của các bậc anh tài trong thiên hạ sợ hãi sao?” cô rời chỗ ngồi, tiến đến đã Khổng Tưu, thành khẩn nói, “Lão sư, cô ấy là nữ nhi, nhưng chịu mặc mặc quân phục đi giết giặc, ngoài sự thành tâm tận trung với quốc gia, còn có lòng trung nghĩa với quân vương. Hơn nữa, ta cũng là nữ nhi, lão sư đối với ta dốc lòng giảng dạy, còn phò tá ta thống trị thiên hạ. Cái gọi là nam nữ, thật sự là là điều quan trọng sao?”


Lý Kiếm Đình từ “trẫm” chuyển thành “Ta”, nhưng Khổng Tưu không thể từ “Nguyên phụ” chuyển thành “lão sư”. Tân đế muốn phong Thích Trúc Âm, ngoài những lời từ đáy lòng cô, còn bởi vì hiện giờ Trung Bắc, Ly Bắc lớn mạnh, Khuất Đô chỉ dựa vào tám đại doanh cố thủ cửa thành thì cũng không khác gì lấy trứng trọi đá, chỉ có Thích Trúc Âm, chỉ có nắm trong tay ba mươi vạn binh mã Khải Đông của Thích Trúc Âm mới có thể cùng loạn đảng tranh cao thấp.


“Hoàng thượng thánh dụ sắc phong đã là hậu đãi Khải Đông, nhưng tước vị này, thực sự rất cao.” Khổng Tưu không phải không rõ thế cục, ngược lại, hắn càng hiểu rõ hơn. Một khi Thích Trúc Âm phong vương, Đại Chu khi đó sẽ không thể hình thành sự hạn quản thúc thế lực với quân sự của Khải Đông, cả vương triều hưng vong đều phải dựa vào ba mươi vạn binh mã này của Thích Trúc Âm. Nếu là thắng, ngày sau còn phong Thích Trúc Âm thế nào nữa? Cô đã đến vị trí ngang bằng với Tiêu Phương Húc, không chỉ không thể phong tước, mà còn còn có thể cùng Ly Bắc hạn chế lẫn nhau.


Lý Kiếm Đình cũng hiểu được, nhưng Thích Trúc Âm và Tiêu thị Ly Bắc quan hệ thân thiết, thứ mà trong tay cô có thể cho, chỉ có cái này thôi.


“Lưỡi có long tuyền, giết người không gươm.” Diêu Ôn Ngọc đang cầm kéo, cắt bồn hoa trên đầu gối thật sự rất xấu, “Lời ồn đại cũng khó mà trừ tận gốc, tân đế trọng thưởng hách liên hầu là thời cuộc ép bức, cô ta đã định sẵn sát tâm với hách liên hầu rồi.”


“ Ta thấy hành động này của tân đế không giống Tiết Tu Trác, cũng không giống Khổng Tưu,”Thẩm Trạch Xuyên cúi người nhặt một cành cây rơi trên đất.


“ Cô ta lần đầu đứng trên cao, đã thấy giang sơn thiên hạ,” Diêu Ôn Ngọc nói, “Làm sao có thể cam tâm làm quân cờ. Cô ta phong Đại soái làm ‘Phong Liêt Vương’, xem như là được thì ăn cả ngã thì về không. Phủ quân mặc dù đang chiếm thượng phong chuyện lương thực cứu tế Dung Thành, nhưng mà khiến cho chỗ Vưu Đàn trở nên nguy hiểm, nếu là hách liên hầu bị xử tử mà khai ra hắn, vậy thì nội ứng Liễu Châu sẽ trở thành phế thải.”


“Tân cảng Liễu Châu sau này phải lưu thông hàng hóa khắp nơi,” Thẩm Trạch Xuyên đem cành cây kia bỏ vào hồ nước trong đình viện, “Liên quan đến chuyện quản lý tiền thuế lớn như vậy, Vưu Đàn không phải là người được chọn tốt nhất. Hơn nữa Tiết Tu Trác nếu như kiểm tra sổ sách, sẽ khiến hắn chú tâm đến, dù sao trong nhà hắn sổ nhợ đã một đống rồi, ta sợ lúc đó hắn có cố cũng không được.”


Vưu Đàn tham tài, kẻ này sử dụng rất tiện, nhưng lưu lại thì không tiện. Thẩm Trạch Xuyên ở Quyết Tây nhân mạch dồi dào nhất là của Hề thị, nhưng y vẫn chọn Vưu Đàn đi theo Hách Liên Hầu buôn bán.


Đây là tâm tư của chủ quân, Diêu Ôn Ngọc không thể nói sâu. Hắn mặc dù nhìn thấy rõ, cũng không có thể nói toạc. Bồn hoan trên đầu gối càng cắt càng trọc, Nguyên Trác nói: “Xem tin tức mới của Cát Thanh Thanh, Tiết Đại đã được như ý nguyện rồi.”


