Chân người đạp hỗn độn trong bụi cây, dường như con chó ngửi ra mùi gì, quẩn quanh cành lá đào bới.
Thẩm Trạch Xuyên dính đầy bùn trên cổ, lên xuống đều không được, chỉ có thể cầm cự như vậy.
Tiêu Trì Dã càng khó chịu hơn, tư thế này làm hắn muốn nhịn cũng nhịn không nổi, từng giây từng phút đều chống đỡ sự căng mịn nhẵn nhụi này. Đang cưỡi trên người hắn chẳng phải một con người, mà là một đám mây, là sương mù ẩm ướt phủ lên hắn, ở khắp mọi chỗ, không sót nơi nào.
Hắn bị bầu không khí này kích động, nơi đã quá lâu không được an ủi giương lên không xuống, cứng đến nỗi hắn chỉ muốn nhảy xuống nước lạnh tắm ngay lập tức.
Hạt mưa tóe ướt cả tóc tai.
Trong sự căng thẳng dài đằng đẵng này, cuối cùng Tiêu Trì Dã cũng hồi được phần nào khí lực. Ngón tay hắn khẽ nhích, cảm giác tê đang chầm chậm rời đi.
Thế rồi người phía trên dần đi xa, thân thể căng chặt của Thẩm Trạch Xuyên lại chưa thả lỏng được. Bọn họ cầm cự trong một góc hiểm cảnh này, trở thành một tình cảnh khác cũng liên quan đến an nguy.
Tiêu Trì Dã trấn định không dời ánh mắt.
Hắn không thể dời ánh mắt, chỉ cần hắn có một chút tránh né, thì sẽ giống như thật sự có gì đó với Thẩm Trạch Xuyên rồi.
“Ngươi đè chặt quá.” Tiêu Trì Dã nói như không có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Trạch Xuyên không đáp.
Lần đầu tiên Tiêu Trì Dã biết bốn chữ “cưỡi hổ khó xuống” đọc như thế nào. Hắn muốn ngửa đầu thở dốc, nhưng hắn không làm vậy, bởi vì làm vậy có khác nào một tên lưu manh đang vội vã không nhịn nổi.
Hắn thề là hắn không có ý gì hết.
Chỉ là khoảng cách gần quá thôi, xúc cảm nhẵn nhụi cùng mùi hương đặc hữu này làm bản năng của hắn bị mê hoặc, thân thể vâng theo kích động của ham muốn.
Tiêu Trì Dã cảm nhận được Thẩm Trạch Xuyên men theo ngực hắn trườn xuống dưới, vào khắc mà Thẩm Trạch Xuyên rời đi ấy, hắn mới như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra.
Nào ngờ hơi thở này còn chưa xong, cổ áo chợt bị kéo căng, người đã ngồi dậy, cọ vào rêu xanh bị lôi mạnh vào trong suối nước.
Tiêu Trì Dã vừa rơi vào nước liền trở tay chụp ngay cổ tay Thẩm Trạch Xuyên, sau đó nhấc chân móc Thẩm Trạch Xuyên lại, lúc người cũng ngã vào theo liền lật mình, nắm cổ tay Thẩm Trạch Xuyên lên cao, nặng nề ghì dưới thân mình.
“Chuyện phong nguyệt cũng phong nguyệt rồi.” Tiêu Trì Dã cương quyết không cho Thẩm Trạch Xuyên cử động, “Động thủ thú vị lắm sao?”
Thẩm Trạch Xuyên bị trói cả hai tay, mười ngón hơi duỗi ra, tóc y tản trong nước, chỉ có thể hơi ngước cằm thở dốc. Khóe môi y khẽ nhếch, nói: “Bá vương ngạnh thượng cung¹ cũng không phải lựa chọn hay đâu.”
¹’cưỡng gian’
“Ta không có ý đó.” Tiêu Trì Dã hận không thể cắn nát từng chữ.
Thẩm Trạch Xuyên dùng đầu gối chống hắn, ánh mắt thật là sâu xa.
Trên mặt Tiêu Trì Dã nén nhịn rõ ràng, hắn cúi đầu rũ rũ mái tóc ướt nhẹp, nước mưa tóe hết lên mặt Thẩm Trạch Xuyên. Không chờ Thẩm Trạch Xuyên phản ứng, hắn đã giơ tay vò mạnh sau gáy Thẩm Trạch Xuyên, ương ngạnh xoa cho hết chút bùn mà hắn tâm tâm niệm niệm nãy giờ, sau đó buộc kín cổ áo Thẩm Trạch Xuyên.
