Thương Tiến Tửu

Chương 226

Mặt trời chói chang thiêu đốt, chiếu đến nỗi thiết kỵ trên giáo trường đầm đìa mồ hôi.
Tiếng kéo Bá Vương cung khiến người ta sởn cả tóc gáy, ngay sau đó liên tiếp ba mũi tên trúng tâm, âm thanh ghì dày nặng ấy vang vọng trên giáo trường. Tiêu Trì Dã hạ cánh tay, lại đặt mũi tên lên lần nữa.


“Đao mới mà chủ tử cần đã đến rồi, ” Thần Dương đứng bên cạnh, nhấc túi đựng tên thay Tiêu Trì Dã, “sáng sớm tôi với Ô Tử Dư đi kiểm tra hàng, toàn đao tốt được quân tượng ở đại cảnh tinh rèn cả.”


Tiêu Trì Dã nâng cánh tay, nhìn thẳng vào bia ngắm, bắn “phập” trúng giữa hồng tâm.
Thần Dương đưa mũi tên, chờ Tiêu Trì Dã bắn hết túi đựng tên rồi lại dâng khăn lên. Tiêu Trì Dã lau mồ hôi, ngước nhìn mặt trời hỏi: “Tới chưa?”


Thần Dương quay đầu nhìn phía cửa doanh, nói: “Chắc tới rồi.”
Lúc này là giữa trưa, tuyết tan ở Sa Nhị doanh chảy vào kênh rạch, mặt đất bị phơi hầm hập, ngoài cửa Sa Nhị doanh là đồng cỏ héo khô trải dài vô ngần. Cốt Tân chống tường doanh, nhìn thấy cát bay cuồn cuộn phía chân trời.


“Mở doanh, ” Binh lính phía trên gọi xuống dưới, “Quách tướng quân sắp vào doanh rồi!”
Cùng lúc cửa doanh từ từ nhấc lên cao, Quách Vi Lễ dẫn thiết kỵ phi gấp đến trước doanh. Hắn ghìm ngựa cởi mũ sắt, vuốt mái tóc ướt sũng, chờ đường kênh phía trước doanh địa dựng cầu thông hành lên.


Con ưng mà Quách Vi Lễ mang đến lượn quanh trước doanh, chần chờ không bay tới. Chuồng ưng trong doanh địa huyên náo dậy, Mãnh độc chiếm đỉnh chòi gác, nhìn đăm đăm vào bầy ưng mới tới.


Bầu không khí trong doanh bắt đầu biến đổi, các Cấm quân vốn đang ngồi xổm hóng gió bên chân tường đều đứng lên, mỗi người một vẻ nhìn cửa doanh đang mở ra. Cốt Tân không nhúc nhích, hắn đụng ánh mắt Quách Vi Lễ, cả hai người không ai tránh đường.


Mọi người đều biết Quách Vi Lễ và Tiêu Trì Dã bất hòa, chuyện hắn hãm hại Cốt Tân tại Đồ Đạt Long Kỳ chính là cái gai chắn ngang giữa hai bên, rồi thêm nhiều lần va chạm Cấm quân tại Sa Tam doanh, bầu không khí hai phe như giương cung bạt kiếm, ai mà ngờ Tiêu Kí Minh lại hạ lệnh điều hắn sang dưới trướng Tiêu Trì Dã.


Ô Tử Dư đi ra khỏi lều, đứng cách thật xa, không muốn bị sóng gió này vạ lây.


Chủ tướng hiện tại của Quách Vi Lễ là Tiêu Trì Dã, chuyện này có nghĩa hắn còn ra chiến trường nổi không đều do Tiêu Trì Dã quyết định. Cốt Tân là cận vệ của Tiêu Trì Dã, chuyện mưu hại không thể cứ vậy là qua, ai cũng không biết liệu Tiêu Trì Dã sẽ làm khó Quách Vi Lễ, hay sẽ điều hắn rời khỏi đội ngũ chủ chiến. Bất luận lựa chọn làm sao, đối với Nhị doanh mới trùng kiến mà nói đều chẳng phải chuyện tốt gì.


