Thương Tiến Tửu

Chương 176

Tiêu Trì Dã xuôi Nam từ doanh Biên Bác, tụ họp với quân phòng vệ Từ châu ở đường biên Ly Bắc, sau đó không tiếp tục đi về phía Nam nữa mà chọn lộ trình giống Thẩm Trạch Xuyên, đi vòng qua phía Tây của Đôn châu. Để không đánh động đến Dực vương của Phàn châu, hắn chỉ có thể hành quân buổi tối, cũng may cứ lục tục đi nhanh đuổi chậm cuối cùng vẫn kịp.


Thẩm Trạch Xuyên ghé đầu lại gần, ngửi Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã không cho ngửi, định nhấc người lên cao hơn, Thẩm Trạch Xuyên bèn níu lấy vạt áo trước của hắn. Hắn nhìn bàn tay phải quấn băng của Thẩm Trạch Xuyên, sợ dùng thêm sức thì lại bị đau, chỉ có thể hạ xuống cho Thẩm Trạch Xuyên ngửi.


“Ta cũng hai ngày chưa tắm rồi,” Thẩm Trạch Xuyên nâng đầu gối lên, vùi mình vào trong chăn, sáp lại gần Tiêu Trì Dã, “cùng tắm đi.”


Tiếng mưa rơi rả rích dưới hiên, tựa như vô vàn cây cọ nhỏ. Tiêu Trì Dã để ngực cho Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên cứ thế nằm lên. Cổ áo buông hờ, từng tấc da thịt của y đều đang đòi Tiêu Trì Dã. Y thả lỏng đến vậy, như thể tất thảy những ám muội đang tỏa ra ấy đều chỉ là vô tình, tất thảy những tình sắc ấy đều chỉ là ngây thơ.


Thẩm Trạch Xuyên có cái khả năng biến hơi thở thành tiếng nỉ non, y ở trong mắt Tiêu Trì Dã chính là một mỹ nhân trời sinh. Ánh mắt đó chòng ghẹo trái tim Tiêu Trì Dã, giống như đầu ngón tay ấm áp của y, lướt qua mặt hồ của Tiêu Trì Dã, khuấy ra những rung động rất khẽ. Y đã từng có lúc cầu xin, cứ lần nào không chịu được là sẽ ướt át hàm hồ gọi tất cả những cái tên của Tiêu Trì Dã, nhưng đến cả tiếng cầu xin của y cũng có thể giống như đang trầm mê.


Ở trên giường, bọn họ phối hợp tuyệt diệu, ngay cả tiếng rên rỉ của nhau cũng có thể đọc hiểu, khoái lạc đỉnh cao ấy đến từ sự tương hợp hoàn mỹ. Tiêu Trì Dã phải cưỡng lại được một ái nhân như thế, hắn phải giống như bức tường, chặn lại cơn sóng.


“Được,” Tiêu Trì Dã bỗng thay đổi sắc mặt, giọng điệu ngả ngớn, “ta mang ngươi đi tắm cùng.”
Ánh mắt ấy khiến Thẩm Trạch Xuyên chột dạ.
***


Đôn châu nằm chếch về phía Đông, trời ắt lạnh, phòng tắm xây bên trong biệt viện Thiên Ký không thông cửa sổ như ở Khuất đô, phòng được xây kín, bên trong không chỉ có đầy đủ đồ để tắm, mà lại còn đa dạng chủng loại. Cửa vừa mở ra, vén rèm trúc lên là hơi nước nóng đã ập vào mặt.


Thẩm Trạch Xuyên còn chưa cởi hết áo, ngâm trong nước. Hai cổ tay bị đai lưng trói lên, nói cho mát tai là vết thương không thể dính nước, bị Tiêu Trì Dã tiện tay buộc lên cái kệ nhỏ cạnh bể, lại còn lấy một chiếc chuông vàng nhỏ trong sọt mây ra buộc vào cho Thẩm Trạch Xuyên, treo lơ lửng, cứ hễ Thẩm Trạch Xuyên cử động là tiếng chuông lại vang lên leng keng.


