Phí Thịnh đoán không ra rốt cuộc Doãn Xương có ngón trò gì, thủ bị quân Tì Châu đã đến cảnh nội Phàn Châu hai ngày không nhúc nhích rồi, mấy lần Doãn Xương ra ngoài đều là đi lung tung sau khi ăn, Phí Thịnh gấp xém lửa đến nơi nhưng hắn chỉ là người đi theo, đến giám sát quân cũng chẳng được tính nữa là.
Phí Thịnh muốn viết thư cho Thẩm Trạch Xuyên nhưng lòng lo Doãn Xương thật sự có chút tài năng nào đó, nhỡ như cuối cùng thủ bị quân chiến thắng trở về, khi đến trước mặt Thẩm Trạch Xuyên hắn lại thành tên tiểu nhân trộm bôi bẩn người ta, dù có lý cũng thành vô ích.
Ngày hôm nay Phí Thịnh nằm xuống nghỉ ngơi, ngủ thẳng đến gần giờ tuất, bỗng nhiên bị thuộc hạ đánh thức.
“Không xong rồi, ” Cẩm y vệ nói, “lão tặc kia chạy mất rồi!”
Phí Thịnh lập tức ngồi dậy, cầm ủng vừa nhảy vừa xỏ vào, không thể tin hỏi: “Chạy rồi? Chạy rồi á?!”
Phí Thịnh hất ‘soạt’ mành lều, đi ra ngoài nhìn, cả trại thì vẫn còn sáng đuốc nhưng thủ bị quân chỉ còn hơn ngàn người. Ngực hắn nảy thình thịch, thầm nghĩ xong rồi, nếu trận Phàn Châu này mà thất bại thì tiền đồ về sau của hắn cũng xong rồi. Nhưng mà hắn nghĩ lại một chút, không đúng mà!
Trận Phàn Châu này nhìn làm sao cũng không thể bại được, đánh xong là được thưởng liền, Doãn Xương nhờ vào đây còn có thể ngồi vững vị trí Chỉ huy sứ, lão không có lý gì phải chạy. Huống hồ nửa vùng Trung Bác đã bị Thẩm Trạch Xuyên vây kín, dù Doãn Xương có chạy cũng không có chỗ mà trú, trừ phi lão đi cậy nhờ Dực vương.
Phí Thịnh bỗng ngẩng đầu nhìn về hướng Phàn Châu, nói: “Lão tặc này đừng có mà lâm trận quay giáo…”
Cẩm y vệ tuần đêm nắm roi ngựa quay về, còn chưa xuống ngựa đã huýt lên trước tiên: “Ngoài ba dặm phía đông nam có dấu vết hành quân!”
Phí Thịnh tiến tới vài bước hỏi: “Là thủ bị quân hay giặc Phàn Châu?”
“Đi đến chỗ chúng ta, ” Cẩm y vệ treo roi ngựa lên, nhấc cây đao, “hẳn là tập kích đêm.”
Lòng Phí Thịnh nguội lạnh mất nửa, hắn từ Khuất Đô đến Trung Bác đều chưa từng làm tướng quân, hắn không thạo hành binh đánh trận kiểu này. Hắn quay đầu nhìn quanh trại, nói: “Chỉ huy sứ chạy rồi, thế tổng kỳ bên dưới đâu? Gọi hắn ra đánh trận!”
Cẩm y vệ đi theo sau nói: “Tổng kỳ cũng chạy rồi!”
Phí Thịnh hối hận chết mất, sớm biết Doãn Xương không đáng tin thế này, dù hắn có kéo cũng phải kéo bằng được Cốt Tân qua đây, tốt xấu gì cũng có thể thay cho chỗ trống lúc này. Hắn bắt mình tỉnh táo lại, hỏi thuộc hạ: “Còn lại bao nhiêu người?”
“Một ngàn người, ” Cẩm y vệ ghì chuôi đao nói, “ông lão này còn gom cho chẵn số cơ đấy.”
Phí Thịnh cắn răng nghiến lợi nói: “Ta cảm ơn cả nhà lão!”