Cầu thông hành vừa đặt vững xong, Quách Vi Lễ giục ngựa qua cầu, mang đội ngũ tiến vào Sa Nhị doanh. Cốt Tân bước xuống theo đài bậc, đứng ở giữa chừng dõi bọn họ tiến vào.
Tiêu Trì Dã không xoay người lại, hắn đặt mũi tiễn mới nhặt về lên dây cung, tập trung tinh thần nhìn bia ngắm.
Phập!


Quách Vi Lễ nghe thấy âm thanh trúng bia, một tay hắn ôm mũ sắt, nhìn thấy Bá Vương cung dưới ánh mặt trời thật chói loá, qua chốc lát hắn mới lật mình xuống ngựa.


Thần Dương dẫn người đến đón, Quách Vi Lễ đưa yêu bài của mình, Thần Dương lật nhìn một lượt, ngẩng đầu nói với hắn: “Không thể dùng đội ngũ trước đó nữa, phải giải tán ngay, đến lều phía đông đăng ký rồi bổ sung bọn họ vào vị trí trống.”


“Mấy hôm trước Cáp Sâm đến đấy, ” Quách Vi Lễ nói, “tường doanh chếch phía đông Tam doanh sụp cả rồi, các ngươi tìm cơ hội mà báo với đại cảnh, nơi đó cần quân tượng tu bổ.”


“Cáp Sâm mang máy bắn đá sao?” Thần Dương cắp sách dưới cánh tay, sau khi Quách Vi Lễ gật đầu, hắn quay qua nói to với Cấm quân ở phía khác, “Đi gọi Mạnh Thụy, bảo hắn đưa quân tượng sang đi.” Thần Dương vừa nói vừa nhìn Quách Vi Lễ, “Ta sẽ lập tức xếp quân tượng xuống Tam doanh sửa tường, ngươi hãy trình báo quân vụ với Nhị gia.”


Quách Vi Lễ dùng đầu lưỡi ấn vào răng nanh bị sứt mất nửa, quay mặt về phía Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã không để ý đến, dường như hắn đang chăm chú vào Bá Vương cung, sắp bắn thủng bia ngắm kia rồi.


Năm nay khí trời tại Ly Bắc khác thường, lúc này mới trung tuần tháng ba, nơi giao chiến đã nóng như thể tháng tư, tháng năm của mấy năm qua. Quách Vi Lễ không cởi giáp, đứng đây phơi nắng toát mồ hôi nóng hổi, áo ướt vắt được ra nước, dính vào người hắn, còn thêm hơi nóng hầm hập làm người ta khó chịu.


Quách Vi Lễ quệt mặt, đột nhiên giương cổ la: “Quách Vi Lễ của Sa Tam doanh đến trình báo quân vụ cho Nhị gia!”
Tiêu Trì Dã nghỉ tay, vậy là chưa bắn mũi tên đó ra.


“Bốn ngày trước Cáp Sâm tập kích Tam doanh, thiết kỵ cánh phải bị phá, phía đông Tam doanh tổn thất nặng nề, ” Quách Vi Lễ nói rồi lui về phía sau, “vừa rồi là quân vụ mà Tả tướng quân muốn ta thuật lại.”
Hắn nói xong cũng chẳng cần Tiêu Trì Dã hồi đáp, xoay người là đi luôn.


Dù Tiêu Trì Dã muốn làm khó Quách Vi Lễ thật, Quách Vi Lễ cũng con mẹ nó chịu thôi, hắn chẳng có gì để nói, chỉ cần có thể ——


Quách Vi Lễ còn chưa nghĩ xong, một mũi tên đã bay “vụt” qua, tai hắn cảm nhận rõ mũi sắc bức người đó. Mũi tiễn đóng trên cây cột cách đấy vài bước, nếu vừa rồi Quách Vi Lễ đi nhanh, lần này đúng thật vào đầu hắn rồi.
Mẹ kiếp!


