Thương Tiến Tửu

Chương 255

Vườn ở Khuých Đô được phủ bằng một màu xanh lục, đất trống ở hai bên sườn của Minh Lý Đường đều để chậu hoa. Nhóm thái giám đang cầm chậu đựng băng, đứng ở bốn góc nội đường để tránh nóng. Nhóm triều thần đứng ở dưới mái hiên nóng chảy mồ hôi chờ được gọi đến, nhưng không thể làm mất hình tượng, chỉ có thể cố chịu đựng để mồ hôi ướt sũng áo choàng.


Mành trúc của Minh Lý Đường nhấc lên, Phong Tuyền cầm phất trần đi đến, khom người hành lễ với nhóm triều thần, nhẹ giọng nói: “ Hè nóng bức khoc chịu, các vị đại nhân ban sai vất vả, điện hạ đặc biệt dăn riêng nô tài chuẩn bị canh đậu xanh.”


Nhóm tiểu thái giám nhanh nhẹn bưng canh ra, chuẩn bị khăn giấy hoa từ sớm, Phong Tuyền lại hành lễ, lui vào Minh Lý Đường.
“Điện hạ chăm sóc cho bầy tôi,” quan viên đang uống canh, nói, “Ta thật sự cảm động đến rơi nước mắt.”


Cái thìa nhẹ gõ vào bát, cũng quan viên đó nói với Giang Thanh Sơn ở phía đối diện: “Vạn Tiêu ở trạm dịch vẫn quen hơn?”


Giang Thanh Sơn uống cạn cạnh, hơi gật đầu. Hắn so với lời đồn có chút không hợp, cử chỉ ôn tồn, có vẻ với mọi chuyện đều lãnh đạm, không để bụng. Qua nửa canh giờ, thái giám gọi đến, Giang Thanh Sơn vén bào đi vào, quỳ gối ở nội đường hành lễ.


“Thần bố chính sử Quyết Tây Giang Thanh Sơn tham kiến điện hạ.”


Lý Kiếm Đình nói: “Vạn Tiêu mời đứng lên, hôm nay nóng, để ngươi ở bên ngoài đợi lâu. Ta và nguyên phụ đang nói tới chính vụ Quyết Tây, thấy trên sổ của ngươi viết Dung Thành đã hơn một tháng chưa có mưa, kho lúa ở địa phương cũng ứng không đủ, muốn mượn lương thực của Hòe Châu?”


“Năm ngoái lương thưc triều đình điều động do Quyết Tây gánh vác, kho lúa của mười ba thành đã chạm đáy,” Giang Thanh Sơn không ngẩng đầu, “Không nghĩ đến chuyện hạn hán.”


Khổng Tưu ở bên cạnh Lý Kiếm Đình nói: “ Dung Thành cũng là kho lúa tây nam, nếu tình hình hạn hán nghiêm trọng, chỉ dựa vào Vạn Tiêu mượn lương cũng khó chống đỡ, vẫn là phải dựa vào triều đình hạ lệnh cứu lế lương.”


Hoa điền trên trán của Lý Kiếm Đình đỏ tươi, cô trầm ngâm một lát, nói: “ Năm hàm đức ngươi vì cứu tế nạn thiên tai mà đắc tội với thương nhân địa phương, khiến cho bọn họ chặn nha môn kiếm chuyện, năm nay lại vì mượn lương mà phải dùng mọi cách đám phán với Hòe Châu, thật không dễ dàng. Dung Thành gặp nạn, đây không phải là chuyện nhỏ, những cũng không nên gấp gáp, ta và nguyên phụ sẽ nhanh chóng đưa cho ngươi chủ trương, lương thực nhất định phài điều chuyển.”


Giang Thanh Sơn nhập đô đều đã nghe quen những lời khước từ thoái thác, thiên sâm đế và hàm đức đế lúc trước đều sẽ không thể hiện rõ thái độ như vậy, lập tức đươc những lời này của Lý Kiếm Đình, không khỏi nghiêm nghị, dập đầu bái lạy, nói: “Thần biết năm nay triều đình phải chiếu cố chiến sự Khải Đông, quân lương làm trọng, Quyết Tây nguyện ý dùng tám ty gánh nợ, đổi lương thực với Hòe Châu.”


Khổng Tưu nghe đến đây có chút nổi giận: “ Quan lương công điều, sau khi có phê hồng của điện hạ thì có thể thi hành, châu phủ Đào Mính Hòe Châu vì cái gì mà muốn kháng chỉ? Năm ngoái Hòe Châu được mùa, dựa theo sổ của Đào Mính trình lên đầu năm, việc cứu thế lương hắn có thể cho.”