“Đêm mưa ướt lạnh.” Tiêu Trì Dã buông tay đang siết chặt Thẩm Trạch Xuyên ra, lui xuống từ trên người y, “Bảo trọng thân thể!”
Dứt lời cũng không cho Thẩm Trạch Xuyên đáp, vùi một đầu vào trong nước, lúc ngẩng lên tiếp nước chảy ròng ròng, người đã bình phục kha khá rồi.
Tiêu Trì Dã vuốt nước, ánh mắt sắc bén, cầm đao lên, nói: “Trời sắp sáng rồi, đi thôi.”
* * *
Kỷ Lôi thấy trời sắp sáng, người thì mãi vẫn chưa tìm được, không khỏi càng lúc càng nôn nóng.
Kiều Thiên Nhai xé cổ áo của tử sĩ, nhưng không tìm được bất cứ dấu vết gì.
“Một nhóm người này là của Tiêu nhị.” Kiều Thiên Nhai ngồi xuống suy tư, “Mọi cử động của hắn tại Khuất Đô không lọt qua mắt, từ khi nào lại nuôi được tử sĩ lợi hại như vậy?”
“Giờ này tìm ra hắn mới quan trọng nhất!” Kỷ Lôi nhìn về hướng Khuất Đô phía tây bắc, “Chắc tám đại doanh khống chế các cửa thành lớn của Khuất Đô rồi, chúng ta không thể tự loạn trận được.”
Kiều Thiên Nhai nhìn tay Kỷ Lôi không rời đao, cảm thấy hắn nôn nóng tuyệt đối không chỉ bởi vì chưa tìm được Tiêu nhị và Sở vương, mà như thể còn có nguyên nhân khác.
“Tiêu nhị là lệnh bài bảo mệnh.” Kiều Thiên Nhai tỉnh bơ quan sát Kỷ Lôi, “Tối nay còn có sát thủ khác lẫn vào, đại nhân có manh mối gì không?”
“Tiêu gia đắc tội không ít người, có người muốn đục nước béo cò thôi.” Kỷ Lôi đột nhiên dán mắt vào Kiều Thiên Nhai, “Sao ta biết được là ai?”
Kiều Thiên Nhai tự nhiên buông tay, nói: “Trước mắt không tìm được Tiêu nhị, đại nhân, nhất định hắn đã có chuẩn bị mới có thể giữ chân chúng ta cả đêm. Bây giờ trời đã sắp sáng rồi, chúng ta bị hắn đùa bỡn xoay quanh, giống như trúng kế rồi ấy.”
“Trúng kế?” Kỷ Lôi nhíu chặt mày.
“Hắn dùng thân mạo hiểm, chỉ e là để kéo dài thời gian.” Kiều Thiên Nhai đứng dậy, nhìn ra đồng cỏ xa xa, “Ta đoán hắn có viện binh.”
“Binh mã bốn phía không động, viện binh của hắn từ đâu tới?”
Kiều Thiên Nhai không trả lời, bởi vì hắn cũng không biết.
* * *
Hề Cố An thúc ngựa về đô, vào cửa thành cảm thấy bốn bề yên tĩnh. Hắn tự dưng nghi ngờ, ở trên ngựa rút đao, hỏi phó tướng: “Tối nay Khuất Đô có gì lạ không?”
Phó tướng dắt ngựa đến, thấy sắc mặt hắn căng thẳng, đáp: “Không có, tất cả như thường.”
Hề Cố An nói: “Triệu tập nhân thủ, ngoại trừ giữ nghiêm mỗi cửa thành, còn lại tất cả theo ta đi vây giữ vương cung!”
Dứt lời là đánh ngựa vào vương cung, vợ con hắn còn đang ở đấy, chưa qua tối nay, thái hậu nhất định sẽ không để cho hắn nhìn thấy vợ con. Cho nên đã cược mệnh rồi, hắn cũng phải bảo đảm thái hậu bình an vô sự.
Phó tướng đi bố trí nhân thủ, dẫn theo đội tuần phòng lại gặp một đám Cấm quân đang say khướt.