Quách Vi Lễ lập tức quay lại, nói mà sắc mặt khó coi: “Nhị gia muốn giết ta, thì cứ nói thẳng một câu!”


Tiêu Trì Dã nhấc Bá Vương cung, biểu cảm lạnh lùng, nói: “Ngươi cũng biết ta muốn giết ngươi? Quách Vi Lễ, năm ngoái Cốt Tân hộ tống quân lương đến nơi giao chiến, bị tập kích gần Đồ Đạt Long Kỳ, đi ngang qua đầm lầy quay về Thường Trú doanh, ngươi bao che đội tuần tra trong lều, không phân tốt xấu nhốt hắn đánh hắn, còn hạ quân bậc của hắn, mưu hại hắn cấu kết kỵ binh Biên Sa —— từ mấy chuyện này, ta có nên giết ngươi không?”


Cốt Tân nhận giáp tay, đi xuống bậc.
Quách Vi Lễ hại Cốt Tân là vì Tiêu Kí Minh, mọi người đều rõ trong lòng, nhưng Tiêu Trì Dã tìm một lý do bề ngoài cho hắn, đây tức là muốn xử hắn rồi.
Quách Vi Lễ ném bay mũ sắt, nói: “Không sai, là ta làm đấy, các ngươi muốn giết muốn —— “


Cốt Tân từ phía sau tiến đến, kéo cổ áo sau của Quách Vi Lễ, lúc Quách Vi Lễ đang quay đầu liền đấm một quyền quật hắn ngã xuống đất.
Lần này quá mạnh, Quách Vi Lễ cảm thấy nửa cái răng còn lại của mình cũng bắt đầu lung lay rồi, hắn nhổ máu trong miệng, mắng: “Đệt!”


Cốt Tân không chờ Quách Vi Lễ đứng dậy, đạp một cước vào ngực hắn. Quách Vi Lễ ngã lăn ra ngoài, cát vàng trát đầy mặt. Hắn hung hăng chùi cát trên mặt, Cốt Tân kéo hắn lên, gập khuỷu tay lại vật hắn đập xuống đất.


Quách Vi Lễ cảm thấy má mình sắp bị đập nứt đến nơi, nhưng từ đầu tới cuối hắn đều không đánh trả, mặc Cốt Tân đánh cho miệng toàn máu tanh.


“Đây là ngươi nợ ta, ” Đợi tới khi Quách Vi Lễ rạp trên đất thở hổn hển, Cốt Tân mới cởi giáp tay vứt bên cạnh hắn, bình ổn hơi thở gấp, “giờ ngươi trả hết rồi.”
Không chỉ Quách Vi Lễ ngây ngẩn, ngay cả Ô Tử Dư đứng đằng xa cũng ngơ luôn.


Quách Vi Lễ chống hai tay, phì hết máu trong miệng, loạng choà loạng choạng đứng dậy. Thần Dương ném mũ sắt cho hắn, hắn cảm thấy trong đầu mình vẫn còn mông lung lắm.
Cứ thế là qua rồi à?
Quả thực hắn suýt bị Cốt Tân đánh chết.


Cốt Tân lui vài bước, nói: “Hôm nay xoá bỏ oán riêng giữa chúng ta, có việc thì nói thẳng trước mặt. Ngươi là binh của Nhị gia, ta là cận vệ của Nhị gia, sau này ra khỏi Nhị doanh, ngươi với ta chính là huynh đệ kề vai, khi nào đánh xong trận này, khi đó chúng ta mỗi người một ngả.”


Mấy cảnh mọi người dự đoán đều không xuất hiện, năm nay tinh thần binh sĩ Ly Bắc suy yếu, Cốt Tân là cận vệ của Tiêu Trì Dã, không muốn Tiêu Trì Dã mất lòng binh của Tam doanh bởi chuyện này. Tiêu Trì Dã đã cho Cốt Tân quyền tự xử lý, Cốt Tân bằng lòng dùng cách này giải quyết, bởi vì hắn là nam tử hán thực sự, không thể chơi cái trò ngấm ngầm đê tiện được.