“Chức vị khô thóc bên trong Khuất Đô thật tốt, quản lý đều là vật tư ra vào, chỉ cần có tâm chuẩn bị, có thể kiếm được khá khá. Tiết đại cả đời làm công tử bột thế gia, khiến hắn đột nhiên thành nghèo túng ại không có chức quan, hắn sao có thể chịu được. Tiết Tu Trác đối với chuyện người trong tộcTiết thị tiến quan là một chuyện vô cùng thận trọng, không chịu hiên vị giúp Tiết thị, đã sớm bị trong tộc chỉ trích.” Thẩm Trạch Xuyên nói đến đây, thấy Ký Nhiên đuổi theo Tiêu Tuân chơi đùa ở cuối hành lang, “Ngày ấy sau khi Ký Nhiên xem xong, thì không có qua tìm ngươi nữa ư?”


“Tiết Tu Trác làm việc quá chu đáo cẩn thận, muốn giết ta, thì sẽ không lưu tình. Cho dù đại sư còn sông trên đời, chân nhiễm độc này cũng không có thuốc giải được, Ký Nhiên tuổi còn nhỏ, Phủ quân không cần phải làm y khó xử.” Diêu Ôn Ngọc bình tĩnh nói, “Việc này không cần cưỡng cầu, tùy ý ông trời đi.”


Tiêu Tuân ngã xuống đất, lại nhanh chóng đứng lên, túm cây cỏ nhỏ bỏ chạy.


Diêu Ôn Ngọc buông cây kéo ra, cũng không tiếp tục chuyện này nữa, tiếp tục nói: “Sức khỏe thế tự khỏe mạnh, lại không kiêu căng, cũng không mỏng mạnh. Ta thấy hắn tư chất thông minh, đọc sách cũng rất tốt, sau này có các vị tiên sinh dạy thêm nữa, nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người.”


Thẩm Trạch Xuyên không nói gì.
Diêu Ôn Ngọc càng cười, hắn đưa bồn hoa cho Thẩm Trạch Xuyên, nói: “ Phủ quân còn đang do dự.”
Thẩm Trạch Xuyên giơ tay trái đang cầm quạt, chỉ hướng tây, nói: “Lồng giam thiên hạ.”
Khuất Đô là nơi tự do nhất thiên hạ, cũng là nơi không tự do nhất thiên hạ.


“Rồng sinh chín con tính cách đều không giống nhau,”Diêu Ôn Ngọc nói, “Sói của Ly Bắc chỉ có thể ở mãi trên đồng hoang ư? thế tử thông minh, Phủ quân sao không hỏi qua hắn một chút.”


Tiêu Tuân chơi mệt, vẫn còn tràn chề tinh thần, muốn Thẩm Trạch Xuyên dắt về. Hắn đi qua hồ nước, chỉ vào mặt nước, nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Nhị thúc thúc, đây là gương sáng.”
Hắn gọi Tiêu Trì Dã là Nhị thúc, Tiêu Trì Dã liền dạy hắn gọi Thẩm Trạch Xuyên là Nhị thúc thúc.


“Ừm,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Soi gương có thể điều chỉnh trang phục.”
Tiêu Tuân nhìn mặt nước, phủi phủi quần áo sạch sẽ.


Phải biết thời điểm Tiêu Trì Dã bằng như vậy, còn đang đuổi ngựa chạy, hận không thể suốt ngày ngủ trong lùng cỏ. Tiêu Tuân nhìn giống Tiêu Ký Minh, nhưng lại theo Tiêu Trì Dã, khi Tiêu Ký Minh lớn bằng tầm này, tuy mình không bị đánh, cũng không có tĩnh như vậy.


Thẩm Trạch Xuyên liền hỏi: “ Hôm nay con tìm tiên sinh, là muốn được tiên sinh dạy đọc sách sao?”
Tiêu Tuân gật đầu, nói: “ Đọc sách có thể sáng suốt.”


“Trong phủ nhiều tiên sinh như vậy,” Thẩm Trạch Xuyên hơi hất chiếc quạt, chỉ hướng phòng của Diêu Ôn Ngọc, “Tại sao còn muốn chọn người đó?
“Thành Phong tiên sinh nói Nguyên Trác tiên sinh học vấn tốt nhất,” Tiêu Tuân tạm dừng một lát, ngửa đầu nhìn Thẩm Trạch Xuyên nói, “ Con muốn tiên sinh tốt nhất.”


Thẩm Trạch Xuyên thoáng trầm mặc, tiếp tục nói: “Nếu không có Nguyên Trác thì sao?”
“Nguyên Trác tiên sinh nói, người kiễng không đứng, người bước không được.” Tiêu Tuân chỉ vào mình, “Chu dù muốn tiên sinh tốt nhất thiên hạ dạy, tuân nhi nghe cũng không hiểu, thì không thể cao và chạy xa được.”