Phí Thịnh hết cách rồi, chỉ có thể kiên trì đến cùng. Hắn bảo binh sĩ tắt hết đuốc, chuẩn bị rút đi, ít nhất không thể ở lại trại để bị quân địch coi làm bia ngắm rồi đánh cho, vào trong tuyết còn có thể cầm cự. Thế nhưng lửa mới diệt được nửa, hắn đã nghe thấy tiếng bước chạy của quân địch trong gió.
“Rút ngay bây giờ, ” Phí Thịnh chỉ nghe tiếng là biết không đánh lại được, “Rút!”
Binh lính còn lại đều đã quấn chặt đai lưng, xách đao sau mông Cẩm y vệ chạy hết tốc lực, cả đường ném binh bỏ giáp trông cực kỳ thê thảm. Phí Thịnh có ngựa, nhưng hắn không dám vứt bỏ một ngàn người này rồi chạy một mình về Tì Châu. Trận chưa bắt đầu mà binh thì tiêu trước rồi, hắn đã có thể tưởng tượng được cơn giận lôi đình của Thẩm Trạch Xuyên.
Phí Thịnh còn chưa chạy ra khỏi mấy dặm đã chợt nghe thấy trong đêm có tiếng bao vây phía trước. Bọn họ dựng trại đóng quân ở đây mấy ngày trời, binh của Phàn Châu thăm dò được đường từ lâu rồi, vây chết trại từ trước ra sau, chuẩn bị một lưới tóm gọn trong tối nay.
Phí Thịnh tiến thoái lưỡng nan, tình hình này khác hoàn toàn với mấy tháng trước tại Đôn Châu, hắn đang lộ mình trơ chọi giữa đồng hoang này, không có bất kỳ chỗ nào để ẩn nấp. Ngàn binh trong tay có lẽ chống lại được tập kích nhỏ, nhưng khẳng định không có sức chống cự đợt tấn công mạnh với số lượng vượt xa quân mình mấy lần.
Binh Phàn Châu đã tập hợp tới đây, bọn hắn còn lộn xộn hơn cả thủ bị quân Tì Châu, không có áo giáp, thậm chí không có binh khí thống nhất. Theo vòng tròn thu nhỏ dần, bọn hắn giống như đàn kiến đang bò gần lại. Ngựa của Phí Thịnh sát bên thủ bị quân, bốn phương tám hướng đều là quân địch nhiều gấp mấy lần liền, biển người đẩy vào tường người, dồn ép tới nỗi thủ bị quân muốn khom lưng cũng khó.
Dưới tình hình này chỉ có liều chết đến cùng mới có thể có tia hy vọng sống.
Giữa lúc thở gấp Phí Thịnh chỉ do dự trong vẻn vẹn chớp mắt, ngay sau đó hắn vung một đao chém chết ngựa của mình, máu nóng bắn tóe hắn cũng giương đao hô to: “Ta với chư vị đều là thú bị nhốt, nếu tối nay không thể liều mình phá vòng vây, cũng chỉ có thể chôn thây tại đây thôi!”
Các binh sĩ rơi vào trùng vây vốn đã kinh hoảng trong lòng, trước đó thấy Phí Thịnh ngồi trên lưng ngựa sợ hắn sẽ bỏ binh chạy mất nên càng cạn tinh thần ứng chiến, chỉ muốn quỳ xuống đất xin tha. Nhưng hiện giờ Phí Thịnh chém chết ngựa của mình rồi, một bầu quyết tâm cùng tiến cùng lùi, bỗng chốc tinh thần quân sĩ lại bừng lên. Phí Thịnh rất hiểu tác dụng của xung phong làm gương cho binh sĩ, hắn vừa tuyên bố vừa bước nhanh xông lên, đón đầu chém lăn quân địch, dẫn người lao tới hướng tây bắc liều mạng phá vòng vây.
Chính ngay lúc này, phía đông nam đột nhiên bùng nổ tràng gào to, một đội ngũ như đao nhọn đâm vào thân của binh Phàn Châu, quát làm bọn hắn nứt gan mật, máu me phun ra như suối. Chẳng tới chốc lát, tám hàng đội ngũ đâm sầm vào nhau cả.