Quách Vi Lễ cứ tưởng hôm nay không chết thì cũng tàn, ai ngờ Cốt Tân độ lượng đến thế, hắn đứng trước mặt cảm thấy bản thân thấp hơn hẳn một bậc, xoa vết bầm trên mặt, có hơi không cam lòng, còn có một chút bội phục.
Ôm tủi nhẫn nhục đại trượng phu.


Xưa nay Quách Vi Lễ uống rượu thoả thuê, đánh trận liều mạng, tự xưng là trượng phu đích thực, không dễ tự nguyện nói “phục” một ai. Cốt Tân chịu uất ức nhục nhã đến vậy ở Đồ Đạt Long Kỳ, hôm nay lại có thể dùng cách này hóa giải khó xử hai bên, vừa miễn phạt cho Quách Vi Lễ, cũng thay Tiêu Trì Dã củng cố lòng tam doanh, Cốt Tân là mặt mũi của Tiêu Trì Dã, hắn làm như vậy, bất luận công hay tư, Quách Vi Lễ đều bội phục.


Tiêu Trì Dã nâng cánh tay đỡ Mãnh, ở trong gió nhớ lại những lời cha nói trước khi đi. Cốt Tân đã làm đến nước này, là để Tiêu Trì Dã đi thuận lợi hơn, hắn đang nói cho tất cả mọi người tại nơi giao chiến.
Nhị gia không phải chẳng biết khoan dung.
* * *


Lúc trời tối Quách Vi Lễ ngồi bên đống lửa hơ lương khô, trên mặt mảng tím mảng xanh. Ô Tử Dư bưng bát cơm ngồi đối diện, hắn liếc Ô Tử Dư, không hé răng.
“Trong doanh có cơm mà, ” Ô Tử Dư rút mất lương khô của Quách Vi Lễ, “qua đó mà lấy, ngồi xổm ở đây gặm lương khô làm gì?”


Bàn tay trống không của Quách Vi Lễ nắm nắm như giấu diếm, hắn mất kiên nhẫn nói: “Mẹ nó ngươi lắm chuyện thế, quản nhiều vậy hả?”
“Đừng nói là ngươi mất mặt, ngại ngùng nhé?” Ô Tử Dư và hai miếng cơm, “Cốt Tân đã bảo qua rồi còn gì.”
Quách Vi Lễ nhặt củi nhét vào đống lửa.


Cấm quân ở đối diện chơi rất hào hứng, đám binh lưu manh này đúng là không có tiến bộ.
Quách Vi Lễ trầm mặc một chốc, nói: “Nhị gia đã giết bọ cạp Đoan Châu ở hố trời Trà Thạch hả?”
“Còn là lấy ít thắng nhiều cơ.” Ô Tử Dư khua ngón tay ra vẻ.


Quách Vi Lễ khịt mũi coi thường, nói: “Chủ lực đều là Cấm quân chứ gì.”


“Vớ vẩn, Cấm quân đã mất bao nhiêu người rồi?” Ô Tử Dư và Quách Vi Lễ cũng chẳng phải huynh đệ tình thâm gì, trước đây cũng bị hắn mắng mỏ nhiều, lúc này liền bảo, “Ngươi nói lý cái coi, Nhị gia có gì không được? Sa Tam doanh là do Nhị gia đoạt về, lúc đó đã chém chết Hồ Hòa Lỗ mà ngươi đánh nửa đời đấy, giờ lại giết tên bọ cạp lớn của Đoan Châu. Sau chuyện Cốt Tân kia, Nhị gia vẫn còn chịu dùng ngươi, đây là độ lượng, ngươi đừng con mẹ nó cứ không biết điều mãi.”


Quách Vi Lễ chọc cho đốm lửa trại phừng phừng, hắn nhấc cây củi nghi ngút khói, dí dí Ô Tử Dư.


