Lôi Kinh Chập đã lôi cả kho quân bị Đôn châu ra, Nhan Hà Như có sửa cái trạch này kiên cố đến mấy đi nữa, trước khí giới công thành, một đòn cũng đừng hòng chịu nổi. Những mũi tên kia không xuyên thủng được bản chắn của xe công, then cửa bị trực tiếp phá gãy, tường phòng hộ lắp cơ mật không kịp thay, kỵ binh Biên Sa ùa vào trong.
Phí Thịnh toan tới giúp Thẩm Trạch Xuyên, sốt sắng nói: “Chủ tử, chúng ta hãy rút lui từ phía sau, lợi dụng bóng đêm để tìm cách ra khỏi thành!”
“Lôi Kinh Chập muốn tóm gọn cả đám Hải Nhật Cổ,” Thẩm Trạch Xuyên đứng trước gió, “thế nên đã chuẩn bị rất kỹ càng, binh hùng vây thành, sẽ không để lại bất kỳ lỗ hổng nào đâu. Bây giờ muốn ra khỏi thành thì quá muộn rồi.”
Phí Thịnh trân trân nhìn tòa trạch bị bao vây, lòng biết tối nay có chạy đằng trời cũng chẳng thoát được. Nhưng hắn đã thề từ trước, phải cược cả tính mạng để đảm bảo Thẩm Trạch Xuyên bình an vô sự, bởi vậy bèn cầm đao đứng vững vàng bên người Thẩm Trạch Xuyên như chiếc đinh. Cẩm y vệ sau lưng đều ở tư thái sẵn sàng, nhất thời bầu không khí oai nghiêm lạ thường.
Vầng trăng non lúc này như một đường chỉ ẩn mình vào mây đen, sương mù trên không trung đè trĩu xuống đỉnh đầu, thế tàn đã hết cơ ngăn. Thẩm Trạch Xuyên vẫn tựa vào lan can, đảo mắt thu trọn ánh đèn Đôn châu, đây là lần đầu tiên y nhìn rõ Đôn châu.
Phí Thịnh đứng im giữa tiếng chém giết động trời, cùng các Cẩm y vệ chú mục vào Thẩm Trạch Xuyên. Điều kỳ lạ chính là, trong thời khắc sinh tử cận kề này, bọn họ lại không sốt ruột nữa.
Phí Thịnh đã từng chỉ muốn đi theo Tiêu Trì Dã, bởi vì Tiêu Trì Dã có khí phách khai thiên lập địa, cái ngày phản bội ở Khuất đô Phí Thịnh đã tâm phục khẩu phục. Nhưng Tiêu Trì Dã không chịu nhận hắn, hắn chỉ có thể lùi lại để đi theo Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên không dễ gần.
Tướng mạo của y định đoạt những lời gièm pha y phải chịu đựng lúc ở Khuất đô, Thẩm Vệ là một cái lồng, vô số người sẵn sàng đứng bên ngoài ngắm y, dường như sống chết của y cũng đang chấp chới giữa những miệng lưỡi sỉ vả ấy. Lúc y ra khỏi chùa Chiêu Tội, ai cũng coi y là lưỡi đao thế chỗ Thẩm Vệ của thế gia, là chó cẩm y dưới chân Thái hậu. Nhưng những chuyện xảy ra sau ấy lại đi chệch dự đoán của tất cả, giữa tràng phân tranh, y lặng lẽ mà vững vàng thăng tiến, để rồi đến lúc hoàn hồn, y đã đứng giữa trung tâm triều cục. Dường như y không có cái loại khí phách oai hùng bất khuất nọ, nhưng khi y đứng trước mặt, tấm lưng gầy đơn bạc lại chính là lá chắn, bất kể mưa giông bão tố dời núi lấp biển, chỉ cần y còn đứng, sau lưng sẽ là sóng yên biển lặng, không dính một hạt mưa.
Phí Thịnh nhắm mắt gạt đi những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, giờ phút này cảm thấy lòng mình đã định, đó là sự ổn định không cần lời khích lệ. Hắn đã vứt bỏ Kỷ Lôi, vứt bỏ Hàn Thừa, đi theo ai cũng chỉ là thuận tiện, hắn chưa bao giờ hiểu sự tin cậy mà Thần Dương và Cốt Tân dành cho Tiêu Trì Dã, nhưng giây phút này đây, Phí Thịnh đứng trong gió, khi mở mắt ra đã đạt được chính niềm tin ấy.