“Mấy ngày trước đã đưa chiếu chỉ xuống,” Lý Kiếm Đình nói, “ Phong Tuyền, ra ngoài hỏi một chút, Đào Mính châu phủ Hòe Châu đã đến chưa, nếu đã đến, gọi vào Minh Lý Đường để nói rõ ràng.”


Phong Tuyền còn chưa bước ra cửa, Phúc Mãn đã đến sát cửa, nói: “Điện hạ, trạm dịch đầu kia mới đưa tin, nói Đào Mính châu phủ Hòe Châu mang theo một nhà già trẻ chạy rồi!”


Lý Kiếm Đình sửng sốt: “Chạy đi đâu? Triều đình triệu tập hắn đến đây vì thương lượng, tại sao hắn phải chạy?”
Phúc Mãn khẽ giậm chân, nói: “Chạy đến Trung Bắc nương tựa Thẩm Trạch Xuyên rồi!”
Trong điện lập tức xôn xao nghị luận.


Trần Trân nhíu mày, nói: “Mượn lương là chuyện thường tình, vì cái gì mà hắn chạy? Dù gì cũng phải có nguyên do!”


“Điện hạ không biết,” Phúc Mãn vội la lên, “Quan viên đi truyền triệu đến Hòe Châu mở kho lúa, phát hiện lương thực không còn dưa bao nhiêu, vốn dĩ không đủ cứu tế lương. Đào Mính và Thẩm Trạch Xuyên là cùng một giuộc, sớm đem lương thực bán cho Tỳ Châu, vừa nghe chuyện quyết tay muốn mượn lương, sợ đến mức bỏ chạy trong đêm!”


Nội đường xôn xao, Sầm Dũ đứng lên, nói: “Vậy…. Ngự sử địa phương tại sao không nói!”
Hòe Châu không lương, Hà Châu cũng trống không, tám đại thành không thể trông mong được, vậy Dung Thành phải làm sao bây giờ? Còn muốn Quyết Tây thắt lưng buộc bụng mình sao!


Không khí nội đừng đột nhiên giảm mạnh, bốn góc băng lộ ra hàn khí, lạnh đến nỗi khiến Khổng Tưu đau lòng. Hắn che miệng mũi ho khan một trận, đợi sau khi bình ổn, hành lễ với Lý Kiếm Đình, nói: “Cứu giúp thiên tai là chuyện đại sự, không thể chậm trễ. Lương của đô quan có thể xét cắt giảm, bắt đầu từ thần, không thể để dân chúng đói chết được!”


Nhóm triều đình bên ngoài nhìn nhau, cùng quỳ xuống theo, hùa theo nói: “Chúng thần cam tâm tình nguyện, mong điện hạ toàn thành.”


Ve sầu trên cây đã bị hoạn quan dán lại, Lý Kiếm Đình cũng đứng lên, trong sự yên tĩnh ngắn ngủi, cảm khái nói: “Chư quân như thế, ta nào có thể ngăn cản? Nếu vì dân chúng Dung Thành, trong cung cũng nên cắt giảm chi tiêu. Vạn Tiêu, lương là ngươi muốn, thì do ngươi sắp xếp cứu tế.”


Giang Thanh Sơn dập đầu cảm ơn.
Buổi tối mành the buông hờ, bên trong đình viện bày biện bát đũa, chỉ có ách nhân hầu hạ bên cạnh.
Tiết Tu Trác mặc thường phục, rót trà cho Giang Thanh Sơn, nói: “Đến phủ của ta thật ủy khuất cho ngươi quá.”


Giang Thanh Sơn nhận trà, thở dài: “Từ lúc ta nhập đô, chuyện xã giao nhiều thực sự, cái gì mà sơn trâu hải vị, không bằng canh dưa đạm bạc ở nơi này của ngươi.”


“ Số nghèo,” Tiết Tu Trác đặt ấm trà xuống, hiếm khi trêu chọc: “Có đại quan tướng soái nào như ngươi không? Ra ngoài ngay cả xe ngựa cũng không có.”
“ Ta là nghèo thật, ngươi là giả nghèo,” Giang Thanh Sơn nói, “Nhưng hai ta là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, khắp người đều là khí nghèo hèn.”


Hai người cùng cười to cạn chén trà.
“ Ta thấy trữ quân thông minh, đối với hạ thần rất đúng mực, xử lý công việc dứt khoát, rất có khí phách của Quang Thành gia,”Giang Thanh Sơn cầm đũa, ăn hành trên đĩa đậu hũ, “Chính là rất đứng đắn, nói chuyện quá lão luyện.”


“Cô hồi còn trẻ long đong lận đận, đương nhiên là khác với nữ nhân bình thường,” Tiết Tu Trác nhìn Giang Thanh Sơn ăn cơm, “ Ta đã đọc thư ngươi gửi đầu năm, Liễu Nương có thai rồi?”
Giang Thanh Sơn ăn chậm lại, liêc mắt nhìn Tiết Tu Trác một cái, ý cười phai nhạt, nói: “Vẫn như thế thôi.”