Áo quần Thẩm Trạch Xuyên ướt đẫm, không chịu nổi hơi nóng trong phòng tắm. Nhưng giờ phút này y chẳng để ý đến điều gì hết, hai tai đỏ ửng, đỏ đến mức viên ngọc châu càng trơn trắng. Tiêu Trì Dã ngồi xổm trước mặt y, đỡ chân.


“Nói cái gì cũng chỉ được mấy bữa,” Tiêu Trì Dã trần nửa người, dùng khăn lau sạch sẽ con dao nhỏ, “phải để lại một bài học cho ngươi nhớ đời.”
Ngón chân Thẩm Trạch Xuyên hơi quặp lại, nhắm mắt nói: “Tiêu Sách An!”
“Gì,” Tiêu Trì Dã chú tâm vào tay, “gọi ai đấy?”


Thẩm Trạch Xuyên kề lưỡi dao, gặp lạnh mở bừng mắt ra, trong con mắt ngập tràn nỗi nhục nhã: “Ta hận chết ngươi!”
Tiêu Trì Dã liếc y một cái, đáp: “Ta cũng hận chết ngươi.”


Thẩm Trạch Xuyên cảm nhận được sự cọ xát của lưỡi dao nhỏ, chỉ có thể run cực khẽ. Nước nóng, dao lại lạnh, cảm thụ từng li chuyển động đều đặc biệt rõ ràng. Y không chịu nổi, không thể cúi xuống nhìn, chỉ dám nhìn chằm chằm vào Tiêu Trì Dã.


Ánh mắt này quá đáng thương, Tiêu Trì Dã nhìn lên, hắn thực sự còn muốn cầm bút mau mau vẽ lại. Lẽ ra hắn còn giận đấy, giờ tự dưng lại cười lên. Tiêu Trì Dã chưa làm việc này bao giờ, đây là lần đầu tiên, cho nên làm rất cẩn thận, cạo những chỗ cần cạo thật sạch sẽ.


Lưng Thẩm Trạch Xuyên đang dựa vào thành bể, hai cảm giác một trời một vực ấy đã khiến y phải vận hết sự trấn tĩnh của cả đời này. Y thật sự bị Tiêu Trì Dã nắm trong tay, động cũng không dám động, nhưng chung quanh sáng choang, rọi lên hơi thở dốc khe khẽ của y trong làn hơi mờ ẩm ướt. Viên ngọc phủ một màng nước theo lồng ngực phập phồng, Thẩm Trạch Xuyên dường như đã trở thành ngọc châu của Tiêu Trì Dã, bị chơi đùa đến mức chút chỗ thầm kín nào cũng đều đã phơi ra hết.


Tiêu Trì Dã hỏi: “Lần sau còn đâm ta nữa không?”
Thẩm Trạch Xuyên không đáp.


Đến lúc cạo xong rồi, Tiêu Trì Dã mới nhìn lên, phát hiện hai mắt Thẩm Trạch Xuyên đã đỏ ửng, chẳng biết là nóng ứa nước mắt, hay là bực ứa nước mắt. Tiêu Trì Dã chẳng mảy may mềm lòng, giơ tay lên nắm lấy mặt Thẩm Trạch Xuyên, tàn nhẫn nói: “Ngươi làm ta đau một lần, ta cạo một lần.”


Thẩm Trạch Xuyên rùng mình, mắt ầng ậc nước, ráng đỏ bên tai đã lan xuống tận ngực, hơi thở còn chưa vững, đã bị Tiêu Trì Dã ấn lên thành bể hôn reo cả chuông.
Hôm sau trời vẫn đang mưa, Thẩm Trạch Xuyên hiếm khi được ngày ngon giấc.


Lúc Tiêu Trì Dã dậy mặc áo, Thần Dương đã đứng chờ sẵn ở dưới hiên. Hắn xỏ guốc gỗ đi ra khỏi phòng, không để cho người trong viện đàm tiếu, đi xuống hành lang vào một căn phòng khác.


Thần Dương theo sau, vén rèm trúc lên cho thoáng phòng. Hắn quay sang Tiêu Trì Dã, trình danh sách lên rồi nói: “Lần này kỵ binh bị bắt có hai nghìn ba trăm người, hiện giờ đang giam trong nhà lao ở Đôn châu, do quân phòng vệ Từ châu canh giữ.”