Thế gian này ai cũng muốn làm Tiêu Sách An.
Nhưng Thẩm Lan Chu lại không có người nối bước!
Vó ngựa sắp phá tan cổng thành, mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu. Phí Thịnh cả đời chỉ biết luồn cúi mưu mô một tay vớ lấy đao, giơ chân đạp chiếc ghế gỗ bên cạnh, đập trúng vào kỵ binh Biên Sa đang ở ngay đầu cầu thang. Hắn xé áo ngoài quấn chắc đao vào tay, sau đó nâng cao chén trên bàn, nói với tất cả Cẩm y vệ: “Đêm nay dù trời có sập đất có nứt, cũng phải đảm bảo tính mạng của chủ tử vô ưu. Chúng ta vui cười thưởng rượu giữa binh mạnh trùng vây, đây là vinh quang hầu hạ lão tử hoàng đế cũng chẳng có.”
Phí Thịnh ngửa cổ nốc rượu ừng ực, mặc kệ vạt áo trước đã ướt đẫm. Hắn đập chén xuống, lau miệng, rồi cười sảng khoái.
“Trận này phải phong thần, các anh em, rạng danh——!”
Đao Tú Xuân đồng loạt tuốt ra khỏi vỏ, tiếng cười giòn khuấy động trời cao. Máu bắn tung tóe ở đầu thang, mười mấy Cẩm y vệ bám vào lan can vung đao, giết ngã kỵ binh Biên Sa thế như vũ bão. Cầu thang chật chội cơ man là đầu người, mỗi nhát đao của Phí Thịnh đều cắt ngọt qua cổ, tuyệt không dông dài.
Lôi Kinh Chập không dám đốt lầu, hắn phải bắt sống Nhan Hà Như, thế nên chỉ có thể tiến công bằng đường cầu thang. Đêm nay cảm xúc của Cẩm y vệ thăng hoa, lũ bọ cạp hình như không vung nổi chùy sắt sau khi chen chúc nhau tiến vào cầu thang, điều này làm giảm rất nhiều áp lực cho Cẩm y vệ. Không lên được cầu thang, Lôi Kinh Chập bèn mở một con đường mới. Giữa những lớp nhà hai tầng mái, đỉnh Phủ Tiên chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, bọn chúng bèn bám vào thang mây (*).
Nhan Hà Như nhìn kỵ binh Biên Sa tràn tới như kiến, đỉnh Phủ Tiên tựa cây cột trơ trọi giữa đất trời. Gã lại lùi về bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên, run cầm cập trong gió, nói: “Ngươi đã dám đi sâu vào hang cọp thì chắc chắn phải có chuẩn bị rồi ha.”
Thẩm Trạch Xuyên không đáp, Nhan Hà Như còn đang định nói gì đó nữa, một bàn tay bất thình lình bíu vào lan can bên cạnh, một tên kỵ binh Biên Sa trèo lên. Nhan Hà Như không cả thèm nghĩ, giơ bàn tính lên đập bôm bốp vào tên kỵ binh, trực tiếp đập hắn bất tỉnh nhân sự. Nhưng bám gót ngay sau lại là mấy tên nữa, chúng vồ lấy bàn tính của Nhan Hà Như, tiếp tục trèo vọt lên.
Nhan Hà Như sống theo quan điểm bàn tính rất quý, nhưng nhận ra tính mạng còn quý hơn, bèn buông tay không thiết nữa. Gã cuống cuồng lùi về sau, vấp phải cái bàn nhỏ, ngã dúi dụi xuống đất. Tên kỵ binh kia cao to như một con ngựa, đứng bên cạnh Nhan Hà Như trông chẳng khác gì một ngọn núi. Nhan Hà Như thấy hắn vung đao, bèn vội vàng gào toáng lên: “Phủ quân cứu mạng! Ca ca tốt! Giá tiền có thể thương thảo!”
Chim cắt lao xuống, đao của kỵ binh còn chưa giơ lên, một bóng người chợt bổ lên sau lưng. Hải Nhật Cổ nhảy xuống từ giữa không trung, một đao kết liễu tên kỵ binh, sau khi hạ cánh lăn một vòng, xách Nhan Hà Như dậy.