Tiết Tu Trác không tiếp tục hỏi nữa.


Giang Thanh Sơn có vợ nhưng không có con, vợ hắn là Liễu thị Bạch Mã Châu, không tính là nhà đại phú gì, cùng với Giang Thanh Sơn tình cảm rất tốt, nhưng hai người chậm chạp mãi mà không có con. Liễu Nương thân thể không tốt, lần đầu mang thai là hàm đức năm thứ tư, lúc ấy Giang Thanh Sơn chạy vạy khắp nơi bên ngoài mượn lương, thương nhân tìm đến cửa đòi nợ dọa Liễu Nương, sau lần xẩy thai đó rất khó có lại nữa.


“ Sao ngươi lại không có tinh thần như vậy?” Giang Thanh Sơn gác đũa, “ Nếu như ta đến cùng đã định là không thể có con, vậy thì thôi, không cưỡng cầu làm gì.” hắn nói xong nhìn về phía bụi hoa bên cạnh, tàm dừng một chút, “ Chỉ là mẫu thân quá thúc giục, khó tránh được đối với Liễu Nương có chút…. Haizzz.”


Giang mẫu mang cháu đích tôn, đối với con dâu khá là hà khắc.


“ Mẫu thân tuổi đã già, trời sinh tính còn có chút hiếu thắng, Liễu Nương ở bên phụng dưỡng bị ủy khuất, mấy năm nay ta bận việc chính vụ, sao nhãng chuyện trong nhà, cuối cùng là phụ lời thề ngày xưa với cô ấy.” Giang Thanh Sơn nhắc đến chuyện nhà liền thương cảm, “Đầu năm nay mẫu thân đón cái gì mà cháu gái họ hàng xa về nhà, nói là ở tạm, đến bây giờ vẫn chưa đi. Vài lần ta trở về, thấy Liễu Nương đứng quy củ ở dưới hiên nhà, mẫu thân còn muốn tác hợp cho ta và cái cô họ hàng xa kia…….”


“ Ngươi không muốn, vẫn nê là từ chối thẳng,” Tiết Tu Trác rót cho hắn chén trà, “Tránh cho lão phu nhân cảm thấy có khả năng, lại không làm Liễu Nương đau lòng.”
Giang Thanh Sơn ngăn Tiết Tu Trác, nói: “ Đổi rượu đi.”


“ Sáng mai ta còn phải đi ban sai.” Tiết Tu Trác nói xong nhìn ách nhân, ý bảo ách nhân đi lấy rượu.
“ Ngươi một mình ở trong nhà, vắng vẻ quá, Giang Thanh Sơn nâng tay lên, vẫy vẫy, “ Cũng nên tìm một người đi thôi.”


“ Hàn Thừa mới loại bỏ xong, thuế đất còn chưa tra hết,” Tiết Tu Trác nhận rượu, chỉ rót cho hắn, “Cưới vợ chẳng qua cũng để cô ấy đợi một mình trong căn nhà trống thôi, trì hoãn tuổi xuân của người ta, hà tất gì phải tạo nghiệt chứ?”


“ Công vụ vĩnh viễn không làm xong,” Giang Thanh Sơn nói, “Chẳng lẽ ngươi cứ làm vậy đến già, làm đến chết?”


Tiết Tu Trác quả nhiên gật đầu, liền như vậy mà bắt đầu nói chuyện công vụ: “Tình hình hạn hán của Dung Thành so với năm hàm được không tính là nghiêm trọng băng, nhưng cũng đã khiến người bị công kích nặng nề, nếu tháng bảy vẫn không có mưa, hoặc là mười hai thành còn lại cũng bắt đầu hạn hán, vậy chỉ dựa vào việc Khuých Đô cắt giảm lương tháng cũng vô dụng, nhiều người ở Quyết Tây vẫn cứ tiếp tục chết.”


Giang Thanh Sơn uống rượu, nói: “Nôi các có lòng mà lực lại không đủ, nếu thực sực lương thực dư, nguyên phụ cũng sẽ không đưa ra hạ sách này. Ta cũng muốn hỏi ngươi một chút, tám thành thật sự trống không?”


“Rỗng không, lương thực được Phan thị Đan Thành ghi chép,” Tiết Tu Trác nâng tay, chỉ trên một điểm bên cạnh, “Ngay cả mọi người trong cũng nuôi không nổi.”