Doãn Xương mới uống rượu mặt đỏ bừng, khiến người ta không nhìn ra được rốt cuộc lão say hay lão cóng. Lão xì nước mũi, hứng khởi vọt thẳng tới, cách mấy trăm người hét to với Phí Thịnh: “Ngươi vẫn chưa chết nhờ!”
Phí Thịnh còn chưa rút đao ra, hắn đạp vào ngực quân địch, ngàn lời vạn chữ tụ lại thành một câu: “Đệt!”
Vậy là hắn bị Doãn Xương coi như mồi nhử rồi!
Thủ bị quân Tì Châu có tổng cộng tám ngàn người, đánh Phàn Châu vốn không cần bố trí như vậy, nhưng mà sau khi Doãn Xương đến Phàn Châu liền phát hiện không đúng lắm, lão đã sớm nghe nói Dực vương không cho bách tính cảnh nội lẩn trốn xuất cảnh, thiết trí binh mã cản trở trên đường biên, nhưng lúc bọn họ quá cảnh không chỉ không gặp cản trở, thậm chí còn không thấy binh của Phàn Châu đâu.
Dực vương đã nhận được hịch văn, nếu hắn có ý đầu hàng thì phải sớm nên mở cửa đón. Nhưng hắn không những không mở cửa mà còn rút đi binh mã trên đường biên, điều này hiển nhiên là để tập trung binh lực, chuẩn bị quyết một trận tử chiến cùng thủ bị quân Tì Châu.
Doãn Xương suy đoán Phàn Châu muốn thắng trận nên có lẽ còn liên hợp cả binh của Đăng Châu, bọn hắn chỉ có thể dùng số lượng nghiền ép được thủ bị quân Tì Châu thì mới dám ứng chiến như vậy. Lão già này rất tinh quái, biết mình không mang đủ người cho nên ném Phí Thịnh ra ngoài, để bọn binh Phàn Châu cắn câu, đợi đến khi binh Phàn Châu hội tụ rồi thì lại dựa vào trận hình đao nhọn tập kích từ phía sau, trước tiên chia tách bọn hắn thành tụm, sau đó lần lượt đánh tan tác.
Phí Thịnh đang quệt máu thấy đội đao nhọn kia khí thế hừng hực thẳng tiến, húc cho binh Phàn Châu không làm sao mà tập trung lại được.
Lưỡi đao của những đội ngũ này chĩa ra bốn phía, có thể dễ thấy đây là tham khảo trận hình đánh kỵ binh của Lục Quảng Bạch, thế nhưng Doãn Xương cải biến nó, lão sắp xếp những đội ngũ này thành rất hẹp, từ “xe chiến” vuông vức của Lục Quảng Bạch biến thành “đao nhọn” dáng dài.
Đội ngũ đao nhọn này tập kích từ phía sau vừa ác vừa nhanh, một khi đâm vào phe địch là có thể xé rách đối phương từ chính giữa. Binh của Phàn Châu còn chẳng có cả áo giáp, căn bản không kịp che cái mông, chớp mắt đã bị khoan thành máu thịt nhoe nhoét.
Ông lão này thật sự có ngón trò!
Phí Thịnh thấy thắng lợi đã nắm chắc, không khỏi tăng mạnh tự tin, nào ngờ hắn còn chưa mở miệng đã lĩnh một đường quét chân của Doãn Xương. Tuy rằng Doãn Xương cao tuổi rồi nhưng trên đùi lão có công phu thực sự, làm Phí Thịnh ngã sấp mặt. Phí Thịnh vừa ngã xuống đất, đao trên đỉnh đầu thình lình lướt “soạt” qua.
Binh của Phàn Châu đang kêu gào rút binh, Doãn Xương xách đao đuổi theo, quát gắt một câu: “Nhãi ranh chạy đi đâu!”