Tám đại doanh xưa nay xem thường Cấm quân, chẳng thèm xuống ngựa, vung roi ngựa mắng chửi: “Cút ra!”
Cấm quân Đô chỉ huy Đồng tri là hán tử có sẹo trên mặt, ăn trúng phải roi, lại còn cười hì hì rồi lăn dưới móng ngựa, la lối: “Cùng ở biên chế sở vệ, phẩm bậc của ông đây còn cao hơn ngươi bao nhiêu, ngươi đánh ta gì chứ? Sao ngươi dám đánh ta!”
Phó tướng cười lạnh: “Giòi bọ hạ tiện, cút ngay, đừng có làm lỡ việc quan trọng của tám đại doanh!”
Hán tử kia trở mình một cái đứng dậy, cười dữ tợn với phó tướng, nói: “Việc quan trọng? Tối nay ông lớn Cấm quân chính là việc quan trọng mà ngươi phải ɭϊếʍƈ đấy!”
Hắn vừa nói xong, đám Cấm quân say rượu kia nhất tề hô rút đao, phó tướng hết hồn ghìm ngựa, nhóm người sau lưng đã bị đứt cổ.
Phó tướng quát lớn: “Các ngươi phản sao?! Tám đại doanh…”
Trước mặt loé ánh đao, hắn lăn ngay khỏi lưng ngựa, máu nhuộm đầy đất.
Hán tử đá văng đầu phó tướng, lau đao trên ngực phó tướng cho khô ráo, vững vàng nói: “Mẹ nó mơ mộng giữa ban ngày, đổi thời rồi, tới lúc để Cấm quân ông đây đứng lên tiểu rồi!”
Chân trời mơ hồ nổi lên đường sáng, mặt trời sắp mọc rồi.
* * *
Kiều Thiên Nhai tranh thủ uống nước, tiện tay vứt túi nước cho người phía sau, lau miệng, nói: “Tiếp tục soát.”
Nhưng hắn vừa đi mấy bước, trong đầu lại khẽ xẹt qua một tia gì đó, rồi bỗng nhiên quay đầu, cẩn thận đánh giá các thuộc hạ sau lưng một lượt.
Sở vương trốn ở đâu?
Hắn không chạy thoát được, vậy vì sao mãi không tìm thấy? Bởi vì suốt một đêm bọn họ đều truy lùng “Sở vương”, nhưng mà Sở vương có khả năng đã biến thành Cẩm y vệ!
Kiều Thiên Nhai lập tức hạ lệnh: “Kiểm tra yêu bài! Mỗi người làm nhiệm vụ tối nay đều phải kiểm tra trực diện, tra ngay tại chỗ!”
Đám Cẩm y vệ tháo yêu bài, cùng nhau trình cho Trấn phủ kiểm tra trực tiếp. Trấn phủ kiểm yêu bài nào là quét qua người đó, hắn có bản lĩnh đã gặp là không quên, tra một mạch cho đến cuối cùng.
“Yêu bài.” Trấn phủ ngước mắt, giống như chim ưng quan sát đối phương, “Giao yêu bài của ngươi ra đây.”
Đối phương thả yêu bài của mình vào trong khay, Cẩm y vệ bên cạnh hắn đột nhiên bắt đầu run, cúi đầu không dám ngẩng lên.
Trấn phủ như không phát hiện ra, dùng bút vạch vạch lên danh sách, hỏi: “Thuộc sở nào?”
Thần Dương nói: “Ban kiếm ti.”
“Làm nhiệm vụ chưa từng thấy ngươi.” Trấn phủ nói, “Lần đầu à?”
Thần Dương thấy Lý Kiến Hằng run thì trong lòng biết chạy không thoát rồi, thế là lại thong dong, nói: “Trước lạ sau quen, gặp thêm mấy lần là quen mắt thôi.”
Trấn phủ dùng bút chỉ về Lý Kiến Hằng, nói: “Yêu bài.”
Lý Kiến Hằng rút mấy lần mà dêud không rút ra được, Trấn phủ cười cười, vươn tay như thay hắn rút yêu bài.
Trấn phủ vừa mới giơ tay, Thần Dương liền căng cứng người. Nào ngờ Lý Kiến Hằng đã nhụt chí rồi, từ động tác của Trấn phủ đã ôm đầu lùi bước, thất thanh nói: “Đừng làm hại ta!”