Nhan Hà Như ngẩng đầu định kêu Thẩm Trạch Xuyên quá không trượng nghĩa rồi. Nhưng gã còn kịp chưa mở miệng, đã thấy một cái bóng nhảy vồ lên từ ngoài lan can, nặng nề hạ cánh xuống lan can. Hải Nhật Cổ ấn đầu Nhan Hà Như xuống, mình thì oằn lưng ngửa đầu, tránh được đường quét chùy sắt.
Tên đến nửa người nhuốm đỏ cơ bắp cuồn cuộn, giống hệt Cát Đạt mấy hôm trước. Chùy sắt vung vèo vèo giữa không trung, cắt qua gió. Lúc hắn đứng lên, Nhan Hà Như cũng phải ngửa cổ nhìn hắn. Hình xăm bọ cạp choán lấy toàn bộ phần lưng hắn, hắn cử động tay vai, nhảy khỏi lan can.
Hải Nhật Cổ đẩy Nhan Hà Như ra, mò lấy con dao lê ở sau. Cả hai không thèm chào hỏi, lập tức đánh luôn.
Giữa bầu hỗn loạn, Nhan Hà Như không có chỗ trốn, gã quen ăn sung mặc sướng rồi, học chỉ toàn học mấy động tác võ vẽ đẹp mắt, giờ đã quên sạch không còn một mống. Bên trên có chim cắt, Nhan Hà Như sợ bị mổ, bèn chống hai tay xuống đất, bò qua những lỗ hổng giữa trận hỗn chiến để trốn. Khó khăn lắm gã mới chui được đến bên rìa, nhìn thấy một người đang ngồi trên lan can.
Nhan Hà Như ngước mắt lên, ngay sau đó cong một bên mắt, nở nụ cười thật tươi, chào một câu ngọt như mía lùi: “Cháu cả!”
Lôi Kinh Chập bật cười, thò tay tóm lấy gã.
Nhan Hà Như y như con lươn, vứt thẳng mặt mũi lăn luôn tại chỗ, lăn “bình bịch” sang bên, sau đó bám vào lan can toan trèo lên, nào ngờ cổ áo bỗng căng thít, gã cứ tưởng là Lôi Kinh Chập, bèn vội vàng quay đầu lại bảo: “Lôi ca ca——”
Kết quả lại là Thẩm Trạch Xuyên!
Tay trái Thẩm Trạch Xuyên dùng lực, lôi Nhan Hà Như ra khỏi lan can ném sang bên cạnh. Nhan Hà Như còn chưa kịp lăn, Thẩm Trạch Xuyên đã nhấc chân đạp lên lưng gã bắt gã quỳ. Nhan Hà Như trước có chó sói sau có hổ, quỳ ở chính giữa khóc không ra nước mắt, bèn chắp tay nói như vái lạy: “Ta đùa với các ca ca thôi mà, thiệt hại lần này cứ tính vào sổ của ta, chúng ta đừng giương đao múa kiếm nữa! Theo ta ấy, ba chúng ta cùng hợp tác, chẳng phải sẽ vô địch thiên hạ sao!”
Lôi Kinh Chập ra dấu cho Nhan Hà Như câm mồm, hắn nhảy khỏi lan can, nhìn chòng chọc vào Thẩm Trạch Xuyên từ từ di chuyển, một hồi lâu sau cất tiếng: “Đồng tri vẫn khỏe chứ.” Vừa dứt lời, không đợi Thẩm Trạch Xuyên trả lời đã dừng bước, rồi nói, “Giờ phải gọi là phủ quân chứ nhỉ.”
Xa gần đều là giết chóc, tiếng bàn ghế đổ lại càng rõ ràng. Trên đầu hai người là mây đen dày đặc, mặt đối mặt qua Nhan Hà Như giữa gió phần phật, sóng gió cuộn trào ở xa xa, vạn ngọn đèn Đôn châu hóa thành cảnh nền.
Lôi Kinh Chập giơ tay vỗ gáy mình mà châm chọc: “Đêm nay vận may của ta tốt ghê, thế mà lại câu được con cá bự trong cái cống này. Sao thế, lần này không có Tiêu Trì Dã hộ tống nữa à?”
Thẩm Trạch Xuyên giơ ngón tay phủi sạch vai áo choàng, nghiêng mặt cười lại: “Ngoại tử bận rộn quân vụ, dạo này không tiện đi xa. Có chuyện gì, chúng ta nói là được rồi.”