“Trước kia chúng ta thiếu tiền,” Giang Thanh Sơn lắc đầu, “Bây giờ là thiếu lương. Nếu như có thể có lệnh điều chuyển từ sớm, chú trọng chỉnh đốn sáu châu Trung Bắc, khôi phục vạn mẫu đất ruộng, vậy thì Thẩm Trạch Xuyên sẽ không trở thành kiêu chủ, Đại Chu sẽ không gặp phải khốn cảnh như ngày hôm nay.”


Tiết Tu Trác chần chừ nói: “Khắp thiên hạ hiện giờ kho lúa ở Trung Bắc là phong phú nhất, nếu sau tháng bảy mà tình hình hạn hán ở Quyết Tây nghiêm trọng, ta sẽ cân nhắc chuyện mua lương thực của Thẩm Trạch Xuyên.”


“ Chỉ sợ là khó,” Giang Thanh Sơn nói, “ Ai mà nghĩ được, Bát Thẩm có thể thu phục sáu châu? Trận chiến ở đoan châu khiến lòng người hướng về hắn. Kẻ này mang thù, nhất định sẽ không dễ dàng bán lương cho ngươi.”


Tiết Tu Trác đặt ly ở một bên, nói: “Hắn phải lấy danh nghĩa lòng nhân từ để đi vào lòng người trong thiên hạ, sẽ không đối với chuyện hạn hán của Quyết Tây mà khoang tay đứng nhìn.”


Bọn họ lại nói chuyện công vụ, đợi đến thời điểm đã không còn sớm nữa, Tiết Tu Trác sau ách nhân dìu Giang Thanh Sơn đi nghỉ ngơi. Trước khi Giang Thanh Sơn đi, chỉ vào phòng nói: “ khi ta đến trạm dịch gặp đại ca ngươi, hắn đến tạm biệt Thừa Chi. Ta thấy hắn thăng quan, chắc là dựa vào ngươi. Duyên Thanh, từ trước đến nay bởi vì cùng họ với ngươi, mà tìm mọi cách làm khó dẽ ngươi, cuối cùng còn muốn trèo lên người ngươi, ngay cả một câu nói lót tai cũng không nói.”


Giang Thanh Sơn có chút say, chân bước hụt.
“Ta thấy hắn đắc ý như vậy, chỉ sợ ngày một ngày nào đó sẽ liên lụy đến ngươi…. ngươi chú ý một chút đi.”
Tiết Tu Trác đáp lời.
Cát Thanh Thanh dẫm lên ghế, tựa như ảo thuật mà lắc xúc xắc, nói: “ Đại gia, thua.”


Tiết Đại uống đến mặt mày đỏ hết lên, sờ sờ túi, nói: “Ấy, đi ra ngoài quên không mang theo tiền! thanh thanh, ghi lại đi!”


Cát Thanh Thanh thổi thổi xúc xắc, nhìn Tiết Đại cười nói: “ Đại gia và ta sao phải khách khí làm gì? Vốn dĩ nên ghi nợ lên ta. Mấy hôm trước hương trà đưa đến quý phủ có được không? Hàng mới nhất của Cầm Châu cũng đã đến, đại gia nếu thích thứ gì, cứ việc nói.”


“ Sao có thể, sao có thể.” Tiết Đại ngoài miệng nói sao có thể, nhưng vẫn ngồi vào, câm tẩu thuốc phiện,”Quý phủ ta cũng có, không thiếu mấy thứ ấy để chơi, chính là gần đây Lại bộ hay ban sao nhiều việc trong triều, nghe ý của công công trong cung, là công việc béo bở.”


Cát Thanh Thanh đi đến, ngồi bên cạnh Tiết Đại, nói: “ Vậy đại gia của chúng ta đươc thăng chức, chúc mừng, chúc mừng.”


“Nhưng mà công công trong cung, đều hầu hạ Hoàng thượng, thấy rất nhiều, đồ vật bình thường chướng mắt,” Tiết Đại để lộ sự do dự, “Chỗ của ngươi có hàng biển gì không?”


“ Có nha, nhiều lắm, lát nữa ta bảo Tiểu Ngô đem sổ đến đây, đại gia xem rồi chọn.” Cát Thanh Thanh ghé sát vào một chút, “Ngài chấm cái nào, ta liền hiếu kính cho ngài cái đó, đừng khách khí!”


“ Hảo huynh đệ!” Tiết Đại lúc này cười rộ lên, chỉ chỉ Cát Thanh Thanh, “ Chuyện này thực sự thành, về sau đảm bảo sẽ trả huynh đệ ngươi gấp đôi.”


Khi Cát Thanh Thanh ném xúc sác gõ xuống dưới bàn, cẩm y vệ giả tranh làm tôi tới nhẹ gập đầu, đem thứ đã chuẩn bị đến cho Tiết Đại, còn không quên lót hoàng kim phái dưới.
Trời càng lúc càng khuya, Tiết Đại không phát hiện, đã sớm vui đến quên trời quên đất.