Ô Tử Dư chẳng sợ Quách Vi Lễ quái gì, trước đây hắn thuộc đội vận chuyển, thấp vế hơn cũng đành chịu, lại không có cơ hội ra chiến trường, ráng nín nhịn làm cháu chắt. Hiện giờ đã khác ngày xưa, Đoan Châu là do hắn đoạt lại đó, cho dù có kế điệu hổ ly sơn của Tiêu Trì Dã ở trong nhưng đúng là do hắn đánh hạ được, không cần biết đã dùng bao nhiêu người.


“Năm nay mãi không thắng được trận nào, ngươi từng va chạm Cáp Sâm rồi, thiết kỵ chúng ta còn không bằng thủ bị quân Biên Quận dự bị ở Nhất doanh.” Ô Tử Dư đặt đũa, “Ngươi có thể đánh thắng bọ cạp sao? Ngươi không thể nha, Triêu Huy có thể không? Cũng không thể, vậy theo nhị gia không phải vừa hay à?”


“Thế giờ ta đang không theo Nhị gia chắc?” Tính Quách Vi Lễ không ôn hoà, giọng cũng hung hăng, “Ngươi còn muốn ta theo làm sao? Bám sau mông nhị gia à? Mẹ nó, thiết kỵ tránh chuỳ sắt kiểu gì thế?”
“Tuyệt lắm, ” Ô Tử Dư giơ ngón tay cái với hắn, “con mẹ nó ngươi đoán xem.”


Quách Vi Lễ nhìn Ô Tử Dư đi, chờ Ô Tử Dư sắp khuất vào bóng đêm, Quách Vi Lễ bỗng đứng lên mắng: “Đồ ăn của ông!”
Ô Tử Dư chạy biến rồi.
* * *


Tiêu Trì Dã đang ngắm đao mới đưa tới dưới ánh nến, cây đao thêm dài vót mỏng này cần thiết kỵ Ly Bắc phải thích ứng, hắn sắp xếp trận hình trong Nhị doanh, lấy những gì có được từ hố trời Trà Thạch ra ngẫm nghĩ.
Thần Dương cùng Cốt Tân vào lều, Tiêu Trì Dã ngửi thấy mùi sữa.


“Chủ tử, ngoài đồ quân nhu còn có thư của Phủ quân.” Thần Dương đặt thư gửi từ Đoan Châu lên bàn nhỏ bên cạnh Tiêu Trì Dã, “Trường ngựa Lạc Sơn có mô hình rồi, đường cái Trung Bác sửa nhanh lắm, cuối tháng tư là thông được thôi.”


Thẩm Trạch Xuyên bỏ bạc ra mà, có thể không nhanh ư?
Tiêu Trì Dã nghĩ tới chuyện này, lại nghĩ về Khuất Đô, hắn tra đao vào vỏ, vừa uống trà sữa vừa dùng một tay mở thư của Thẩm Trạch Xuyên.


“Nhất Đăng đại sư ở Hà Châu…” Tiêu Trì Dã chần chờ chốc lát, nhìn về phía Cốt Tân, “sao Nhất Đăng đại sư lại đi Hà Châu?”


Cánh tay Cốt Tân vắt áo choàng mới, nghe vậy bèn nghĩ giây lát, lắc đầu nói: “Sao Nhất Đăng đại sư lại đi Hà Châu, chủ tử, trước kia đại sư ra từ Hà Châu mà, mấy năm qua chỉ chịu đi vùng lân cận Ly Bắc chúng ta.”


“Vậy thì kỳ, ” Tiêu Trì Dã vô cớ không vui, “ta đào ba thước đất cũng chẳng tìm thấy người, sao lại rơi vào tay Nhan Hà Như được.”
Thần Dương thu bát không, nói: “Nhan Hà Như tham sống sợ chết, năm ngoái Trung Bác loạn thế kia, hắn muốn tìm đại sư bảo vệ tính mạng…”


Tiếng Thần Dương dần ngừng, trong lều yên ắng hồi lâu.
Tiêu Trì Dã đang tìm Nhất Đăng đại sư, chuyện này đã có tin từ tháng sáu năm ngoái, nếu Nhan Hà Như vốn có tung tích của đại sư, tại sao mãi không lên tiếng, mà muốn ém đến bây giờ?