Hắn nói chuyện lão thành, mới cũng chỉ có bảy tuổi, đã vượt xa so với tuổi. Tiên sinh trong phủ chịu sự ảnh hưởng của Diêu Ôn Ngọc, khi không có chính vụ, thỉnh thoảng sẽ ở nội đình bàn suông, Tiêu Tuân không thích bàn suông. Nhưng cho dù Tiêu Trì Dã xử lý quân vụ, hay là Thẩm Trạch Xuyên nói chuyện chính vụ, hắn đều sẽ ngồi nghe bên cạnh.


“Con chịu khổ như vậy, là muốn trở thành tiên sinh tốt nhất phải không?”
Tiêu Tuân lộ vẻ mặt kỳ quái, hắn lắc đầu với Thẩm Trạch Xuyên, nói: “ Tuân nhi không phải tiên sinh, tuân nhi muốn tiên sinh.” Hắn nói xong chỉ vào phí thịnh, “Tuân nhi không phải tướng tuấn, tuân nhi cũng muốn tướng quân.”


Thánh hiền chiêu văn tịch, anh hào tụ hợp đến! Bất luận văn võ, hắn cũng phải “tốt nhất”, đây là dã tâm ôm lấy người hiền đức tài năng trong thiên hạ.
Thẩm Trạch Xuyên nhóe nhóe tay của Tiêu Tuân, không tiếp tục nói nữa.


Tân đế đại xá, lục bộ thay đổi, tiết đại thăng lên chức coi thủ kho lúa bên trong ngày hôm ấy trên đường đông long đãi tiệc lớn, mời họ hàng xa láng giềng gần đến, hung hăng khẩu khí. Hắn uống sau không biết gì, được Cát Thanh Thanh đỡ, lắc lư đi về nhà, nói: “Phong thủy lần lượt quay vòng, ta là người có vận khí, vẫn là con trai tưởng trong nhà.” Hắn dựng thẳng ngón tay, nói với Cát Thanh Thanh, “Ta tự là ‘Bình Tịnh’, ‘bình – tịnh’! Tiết Tu Trác tự ‘Duyên Thanh’, thanh của ai?” hắn vỗ vỗ vào ngực mình, cười nói. “của ta, của ta nha, ta là đại ca, ta so với hắn ợ, cao hơn hắn!”


Cát Thanh Thanh cũng lắc lư theo, liền nói: “ Phải, đại gia nói phải.”


“Đại gia,” Tiết Bình Tịnh lớn tiếng nói, “Không sai, ta là đại gia! Ta dựa, dựa vào cái gì mà phải nhìn sắc mặt hắn? Hắn là một con vợ kế, giành, giành chủ vị trong nhà của ta, ở riêng, đá hai người bọn ta ra ngoài, hắn thật sự là người lạnh hùng, cay nghiệt nhất.” hắn hất tay, làm bộ dạng không chịu nổi khi nhắc đến Tiết Tu Trác, “Ngươi nhìn hắn xem, khi thành trọng thần trong triều, cũng không bằng lòng giúp đỡ chúng ta…. đây là, là chuyện ngươi nên làm sao?”


Cát Thanh Thanh không đáp lại.


“Các ngươi đều sợ hắn,” Tiết Bình Tịnh thở ra toàn mùi rượu, “Hắn có cái gì đáng phải sợ? hắn là con của tiện, tì nữ! Hồi trước đến trường, ta biết hắn là người không an phận,” hắn nói đến chỗ thương tâm, liền ô ô khóc nấc lên, “ Ta là đại ca hắn, hắn dựa vào cái gì mà so tài với ta? Trong nhà bảo hắn giúp ta viết văn, hắn không chịu… nếu năm đó hắn việt, hiện giờ ta cũng làm trong thần.”


Tiết Bình Tịnh càng khóc càng thương tâm, cuối cùng đỡ vách tường, “huệ” nôn một cái.


“Hắn nói ta yêu chiều vợ bé…. bỏ bê bài vở của con…. không cho phụ tử bọn ra gặp nhau…” Tiết Bình Tịnh không để ý đống bừa bãi trước mắt, che mặt khóc, “Lòng dạ của hắn thật độc ác! Con ta, dù sau này nó thành kẻ sống tạm bợ dốt nát, cũng là con của ta! Hắn giành con ta, không xứng đáng làm người.!”


Cát Thanh Thanh trấn an nói: “Đại gia hiện giờ cũng thăng quan, có thể nói chuyện được với công công ở trong cung, ắt sẽ có cơ hội về Đại Lang.”
Tiết Bình Tịnh sát mạt nước mắt, nắm chặt cánh tay của Cát Thanh Thanh, ôm hận nói: “Ta nhìn hắn thế lũy đài cao, cũng phải nhìn hắn thân ngã vạn trượng!”