Ánh mắt của Lôi Kinh Chập dần thâm trầm, ẩn trong đó là ánh sáng quỷ quyệt, hắn nói: “Ngươi đến Đôn châu —— không, phải là ngươi về Đôn châu, là để giỗ Thẩm Vệ à?”
“Ta được tiểu công tử mời đến,” Thẩm Trạch Xuyên không biến sắc, “để cùng bàn đại kế giết ngươi.”
Mặt Nhan Hà Như trắng bệch, thấy ánh mắt của Lôi Kinh Chập thì toan phân bua, nhưng sau gáy lạnh ngắt, không dám mở miệng vào lúc này nữa. Gã thầm nghĩ Thẩm Trạch Xuyên ác quá! Một câu chặt tuyệt đường lui của gã, tối nay dù gã sống hay chết, Lôi Kinh Chập cũng sẽ không tin gã nữa!
“Lúc ở tửu lâu, ta đã nhận ra ngay người cứu Nhan Hà Như thân thủ bất phàm.” Ánh mắt Lôi Kinh Chập hung ác, “Ta vốn định đã định bỏ qua cho ngươi, không chấp trẻ con, đâu có ngờ hắn lại quỷ quyệt đến thế, đưa ngươi đến để bày trận giết ta.”
“Tính tình trẻ con,” Thẩm Trạch Xuyên gạt chân Nhan Hà Như ra, “xuống tay không biết nặng nhẹ, chọc ngươi giận, thật xấu hổ quá.”
“Các ngươi đã bí mật cấu kết từ lâu rồi,” Lôi Kinh Chập quả thực vào tròng, vừa ngẫm vừa nói, “bảo sao lần này mãi không tìm được quân nhu.”
“Nhưng đêm nay ngươi có lợi thế hơn mà,” Thẩm Trạch Xuyên dường như đã chịu thua, ánh mắt chuyển động theo Lôi Kinh Chập, “sinh tử cận kề, ta có thể lâm trận phản chiến.”
Lôi Kinh Chập kiêng dè Thẩm Trạch Xuyên, hiểu y giỏi nhất là đánh kiểu vừa công vừa phòng này, một khi bị y lùa vào thì coi như xong đời. Bởi vậy Lôi Kinh Chập buông tay xuống, cười lạnh: “Tiêu Trì Dã phá hỏng cơ nghiệp ở núi Lạc của ta, món nợ này không xóa được.”
“Đêm nay ngươi mà giết Nhan Hà Như, ngươi sẽ hoàn toàn chặt đứt quan hệ với Hà châu. Nhưng ngươi lại chiếm hai châu Đôn, Đoan, tất cả quân phí lương thực sau này đều phải do một mình ngươi gánh,” Thẩm Trạch Xuyên dẫn từng bước, “Từ châu bây giờ lương thực dồi dào, ta có thể giúp ngươi đấy.”
Lôi Kinh Chập ngửa đầu cười phá lên, rồi bỗng nói: “Ngươi cấu kết với Nhan Hà Như thì hẳn phải gặp Hải Nhật Cổ từ lâu rồi nhỉ. Ta thấy lần này ngươi đến Đôn châu, là để mượn mặt mũi Bạch Trà thu phục lũ phản đồ này mới đúng!”
“Có vẻ như tối nay ta hết hy vọng rồi, nói thế nào cũng không lừa được ngươi,” Thẩm Trạch Xuyên thở dài, “đúng thế, lần này ta đến chính là vì việc đó. Lôi Kinh Chập, chúng ta đều là con trai của Cách Đạt Lặc mà, nếu nhìn đúng thì chúng ta cũng là anh em tốt, việc gì phải vung đao múa kiếm như vậy nhỉ?”
“Chỉ cần ngươi chặt đầu Tiêu Trì Dã, chúng ta sẽ có thể làm anh em.” Lôi Kinh Chập đã ghi hận Tiêu Trì Dã, nói lạnh băng, “Ngươi nói thế chỉ để lừa ta thôi, nhưng bây giờ trọng binh đã áp thành, ngươi khó thoát chết rồi.”
“Ngươi muốn giết ta thật sao?”