“Mấy ngày nay ta ở Nhị doanh, ” Tiêu Trì Dã gấp thư lại, “tối nay Cốt Tân hãy phi về phía nam, đến Đoan Châu trông Phủ quân, nếu đại sư thuận lợi đến nơi, ngươi hãy quay về, còn nếu đại sư không đến…”
Con ngươi Tiêu Trì Dã đen sẫm.
* * *


Nhan Hà Như hắt hơi mấy cái liên tục, miết khăn xì mũi, day mũi đỏ lên. Hắn ngồi trên ghế ló đầu xem Diêu Ôn Ngọc viết chữ, nói: “Chữ này của Nguyên Trác tiên sinh, tựa ưng bay thỏ chạy, không chỉ vừa…”
Nhan Hà Như chợt dừng tâng bốc, cuối cùng lại cười với Diêu Ôn Ngọc.


“Tiên sinh, cắn hạt dưa không? Ngồi đây chán thật. Khi nào Phủ quân mới xử lý xong án vụ thế? Ngày nào cũng bận vậy à? Thế phải quan tâm sức khoẻ nha, cố rồi bệnh là hỏng hẳn. Mà Nhất Đăng đại sư cũng trên đường rồi, tính thời gian chắc mấy hôm nữa là đến thôi, lúc đó mời đại sư khám chân cho tiên sinh, bảo đảm có thể giúp tiên sinh đứng lên lần nữa.”


Một nét bút của Diêu Ôn Ngọc bị phá, trên mặt y lại không lộ tức giận, chẳng qua chỉ tiếc nuối nhìn trang giấy.


Nhan Hà Như thử thăm dò vẻ mặt Diêu Ôn Ngọc, hắn nhoài ra mép bàn, nói: “Tiên sinh gặp đại nạn này, có hận Tiết Diên Thanh kia không? Hắn ác thật đó, hay là tiên sinh liên thủ bày kế với ta, chúng ta thừa cơ giết chết hắn, treo hắn ở Khuất Đô cho phơi thây mấy ngày, trừ mối hận lớn trong lòng tiên sinh nha!”


Diêu Ôn Ngọc hơi nhíu mày, y đặt bút, nói: “Làm vậy là tổn hại âm đức.”


Nhan Hà Như ra vẻ hiểu chuyện, nói: “Tiên sinh là người đọc sách, người đọc sách đều chú ý cái này, còn chúng ta kiểu người buôn bán, thật chẳng chú ý thứ đó đâu, có thù không báo là ngu, đòi lại càng nhiều thì càng sảng khoái.”


Diêu Ôn Ngọc cảm thấy hắn có ý riêng, kéo tay áo chuẩn bị nói gì đó.
Nhan Hà Như lại giơ ngón trỏ, lặng lẽ “suỵt” một tiếng.


Trong phòng yên tĩnh hẳn, tiếng bước chân trong đình viện trở nên đặc biệt rõ ràng. Hình như Thẩm Trạch Xuyên trong chính đường đã ra ngoài, đứng dưới hiên nghe người đến trình báo nói.
Kiều Thiên Nhai vốn đang đứng chếch bên, nghe xong lập tức biến sắc, lặp lại: “Lật rồi?”


“Lật rồi!” Cẩm y vệ truyền tin lau mồ hôi, “Phủ quân, xe ngựa kẹt ở ngoài Trà Châu, La Mục còn chưa kịp phái người đi đón thì xe đã lật rồi!”
Phí Thịnh tiến gần một bước, hỏi vội: “Đại sư thì sao?”


Nhan Hà Như trong phòng che miệng, đảo con ngươi, nói với Diêu Ôn Ngọc một cách vô cùng đáng tiếc: “Ông trời chứng giám, cái này hoàn toàn không liên quan ta đâu, ta ở chỗ này mãi, ngồi ngay trước mặt tiên sinh và Phủ quân nha.”
Mắt nai của hắn vô hại, loé lên ác ý.
“Lần này xong rồi.”