Hỏng rồi!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, chợt nghe thấy một tiếng huýt chói tai, sau đó đột nhiên một tuấn mã ngực trắng lưng đen vọt ra khỏi rừng. Trời tảng sáng, Hải Đông Thanh cuối cùng cũng theo lối trở về, bay vòng tới đây.
Hoa Tư Khiêm nghe được động tĩnh, thấy trên đồng cỏ có một toán binh mã xông lên chớp nhoáng, lão nghiêm giọng hỏi: “Tám đại doanh?”
Nhưng áo giáp của những người này không có ấn ký, cả cờ cũng không có.
Thần Dương biết thời điểm đã đến, lập tức đỡ lấy Sở vương, nói lớn: “Cấm quân hộ giá, kẻ nào dám đeo đao ngự tiền trước mặt thái tử điện hạ thì giết chết không tha, còn không lui xuống!”
Hoa Tư Khiêm tiến lên hai bước, không thể tin nổi, quay đầu la: “Sở vương bị kẻ gian cưỡng ép, sao còn chưa động thủ?!”
Lý Kiến Hằng không thể lui được nữa, thấy Trấn phủ bổ tới, không nhịn được la to một tiếng. Đột nhiên một trường đao từ trong rừng phi ra, đóng trước mặt Lý Kiến Hằng.
Tiêu Trì Dã nhảy xuống, rút yêu bài của mình, vứt vào trong khay, trầm giọng nói: “Đại quân áp trận, kẻ nào còn động?”
Kỷ Lôi giục ngựa mới đến, thấy thế cũng quát lên: “Toàn nói xằng bậy! Chỉ bọn Cấm quân– “
Hải Đông Thanh đáp xuống bả vai Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã vuốt vuốt Hải Đông Thanh như khen ngợi nó, nói: “Lão Kỷ đủ gan thì nhìn thử xem.”
Kỷ Lôi lại nhìn về phía đồng cỏ, Cấm quân đã đến, nhưng binh mã rồng rắn sau lưng lại như không có kết thúc. Cờ của Thương Quận Khải Đông trải rộng trong thoáng chốc, chỉ thấy người cưỡi tuấn mã dẫn đầu chính là Thích Trúc Âm.
Hoa Tư Khiêm liền lùi mấy bước, vịn lên Phan Như Quý, nói không trôi chảy được: “Thư của Khải Đông bị chặn rồi, làm sao mà imhơi lặng tiếng…”
“Nếu thư của Khuất Đô phải qua tay Cẩm y vệ hết, ” Tiêu Trì Dã thu đao, “thì phiền toái quá à?”
Hoa Tư Khiêm thấy mất lợi thế rồi, lão lẩm bẩm: “Thái hậu vẫn còn ở…”
“Thái hậu cao tuổi, muốn bảo trọng thân thể nên giao Khuất Đô cho Cấm quân tiếp quản tuần phòng rồi.” Tiêu Trì Dã đã chạy suốt một đêm, giờ đây kéo Lý Kiến Hằng dậy, nói, “Điện hạ chạy vội cả đêm, vất vả rồi!”
Ngựa của Thích Trúc Âm đã đến nơi, nàng xoay mình xuống ngựa, quỳ hành lễ trước Lý Kiến Hằng, cao giọng nói: “Thái tử điện hạ đừng lo, hai mươi vạn binh mã dưới trướng Khải Đông sẵn sàng đón quân địch, thần Thích Trúc Âm, ra sức bảo vệ điện hạ bình an!”
Lý Kiến Hằng như ở trong mơ, hắn ngơ ngác nhìn Thích Trúc Âm, rồi lại nhìn xung quanh. Kiều Thiên Nhai thức thời nhất, thấy thế cục này đã định, lập tức quỳ xuống. Hắn vừa quỳ, Cẩm y vệ cũng cùng vứt đao quỳ theo.
“… Ta…”
Bàn tay không có thứ gì của Lý Kiến Hằng nắm lại thật chặt, như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng gì đó. Hắn gần như mừng phát khóc, chảy nước mắt trước, miệng thì vẫn lí nhí.
“Hôm nay ta thay đông cung… Đại ân của chư vị, tương lai tất sẽ tạ sâu!”