“Thả hổ về rừng hậu hoạn vĩnh viễn!” Lôi Kinh Chập nói, “Ngươi mất hai tháng để thâu tóm Từ, Trà châu, thu phục cả Chu Quế và La Mục vào dưới trướng, mới đầu ta lo ngươi sống lâu quá, mai mốt thành trùm sỏ Trung Bác khó mà lung lay, ai ngờ ngươi lại tự vác xác đến cửa. Đêm nay dù ngươi có dùng lời ngon tiếng ngọt mấy đi nữa, ta đã định sẵn phải giết ngươi!”
Gió dữ thổi lồng tay áo, xương cổ tay của Thẩm Trạch Xuyên lộ ra. Bàn tay phải quấn băng của y hiển hiện, ngón tay siết tấm khăn lam, dường như không chịu được cái lạnh trên căn lầu này mà che miệng ho. Sau khi tiếng ho dứt, y nói: “Không thể vì cái tên Bạch Trà mà tha cho ta sao?”
Lời này vừa ra khỏi miệng, Lôi Kinh Chập bỗng hiểu ra ngay, hắn quát lên: “Ngươi lừa ta, ngươi không hề biết cụ thể về bọ cạp!”
Lời vừa dứt, cú đấm đã xé gió, trực tiếp vung về phía mặt Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên đã đề phòng sẵn, bèn xoay người tránh cú này. Lôi Kinh Chập đấm trượt, không hề thu tay về mà lại mượn lực mò ngược lại, toan tóm lấy cánh tay Thẩm Trạch Xuyên. Áo trắng thoắt ẩn thoắt hiện trong gió, phiêu diêu đến lạ kỳ, khiến cho Lôi Kinh Chập lại vồ hụt. Lôi Kinh Chập lập tức ngồi xổm xuống quét chân. Thẩm Trạch Xuyên dẫm đất nhảy lùi lại, lướt qua cơn gió dữ vừa dấy lên, trong nháy mắt đã hạ xuống lan can.
Tiếng chém giết bên dưới vang trời, đêm nay Lôi Kinh Chập muốn Thẩm Trạch Xuyên chết, mắt thấy Thẩm Trạch Xuyên đang đứng chênh vênh trên rìa, bèn quơ chùy sắt lao qua gió, toan ép Thẩm Trạch Xuyên ngã đài. Thẩm Trạch Xuyên đứng vững vàng trên kè, gió phần phật sau lưng thổi lộng tay áo y, tựa như một con hồng nhạn đứng trên lan can. Tay phải của y không động, đã rơi xuống thế hạ phong.
Lôi Kinh Chập quyết định dùng đòn tâm lý, vừa nói vừa di chuyển: “Được lắm! Thẩm Trạch Xuyên, ngươi muốn biết Bạch Trà có quan hệ thế nào với bọ cạp chứ gì? Đêm nay ta sẽ nói cho ngươi hay!”
Hắn nhảy phóc lên lan can, dồn chặt Thẩm Trạch Xuyên, giẫm lên bước chân của Thẩm Trạch Xuyên.
“Bạch Trà là kỹ nữ trong quán ở Đoan châu, đặc biệt làm việc cho bộ Liệu Ưng, là chó A Mộc Nhĩ gài vào bên cạnh Thẩm Vệ, và là cây kim Biên Sa tàng ở Trung Bác!”
Dường như chân Thẩm Trạch Xuyên giẫm không vững, hơi chuệnh choạng ở rìa. Tay áo tức thì phất lên, Phí Thịnh đang kẹt sâu bên trong toán hỗn quân, khóe mắt bắt gặp cảnh ấy thì không khỏi kinh hãi hô: “Chủ tử!”
Nhưng chỉ một giây sau, Thẩm Trạch Xuyên đã xoay người lại giữa gió, ổn định cơ thể.
Lôi Kinh Chập thấy vậy bèn hung hăng dồn lên, ép Thẩm Trạch Xuyên phải lùi lại một lần nữa. Hắn nói liên tục: “Ngươi thấy mình thảm thương lắm đúng không? Làm con trai của Thẩm Vệ để chịu hết thảy đày đọa! Thế thì để ta kéo ngươi ra khỏi cái bể khổ này nhé, Thẩm Trạch Xuyên, ngươi là con của tạp chủng Biên Sa, Bạch Trà ở Cách Đạt Lặc chính là một con điếm chung chạ——”
Cổ Lôi Kinh Chập bỗng oằn xuống, cú này làm hắn suýt thì cắn phải lưỡi, vội vàng hơi lui về sau, ổn định lại cơ thể giữa không trung cao vợi, nghiêng đầu nhổ máu bị Thẩm Trạch Xuyên đánh ra.