Tiêu Trì Dã lật xem tập danh sách, không ngồi xuống, quay lưng về phía ánh sáng hỏi: “Lôi Kinh Chập thì sao?”
“Chết rồi,” Thần Dương hơi ngưng lại, “lúc lôi ra từ đống đổ nát đã toi mạng rồi, khám nghiệm vết thương thì là chết vì bị bóp cổ.”


Tiêu Trì Dã đóng tập danh sách lại, nhớ tới bàn tay phải bị thương của Thẩm Trạch Xuyên. Hắn đứng một lúc, rồi nói: “Đừng về Từ châu nữa, không kịp đâu. Bây giờ ngươi viết một bức thư đi, sai người cấp tốc mang đến Khải Đông, ấn con dấu của ta…” Hắn nói đến đây thì lại dừng lại, xoay người, “Hay là dùng con dấu của Lan Chu đi.”


Chuyện này có liên quan đến thế cục ở Trung Bác, lời nói với Thích Trúc Âm không thể lẫn tư tình. Thích Trúc Âm chịu chiếu cố Lục Quảng Bạch thay Lục Bình Yên đã là vì tình cảm rồi, dùng con dấu riêng của Tiêu Trì Dã là đại diện cho Ly Bắc, bọn họ mà còn nợ thêm thì ân tình này sẽ không trả nổi. Chưa kể nay Thẩm Trạch Xuyên đã là chủ sự của Từ châu, hắn là chủ tướng của Ly Bắc, sử dụng con dấu của hắn là gạt đi uy tín của Thẩm Trạch Xuyên, sau này Thẩm Trạch Xuyên còn phải giao thiệp với Thích Trúc Âm, nếu vướng tình cảm của hắn, cả hai bên đều sẽ không thể thuận lợi làm việc.


“Lôi Kinh Chập là trùm sỏ tai họa ở hai châu Đôn, Đoan, lần này lại còn dẫn kỵ binh Biên Sa vào lãnh thổ Đôn châu, Ly Bắc chúng ta và Từ châu cùng liên thủ đánh địch, đánh là người Biên Sa, vì là dân chúng Trung Bác.” Thần Dương nói rành mạch, “Chuyện này có truyền đến Khuất đô, chúng ta cũng không sai.”


“Không sai là bởi Khuất đô không có binh,” Tiêu Trì Dã nói, “chứ không thì phải có đến mười triệu tội danh gán lên người Lan Chu mất. Nhưng chó cùng dứt giậu, Đôn châu vào tay, nay Lan Chu đã cầm trịch cả ba châu, Tiết Tu Trác và Thái hậu đến thân mình còn chưa lo nổi mà đã phải bắt đầu nghĩ cách khống chế Lan Chu, cách tốt nhất chính là thả Thích Trúc Âm ra, đầu tiên là đánh hạ Phàn châu, khiến cho Từ châu mất đi tường chắn ở phía Đông Nam.”


Nhưng chuyện này nhất thời không thể vội được, hiện giờ quận Biên không có người, Thích Trúc Âm đã phải rời quận Thương đến quận Biên, thay Lục Quảng Bạch phòng thủ chỗ bị hổng. Người Biên Sa điều Cáp Sâm ở phía Đông Nam đến phía Bắc, thế nhưng lại không để Khải Đông có cơ hội lợi dụng, A Mộc Nhĩ vẫn bố trí binh hùng tướng mạnh ở đây.


Lần này Tiêu Trì Dã đến được Từ châu, cũng có ý của Tiêu Phương Húc.


Sau khi binh bại ở Trung Bác, Đoan châu không còn binh, nơi này trở thành khúc xương mềm của Đại Chu. Nhưng A Mộc Nhĩ lại không tái phạm, lão tập trung binh lực vào phía Bắc và phía Đông Nam, dường như muốn đặc biệt đi tránh Trung Bác để gặm hai khúc xương cứng Ly Bắc và Khải Đông. Tiêu Phương Húc cho rằng đây là đang giương Đông kích Tây, sự xuất hiện của đội quân bọ cạp càng khiến Tiêu Phương Húc chắc chắn A Mộc Nhĩ thực ra không hề buông bỏ Trung Bác, bởi vậy ông phải chú trọng đề nghị xây dựng lại phòng tuyến Trung Bác của Thẩm Trạch Xuyên.