Phàn Châu đã tập trung binh mã rồi, đội tới trước trong đêm nay chính là chủ lực của cảnh nội, chỉ cần đánh tan những kẻ này thì Dực vương không còn khả năng chống lại nữa. Lòng của binh Phàn Châu đã tán, thủ bị quân Tì Châu bừng bừng khí thế, tốc chiến tốc thắng chính là thời khắc này, Doãn Xương kiên quyết không tha cho bọn hắn trở về thành.
Phí Thịnh bò dậy xong là đuổi theo, ai mà biết chân của lão già này khá tới vậy, chạy nhanh kinh người, trong đêm tối đấm ngang đá dọc, Phí Thịnh chỉ có thể miễn cưỡng theo kịp lão. Bọn họ truy đuổi ra xa mấy dặm, Phí Thịnh phát hiện phương hướng không đúng, đang muốn gọi Doãn Xương lại đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa.
“Viện binh!” Phí Thịnh không ngừng bước, muốn kéo Doãn Xương về, gọi, “Doãn lão, là viện binh của Phàn Châu!”
Phí Thịnh nhạy tai mắt, là người cùng nghề với Cốt Tân. Cơ hội hắn theo quân ít, không có năng lực dựa vào âm thanh có thể phân rõ loại binh như Cốt Tân, nhưng hắn có sức quan sát vượt xa người thường, hắn nghe ra tiếng vó ngựa hơi chìm nặng, không giống kỵ binh phổ thông.
Trời đêm không một vì sao, đụn tuyết liên miên trải giữa đồng hoang. Vụn băng sắc trượt trên đụn tuyết, bị gió thổi vang tiếng sào sạt, quét tới bên chân thủ bị quân Tì Châu. Doãn Xương cố chấp như con lừa, nhìn phía trước đã có thể thấy số lượng kỵ binh không nhiều. Cái mũi đỏ của lão bị rượu ngấm hỏng rồi, gió thổi qua cũng chẳng ngửi ra mùi gì trong đó.
Có mấy vụn tuyết nhỏ phả vào mặt Phí Thịnh, chỉ nháy mắt tuyết tan hắn ngửi thấy mùi thuốc súng trong gió. Phí Thịnh bỗng dựng lông tơ, hắn đột ngột dừng lại, phất cánh tay, nghiêm nghị nói với Cẩm y vệ xung quanh: “Hoả súng ——!”
Tiếng Phí Thịnh còn chưa dứt hẳn, ánh lửa đã bạo nổ trong bóng tối, chẳng khác nào sao băng vụt xuống. Phí Thịnh không chút nghĩ ngợi, gần như nhảy lên hệt hổ vồ, nhào tới phần lưng Doãn Xương, ôm theo lão già lăn vào trong tuyết, tiếng nổ kia vang “đoàng” bên tai, như thể khí cụ đó nện ngay đỉnh đầu, nổ làm Phí Thịnh suýt lạc tiếng.
Tính sai rồi!
Phí Thịnh xoa phần lưng dính đạn vụn bỏng rát đau nhói, hắn dùng một tay chống thân, ra sức lắc đầu, bởi không nghe rõ được giọng mình nên chỉ có thể rướn cổ họng gọi Doãn Xương dưới thân: “Thứ này bỏng mặt! Lui về sau, lập tức phải lui về sau!”
Phí Thịnh từng thấy hoả súng đồng trong kho quân bị của tám đại doanh, vật này chỉ trong Xuân Tuyền doanh của tám đại doanh mới được phân phối, bị triều đình quản lý, do Binh bộ chưởng quản bản vẽ rèn đúc. Tiêu Trì Dã và Thẩm Trạch Xuyên đều có ý định dùng hoả súng nhưng hai người đều chưa thể đoạt bản vẽ về tay.
Chẳng trách ban nãy đám kỵ binh này đứng bất động, đó là đang lên đạn. Không biết đối phương đã quan sát trong đêm bao lâu, bọn hắn không đến vì thủ bị quân Tì Châu mà là nhằm vào Doãn Xương. Đây gọi là đánh rắn phải đánh dập đầu, Doãn Xương chính là chỗ hiểm yếu của thủ bị quân Tì Châu.