Tay trái Thẩm Trạch Xuyên vận lực, ánh mắt lạnh lẽo. Màu da y dưới ánh trăng mờ ảo nhợt nhạt đến lạ thường, tựa một khối ngọc lạnh, không mảy may vương sắc máu. Giọng y từ tốn: “Cẩn thận lưỡi kìa.”
Lôi Kinh Chập ném chùy sắt đi, từ từ kéo dài khoảng cách, thấp giọng nói: “Mọi điều ta nói đều là sự thật.” Ánh mắt hắn đầy vẻ thương hại, “Ngươi quả thực là đứa trẻ đáng thương nhất thế gian này đấy, ngươi biết Bạch Trà chết thế nào không? Thẩm Vệ phát giác nàng, sau đó tự tay bóp cổ nàng. Ngươi sinh ra trong ghét bỏ, vì cớ gì Thẩm Vệ phải nuôi ngươi? Ngươi bò ra khỏi hố tử thần Trà Thạch, trải qua những thù hận bi thương kia lại lần nữa trở về Trung Bác, ngươi tưởng mình đang thu hồi đất mất ư?” Hắn nở nụ cười bí ẩn, tàn nhẫn nói, “Ngươi tự làm mình xúc động đến hỏng bét, nhưng ngươi không nghĩ tới đúng không, không ai sẽ chấp nhận ngươi cả, nếu Ly Bắc mà biết Bạch Trà là ai, đao của Tiêu Trì Dã sẽ chĩa vào ngươi ngay.”
Lan can bất chợt rung chấn, trong nháy mắt Thẩm Trạch Xuyên nhảy lên, Lôi Kinh Chập giơ tay đỡ, suýt chút nữa đã bị đạp ngã ngửa. Hai người đánh quá căng, Nhan Hà Như không dám ở gần nữa, bèn bò qua chỗ khác. Lôi Kinh Chập suýt đỡ hụt, trong lúc lùi tránh va đổ khung cây leo, kế đó va cả vào ngọn đèn lưu ly ở gần. Lửa lan ra thảm, bùng lên trong chớp mắt.
Lôi Kinh Chập nghĩ Thẩm Trạch Xuyên đã mất chừng mực, hai người vật lộn trên lan can, lửa cháy rừng rực sau lưng.
Cả người Phí Thịnh bê bết máu từ trận chém giết, hắn nhảy khỏi thang hô: “Chủ tử, cháy rồi, không ở lâu được đâu!”
Lưng Lôi Kinh Chập đón gió, hắn vận hết sức còn dư để tránh Cẩm y vệ, nói: “Đôn châu đêm nay chính là địa bàn của ta, các ngươi có đánh đến chết cũng đừng hòng sống!”
Đang cất lời, tay áo trắng bỗng lao vào mặt, Lôi Kinh Chập không kịp phản ứng, bước chân theo đó lảo đảo theo. Thẩm Trạch Xuyên đã nắm được cổ áo Lôi Kinh Chập, trong giây phút kinh hồn ấy, Lôi Kinh Chập thấy rõ khuôn mặt của Thẩm Trạch Xuyên. Chớp cái, thậm chí không đợi Phí Thịnh đến trợ giúp, đã nghe thấy tiếng xé vải, nhanh hơn cả lời nói, bóng trắng đã tựa cánh chim rơi xuống cùng Lôi Kinh Chập!
Gan của Phí Thịnh sắp nứt ra rồi, vồ tay ra tóm, nhưng chỉ vớ được vạt áo của Lôi Kinh Chập, giọng hắn run run, hãi hùng gọi: “Chủ tử!”
Trong giây phút ngã xuống này Lôi Kinh Chập đã chắc chắn Thẩm Trạch Xuyên muốn liều chết với hắn! Hắn nhanh chóng thò tay phải ra lúc rơi, lưng va phải mái cong của đỉnh Phủ Tiên, dồn sức treo mình vào mái hiên bị va vỡ. Hai chân lơ lửng giữa không trung, lửa cháy phừng phừng như bao phủ cả đất trời, khiến cho Lôi Kinh Chập cũng phải quệt mồ hôi. Hắn không dám sơ sẩy, cánh tay phải càng bám lâu càng đau nhói, định bám vào đoạn hiên vỡ để trèo lên phần ngói nhô ra.