Tiêu Trì Dã lại hỏi thêm một chút về quân vụ của Đôn châu, bọn họ đang nói đến kho quân bị thì Cốt Tân tiến vào.
“Chủ tử,” Cốt Tân liếc ra ngoài sân, nói, “chúng Phí Thịnh vẫn còn đang quỳ trong hành lang.”
Tiêu Trì Dã nghiêng đầu, nhìn xuyên qua bóng ô cửa sổ, không đáp.


Cốt Tân cũng không dám nhắc lại nữa, lui sang một bên.


Đôn châu vẫn còn thổ phỉ chưa xử lý, Tiêu Trì Dã dẫn mười lăm nghìn binh đi đủ để dẹp loạn. Lục Nhĩ nhìn thấy Tiêu Trì Dã thì đến cả đường cũng chả dám đi, thấy Lôi Kinh Chập đều đã đi đời cả rồi thì không dám dấy lên ý đồ nổi loạn nữa, nhưng suy cho cùng lão cũng chẳng phải loại người thuần lương gì cho cam, Tiêu Trì Dã không định để lão cạnh mình, đã tống đi cho Khổng Lĩnh thu xếp. Tiêu Trì Dã không động vào kho quân bị Đôn châu, nơi này sau khi đoạt được vẫn còn chỗ để dùng.


Ở bên này bận rộn đến tận trưa, Tiêu Trì Dã tưởng Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn đang ngủ. Hắn về phòng xem mới phát hiện Thẩm Trạch Xuyên đã dậy rồi, đang đứng dưới hiên nghe Khổng Lĩnh nói chuyện.
Thẩm Trạch Xuyên vừa nhìn thấy Tiêu Trì Dã đã lẳng lặng dời mắt đi.


Tiêu Trì Dã cũng không sốt ruột, biết tối qua bắt nạt người ta ác quá, giờ Thẩm Trạch Xuyên hãy còn đang hãi. Sáng hắn dậy quá sớm, bèn vén rèm vào phòng, tranh thủ lúc rảnh chợp mắt một lát.
Đến lúc Tiêu Trì Dã dậy, Thẩm Trạch Xuyên đang ngồi bên bàn xem án vụ Từ châu.


Tiêu Trì Dã lấy khăn lau mặt, hỏi: “Ăn chưa?”
Thẩm Trạch Xuyên đáp cụt lủn: “Chưa.”


Tiêu Trì Dã muốn cười, cảm thấy Lan Chu hơi đáng thương, bên dưới trơn nhẵn đảm bảo rất không quen, tà áo thẳng thớm dáng ngồi ngay ngắn như vậy trái lại lại có chút câu dẫn. Hắn ngồi xuống phía đối diện, chống chân ung dung nói: “Thế thì bảo người mang thức ăn lên đi, hai ta ăn chút.”


Thẩm Trạch Xuyên đặt bút xuống, đang định đáp gì đó, bên ngoài phòng lại có người đến.
Thần Dương chưa đi vào, nói: “Chủ tử, lão Hổ tới.”


Tiêu Trì Dã mới nhớ ra, trước khi ngủ hắn đã bảo Thần Dương gọi Đàm Đài Hổ tới, là có chuyện cần nói trước mặt Thẩm Trạch Xuyên. Hắn ngồi thẳng dậy, nói: “Để lão Hổ vào——”
Thẩm Trạch Xuyên bỗng mấp máy môi với hắn: Không được vào.


Tiêu Trì Dã lộ vẻ thắc mắc, Thẩm Trạch Xuyên không buồn giải thích. Đàm Đài Hổ bên ngoài đã bước đến bậc cửa, chờ Tiêu Trì Dã gọi mình vào phòng. Tiêu Trì Dã không hiểu ý của Thẩm Trạch Xuyên, chỉ có thể nói: “Gọi ngươi tới, là có chuyện. Lúc trước ở Ly Bắc không nói được, nhưng giờ thì vừa đúng thời điểm. Ta hỏi ngươi, ngươi có thủ Đôn châu không?”