Doãn Xương bị phát đạn này bắn cho mê man, lão già vùng giãy trong tuyết, ôm lỗ tai hoảng hốt nói với Phí Thịnh: “Mẹ nó đây là sét đánh hả!”
Phí Thịnh sao có thời giờ giải thích cái này cho lão già thôn quê chưa từng nhìn ra thế giới, hắn bò dậy kéo Doãn Xương chạy về. Doãn Xương dời bàn tay, quay đầu lại nhìn, kỵ binh phía sau lại nổ một phát nữa, cái mông Doãn Xương bị viên đạn bắn sượt tới, Doãn Xương đau quá phải gào to.
Phí Thịnh tưởng Doãn Xương bị bắn trúng rồi, trong tình thế cấp bách hắn nói: “Ông đừng có chết đấy!”
Tối nay dù thế nào Phí Thịnh cũng phải bảo vệ ông lão này, hắn hiểu rõ nhất hiện nay Thẩm Trạch Xuyên đang thiếu tướng lĩnh, tương lai Doãn Xương tất có tác dụng lớn. Mấu chốt là, nếu Doãn Xương mà chết ở đây, Phí Thịnh cũng không biết đánh trận, chờ khi hắn thất vọng chán chường trở về, đừng nói là tiền đồ, đến chức vụ ban đầu còn giữ được hay không cũng là vấn đề. Thẩm Trạch Xuyên còn có Kiều Thiên Nhai để dùng, không phải thiếu hắn thì hết cách.
Cho nên Doãn Xương tuyệt đối không thể chết được!
Doãn Xương bị doạ sợ, lão ôm đầu bỏ chạy, không cần Phí Thịnh kéo nữa, chưa tới vài bước đã bỏ rơi Phí Thịnh luôn rồi, trong miệng cứ lẩm bẩm như bánh xe lăn: “Sét đánh ai cũng chớ đánh ta, lão già ta chưa từng làm chuyện đuối lý, sét đánh ai cũng…”
Cái rắm!
Phí Thịnh đi theo phía sau giận mà không phát tiết được, không biết khí thế từ đâu tới, hắn đuổi theo Doãn Xương mắng: “Lòng dạ lão tặc đúng là xấu xa, người vứt ông đây trong trại làm mồi dụ không phải lão à?”
Doãn Xương ngoái cổ phản bác: “Binh giả nguỵ đạo*, nguỵ đạo!”
*Dùng binh thiên biến vạn hoá
Bọn họ thừa thế lao nhanh trong đồng hoang vu, cũng may đối phương không đuổi cùng giết tận, truy theo thủ bị quân Tì Châu ra khỏi nửa dặm là liền rút lui. Thủ bị quân Tì Châu đã chạy nửa đêm, lại đánh với binh Phàn Châu nửa đêm, ngay bây giờ cũng sức cùng lực kiệt rồi. Trời thì giá lạnh nhưng ai nấy đều sũng mồ hôi, chống thân thở hổn hển như trâu.
Phí Thịnh lau mồ hôi, trong lúc hồi sức lại ý thức được điều gì đó, hắn quay người lại, nhìn chân trời tảng sáng, hung hăng phì nước bọt nói: “Bị lừa rồi.”
***
Lúc quân báo truyền về Tì Châu đã là đêm khuya, Thẩm Trạch Xuyên khoác áo bào rộng, xem lời thuật của Phí Thịnh trong nội đường. Cả sảnh đường đều yên lặng như tờ, không ai dám dò ngó sắc mặt của Phủ quân.
Mọi người vốn tưởng Phàn Châu là thứ đã nằm chắc trong tay, nào ngờ lại gặp phải kẻ khó ăn. Thủ bị quân Tì Châu đã chuẩn bị nửa năm, Thẩm Trạch Xuyên lần lượt mời Ly Bắc cùng Cấm quân đến đây huấn luyện, kết quả ngay trận đầu tiên lại đánh nhục như thế, đổi thành ai cũng sẽ tức giận.