Nhưng Thẩm Trạch Xuyên đã trèo lên từ đầu bên kia, giẫm xuống cánh tay thò lên của Lôi Kinh Chập, ngói tức khì rơi lả tả mất mấy khối, xé gió lao xuống vỡ tan tành.
Lôi Kinh Chập hẵng còn chưa hoàn hồn, khạc ra máu trong gió, nói: “Đệt!”
Thẩm Trạch Xuyên quan sát Lôi Kinh Chập, tay áo rách lộ ra tay phải. Sau lưng y là ánh lửa ngút trời, y cởi sạch vải băng bó ra, ném cả châm thép đi, năm ngón tay trắng bệch nắm quyền thử lực.
Ngón tay của Lôi Kinh Chập bị giẫm đến đau điếng, cánh tay hắn bị thương do vừa mới kéo giãn, lúc này đang ráng sức treo mình, hai chân đạp vào không khí, cố gắng bấu víu vào mái hiên vỡ, nhìn cây châm thép rơi xuống ngay trước mắt.
“Có giết ta ngươi cũng không sống được,” Lôi Kinh Chập ngửa cổ rặn ra một tiếng cười, “ngươi quá đáng thương, ngươi đã bị biến thành một con quái vật! Sau đêm nay, Trung Bác sẽ chính là ác mộng của ngươi, ngươi phải trằn trọc hàng đêm, ngươi phải nơm nớp mỗi ngày, mảnh đất dưới chân…”
Thẩm Trạch Xuyên ngồi xổm xuống, những u ám và nhợt nhạt của y đã quét sạch trong ánh lửa, biến thành một vẻ đẹp yêu dị lẫn tàn nhẫn máu me, y bật tiếng cười nghèn nghẹn, nói: “Ngươi ngây thơ thật đấy.”
Cổ họng Lôi Kinh Chập lăn một cái, không hiểu vì sao Thẩm Trạch Xuyên —— hắn khó nhọc thở dốc, cổ bị Thẩm Trạch Xuyên dùng tay phải bóp chặt, trước giờ hắn chưa bao giờ ngờ được, Thẩm Trạch Xuyên trông gầy yếu lại có sức lớn đến vậy!
Thẩm Trạch Xuyên siết năm ngón tay, mượn lực bám của Lôi Kinh Chập, gần như kéo hắn lên một chút, nhìn mặt Lôi Kinh Chập đỏ gay, nhẹ nhàng nói: “Ngươi buồn cười ghê, Lôi Kinh Chập, sao ngươi lại nghĩ Bạch Trà có thể làm ta dao dộng thế?”
Lôi Kinh Chập không thở được, con ngươi láo liếng, bị nỗi sợ hãi xâm chiếm.
Thẩm Trạch Xuyên ngắm hắn, nói đầy lòng thành: “Ta đến Đôn châu, chính là để bắt ngươi mà.”
Cổ họng Lôi Kinh Chập sặc ra một tiếng thở rất nhỏ.
“Ngươi đã giúp ta rất nhiều đấy,” Thẩm Trạch Xuyên chuyển mắt trông ra Đôn châu, “ta muốn thâu tóm hai châu Đôn, Đoan, nhưng Thích Trúc Âm không dám động nên chỉ có thể mượn Dực vương Phàn châu làm lá chắn. Lẽ ra ngươi có thể sống lâu hơn, nếu như lần này ngươi không dẫn người biên Sa tới, có lẽ ta sẽ còn phải chờ một năm, hai năm, thậm chí là chờ lâu hơn nữa để tìm được thời cơ, nhưng ngươi lại dẫn kỵ binh Biên Sa tới.”
Tia lửa nổ “lách tách”.
“Giờ ta đã có đầy đủ lý do để xuất binh Đôn châu,” Thẩm Trạch Xuyên chuyển lại ánh mắt vào mặt Lôi Kinh Chập, “nhờ có ngươi chiếu cố, tán dóc với ta lâu như thế, ta mới có thể mua thời gian cho quân phòng vệ Từ châu.”
Lôi Kinh Chập không tin, làm sao mà Thẩm Trạch Xuyên có thể tính được đến nước này, tính được mọi bước đi của hắn cơ chứ! Hắn ngửa mặt lên, cảnh tượng trước mắt đã dần nhập nhằng. Hắn chật vật thở phì phò, nói: “Ngươi, ngươi bọ, bọ cạp…”
“Dù cha mẹ ta là ai đi chăng nữa,” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu thì thầm vào tai hắn, “ta vẫn là Thẩm Trạch Xuyên. Rốt cuộc lời ngươi nói là thật hay giả, đối với ta đều không quan trọng. Ác mộng của ta là chính ta.”