Đàm Đài Hổ từ trước đến giờ vẫn luôn đi theo Tiêu Trì Dã, nghe thế thì ngớ ra, thần người chốc lát rồi mới hỏi: “Chủ tử cũng ở lại Đôn châu sao?”


Tiêu Trì Dã xoay nhẫn, nói: “Ngươi đi theo ta ở Khuất đô là bất đắc dĩ, sau đó đi Ly Bắc cũng là do tình hình bắt buộc, giờ thì đã khác, một mình ngươi đảm đương một đầu…”


Tiêu Trì Dã nhìn Thẩm Trạch Xuyên chui tới từ phía bên kia bàn, hắn thầm nghĩ không ổn rồi, định ấn đầu Thẩm Trạch Xuyên, lại bị Thẩm Trạch Xuyên cắn cho một cái. Hắn bị đau, không lên tiếng nữa.


Đàm Đài Hổ bên ngoài nghe được chỗ mấu chốt, đang cuống lên, hỏi: “Chủ tử không muốn tôi về Ly Bắc sao?”


Chóp mũi Thẩm Trạch Xuyên men một vòng theo hình dáng của Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã muốn co chân lại, nhưng Thẩm Trạch Xuyên đang kẹp ở giữa, hắn không thể hất bàn ra nhấc người ta lên. Tối qua bọn họ chẳng làm gì cả, Tiêu Trì Dã lo vết thương của Thẩm Trạch Xuyên, cạo sạch sẽ người ta rồi đi ngủ luôn, giờ hơi nóng xộc thẳng lên.


“Ngươi là người Trung Bác, thân tín dưới quyền cũng là người Trung Bác. Ở Khuất đô chúng ta,” Tiêu Trì Dã trấn định lại đầu óc, dừng lại phút chốc, rồi mới nói, “đã nói rồi.”
Lưỡi rất trơn.


Tiêu Trì Dã hơi ngửa cổ, giấu thật kín hơi thở kia, không để thoát ra ngoài. Trong vòm miệng của Thẩm Trạch Xuyên, hắn nghe thấy tiếng Đàm Đài Hổ quỳ bịch xuống.


Một tầng hơi nước dậy lên nơi khóe mắt hơi cong của Thẩm Trạch Xuyên, đó là bị nghẹn. Y ngước mắt nhìn Tiêu Trì Dã như vậy, mọi hung dữ bên trong đều đã hóa thành sóng nước mênh mang, sánh đến mức Tiêu Trì Dã muốn cắn y. Bàn tay không có chỗ để đặt đi dọc từ cằm Thẩm Trạch Xuyên lên, cuối cùng dừng lại sau gáy Thẩm Trạch Xuyên.


“Đừng khóc,” Tiêu Trì Dã mất tiếng nói, “tiếp tục đi.”


Nước mắt vừa trực trào của Đàm Đài Hổ lại nghẹn về, quỳ bên ngoài nói: “Chủ… Tôi đi theo Tổng đốc năm sáu năm, được mang binh đều là do Tổng đốc cất nhắc. Chúng ta rời Khuất đô, cũng hoàn toàn là Tổng đốc bồi dưỡng. Hồi trước đánh doanh Sa Tam ở Ly Bắc, người bảo tôi ghi nhớ bố cục doanh phòng, tôi còn tưởng là muốn tôi ở Ly Bắc thay người thủ doanh địa chứ, cớ sao chớp một cái đã để tôi ở lại Đôn châu rồi!”


Quá nóng.
Tiêu Trì Dã không nhịn được phải nới lỏng cổ áo ra, cơn sóng ập tới khiến eo hắn tê dại. Hắn rút lại lời tối qua, ái nhân như vậy hắn không thể làm bức tường được, hắn chỉ muốn làm Thẩm Trạch Xuyên khóc đến mức nước mắt cũng không rơi nổi nữa.