Trong thư phòng nghe được cả tiếng kim rơi, Diêu Ôn Ngọc che miệng ho khan một lúc, y nắm chặt tay nói: “Phủ quân nên tạm nguôi cơn giận, hoả súng vẫn luôn bị triều đình nghiêm cấm, xuất hiện ở Phàn Châu là chuyện bất ngờ. Tuy Dực vương có lợi khí hạng này nhưng vẫn không thay đổi được thất bại đã định.”
Dư Tiểu Tái mới về từ Đôn Châu còn chưa ngồi ấm chỗ, sợ Thẩm Trạch Xuyên vì cái này mà nghiêm trị thủ bị quân nên bèn phá vỡ bầu không khí căng thẳng, nói: “Phụ quân đựng tức giận…”
Ui chời, quên đổi thành tiếng phổ thông dồi!
Dư Tiểu Tái ảo não vỗ đầu gối một cái, phụ tá xung quanh bỗng chốc càng vùi đầu thấp hơn.
Thẩm Trạch Xuyên bị Dư Tiểu Tái chen vào như thế, lòng có tức giận cũng đã hoãn bớt. Y gấp thư, vẻ mặt hơi ấm lại, giờ mọi người phía dưới mới dám thở vội.
“Nguyên Trác nói không sai, ” Khổng Lĩnh nhẹ giọng nói tiếp, “Dực vương có hoả súng cũng không lật nổi trời, lương thực Phàn Châu khan hiếm, hắn mà đóng cửa không ra cũng hết đường sống.”
Diêu Ôn Ngọc rủ tay áo nói: “Nhưng cũng kỳ lạ… nếu Dực vương đã sớm có hoả súng trong tay, sao lại bị bức đến nước này? Chỉ riêng đầu cơ cho thổ phỉ Lạc Sơn thôi cũng có thể kiếm được quân lương đủ chiêu mộ lính mới, huống hồ lần giao đấu này không giống cách thức trước kia của Dực vương.”
Chu Quế nhớ tới lời mấy ngày trước Diêu Ôn Ngọc nói, lúc này chợt biến sắc, nói: “Chẳng lẽ đúng như Nguyên Trác sở liệu, Dực vương đã bị thổ phỉ cảnh nội giết chết rồi? Ta xem trận chiến này cũng cảm thấy kỳ quái lắm.”
Chu Quế quen biết Doãn Xương, hắn đề bạt Doãn Xương cũng không phải như Phí Thịnh suy nghĩ mà là vì hắn cảm thấy Doãn Xương có năng lực đánh trận. Nếu Dực vương cũng có tài đánh trận, vậy đáng lẽ Phàn Châu phải sớm làm khó dễ Tì Châu chứ.
Khổng Lĩnh cũng nổi nghi hoặc, nói: “Như Phí Thịnh kể trong thư, quả thực không giống Dực vương.”
Thư phòng lại dần dần yên tĩnh, tất cả đều đang chờ Thẩm Trạch Xuyên mở miệng. Thẩm Trạch Xuyên ngước mắt nhìn về phía mọi người, trong con ngươi như phủ băng tuyết, y nói: “Hồi âm cho Doãn Xương, sau bảy ngày, nếu thủ bị quân không chiến thắng trở về, thì lão hãy đưa đầu tới gặp.”
Thẩm Trạch Xuyên cho thủ bị quân đầy đủ lương thảo, còn cho thủ bị quân trang bị tinh luyện, nếu như đến Phàn Châu mà thủ bị quân cũng không tóm được, vậy thì căn bản không cần suy nghĩ về hùng đồ bá nghiệp ngày sau nữa đâu.
Một núi không thể chứa hai hổ.
Sau mùa xuân này, Trung Bác chỉ có thể có một chủ nhân. Bất luận Dực vương thật giả gì, Thẩm Trạch Xuyên đều phải nắm chắc được Phàn Châu.
*Tác giả có lời muốn nói:*hoả súng đồng khá giống bình xịt, bắn trước mặt mới có ưu thế, kéo dài khoảng cách thì lại không được, cụ thể tham khảo Chương 37.