Mảnh đất dưới chân này ư?
Trung Bác vốn không thể trói buộc được Thẩm Trạch Xuyên, y không có lòng lưu luyến cố hương như Tiêu Trì Dã, cái ngày rơi xuống hố tử thần Trà Thạch, y đã trở thành một con người không quê, tình cảm với đất mẹ đoạn tuyệt từ ấy. Y vĩnh viễn không thể ruổi ngựa ở đồng cỏ, đôi cánh của y được sinh ra trong màn đêm đen tối. Nếu Tiêu Trì Dã là núi Hồng Nhạn, thì Thẩm Trạch Xuyên chính là cơn gió lạnh cuốn qua Trung Bác.
Thẩm Vệ, Bạch Trà.
Y vốn không hề quan tâm.
Hai ngón tay ở tay phải đang phát ra âm thanh, nhưng Thẩm Trạch Xuyên không còn cảm nhận được đau đớn nữa. Y bóp cổ Lôi Kinh Chập, giống như y đã bọp cổ Kỷ Lôi một năm trước, những kẻ này tỏ rõ y đã không còn bị người khác cầm tù. Có lẽ Lôi Kinh Chập nói đúng, những đau đớn và thù hận này đã biến y thành một con quái vật. Giây phút Tề Huệ Liên bỏ mình trong cơn giông, Thẩm Trạch Xuyên đã hoàn toàn vứt bỏ những điều thuộc về quá khứ, y sẽ không làm tù nhân của bất kỳ ai nữa.
Y yêu Tiêu Trì Dã, y còn có Kỷ Cương. Y không thể tưởng tượng nổi sẽ có một ngày, Tiêu Trì Dã và Kỷ Cương cũng sẽ bước vào quá khứ ấy, trở thành nỗi đau y không thể chữa lành. Y đã chịu đủ nhẫn nhục rồi, đã chịu đủ xiềng xích rồi, thứ y muốn xé rách không chỉ là đất trời, mà còn là tất thảy gông cùm đã từng xích y lại.
Lôi Kinh Chập sắp không ổn, cuối cùng hắn cũng thò được tay lên bíu vào tay Thẩm Trạch Xuyên, thời khắc này hắn nhớ lại những tin đồn ở Khuất đô.
“Điên, điên…” Lôi Kinh Chập rặn từng chữ.
Rồng lửa gầm thét quanh đình đài dưới mái hiên, căn lầu giữa biển lửa phát ra âm thanh nguy hiểm. Gỗ gãy rơi rầm, ngói dưới chân cũng trượt xuống theo, đỉnh Phủ Tiên Nhan Hà Như vung tiền ra xây đang sụp đổ. Có vẻ như mái hiên vỡ không chịu được trọng lực của hai người, “uỳnh” một tiếng lại một lần nữa vỡ lìa.
Thẩm Trạch Xuyên đứng đó, lại nhớ lại vực thẳm trong mộng. Y vẫn luôn đứng bên mép vực, chưa bao giờ cất thêm một bước, bởi vì y không biết sau bước chân ấy y sẽ nghênh đón những thay đổi gì, nhưng y nghe thấy tiếng vó ngựa.
Đó là ngọn gió đến từ Ly Bắc.
Thẩm Trạch Xuyên thả lỏng tay, trong giây phút mái hiên nghiêng đổ, y nhảy ra. Y như con chim đang thu cánh, rơi thẳng xuống trong tà áo trắng phấp phới. Gió vụt qua tai, tựa hồ đang trải qua một hồi mộng.
Dưới đáy vực là nước đọng bình lặng, Thẩm Trạch Xuyên rơi xuống đấy, sóng gợn lăn tăn. Nhưng hơi thở sát bên tai lại mãnh liệt đến nhường nào, sức sống mạnh mẽ xua tan đi bóng tối, cánh tay hữu lực ôm chặt lấy Thẩm Trạch Xuyên, nước lặng trong khoảnh khắc như được xua tan bụi mù, hóa thành lồng ngực Tiêu Trì Dã.
Thẩm Trạch Xuyên được đón lấy.