Thương Tiến Tửu

Chương 168

Phí Thịnh đã bình tĩnh lại, hắn chống người bò dậy, ra nhặt Ngưỡng Sơn Tuyết cho Thẩm Trạch Xuyên. Thế nhưng lúc cúi xuống hắn phát hiện cánh tay phải của Thẩm Trạch Xuyên có gì đó là lạ, bèn men ánh mắt theo ống tay áo của Thẩm Trạch Xuyên, mới phát hiện cả tay phải của Thẩm Trạch Xuyên đang run.


Máu đặc sệt chảy nhơ nhớp xuống đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên, lúc đánh nhau vừa rồi, suýt nữa thì Cát Đạt đã bẻ gãy ngón tay y. Bây giờ dừng lại đột ngột, cơn run rẩy ấy là chuyện y không khống chế nổi. Nhưng y không thể mảy may để lộ một chút đau đớn nào, bởi thiết kỵ Ly Bắc vừa mới bị trọng thương, du kích vừa mới bị Cát Đạt đập cho be bét não ngay trước mặt mọi người, giờ phút này Thẩm Trạch Xuyên cần phải ổn định sĩ khí.


“Chủ, chủ tử…” Phí Thịnh kinh hãi gọi.


“Phía sau đã tập hợp thổ phỉ để tổ chức lại đội áp vận rồi.” Thẩm Trạch Xuyên lấy chiếc khăn xanh ra, nhưng y không nỡ dùng để lau máu, ấy là thứ lấy từ trên người Tiêu Trì Dã. Y nói tiếp: “Bảo thiết kỵ Ly Bắc cởi mũ giáp ra, đừng hoảng, phía sau có nỏ máy thủ, bọn chúng chẳng hơn gì cá chậu chim lồng đâu.”


***
Hai tay Lục Nhĩ run lẩy bẩy, lão đã được thả, gió thổi cóng hết hai chân. Tên thuộc hạ nhân lúc hỗn loạn vừa lôi lão đi vừa đẩy người ra mà giục: “Chạy! Chạy mau!”
Lục Nhĩ trân trân nhìn đoàn áp vận rối nùi, ngơ ngơ ngác ngác hỏi: “Ai, ai đến cơ?”


“Thiết kỵ Ly Bắc!” Tên thuộc hạ quẳng chiếc túi vải buộc ngang hông đi, vứt luôn cả xiềng xích trên người, “Cứ để bọn chúng đánh, chúng ta đi!” Nhưng tên thuộc hạ kéo mãi mà Lục Nhĩ không nhúc nhích, bèn véo lão cuống cuồng gào lên, “Lục cha, ông làm cái gì vậy!”


Lục Nhĩ gập người, cà cà chân trên đất không chịu đi. Mặt lão dữ dằn, nói: “Đi, nhưng phải thọt lũ tạp chủng này một đao đã rồi hẵng đi!” Lão đẩy tên thuộc hạ ra, bước chuệnh choạng về phía trước, “Lũ chó chết dùng nỏ ngắm ta, lũ súc vật chúng mày.” Lão ngã vật ra đất, rồi lại lồm cồm bò dậy lẩm bẩm, “Ông đây phải đập chết chúng nó! Đập chết chúng nó!”


Thổ phỉ được quân của Thẩm Trạch Xuyên tụ họp lại, chung sức kéo xe ngựa bị lật. Nỏ máy bê bết bùn, Lục Nhĩ bèn cuống cuồng lấy tay áo lau, chen chúc giữa đám đông, tất cả đồng loạt hò dô gồng sức kéo mũi tên dài trên giá.


Phí Thịnh cách đấy một trăm bước bèn lăn một vòng ra, huýt sáo một tiếng ra hiệu cho Cẩm y vệ còn đang giằng co với kỵ binh Biên Sa, Cẩm y vệ dừng lại ngay tức thì, cùng thiết kỵ Ly Bắc còn lại rút lui. Kỵ binh Biên Sa còn thừa giữa đồng không mông quạnh không được lệnh của Cát Đạt, đến lúc phản ứng lại thì đã quá muộn.


Trong giây phút cái lẫy kêu “Cộc” một tiếng, hai cánh tay của Lục Nhĩ đau tê tái, lão nhìn mũi tên bay vút lên không trung, sau đó rơi xuống, nện bổ nhào cả người lẫn ngựa kỵ binh Biên Sa không chỗ nấp xuống đất, người chết gần như ngay tức thì.


Lục Nhĩ giơ tay lên cười như điên dại, chân lão phát cuồng, cảm thấy đây chính là giây phút sảng khoái nhất cả đời mình. Tên hết rất nhanh, kỵ binh Biên Sa bị đả thương nặng nề không chống chọi nổi, người còn quá ít nên bọn chúng không thể tạo trận hình được, chỉ qua hai đợt tên là tan rã ngay.


Thuộc hạ túm cổ áo Lục Nhĩ, gào toáng lên giữa đám đông ầm ĩ: “Lục cha, chạy thôi!”


Tuy bọn chúng bị bắt làm tù binh, nhưng vận chuyển quân nhu cho Biên Sa thì vẫn là chạm đến Trung Bác. Giữa thiết kỵ Ly Bắc và kỵ binh Biên Sa là nợ máu thù thâm, nếu mà rơi vào tay thiết kỵ Ly Bắc, bọn chúng sẽ chết chắc!
Lục Nhĩ vội vàng nhảy xuống xe ngựa, vừa chạy cà nhắc vừa kêu: “Chạy chạy chạy! Chạy mau!”


Toán thổ phỉ có vẻ không hẹn mà cùng hiểu ra, vừa thấy kỵ binh rút lui là định chạy thục mạng ngay. Nhưng đội quân ở phía sau đã đề phòng sẵn, rút đao vây chết bọn chúng, đẩy lùi lại về chỗ cũ. Toán thổ phỉ loạn nháo nhào, chen lấn nhau dưới vó ngựa, định tay không đao mà phá vây, nhưng nghe quát mãi cũng từ từ ngồi xổm xuống, ôm đầu, không dám nháo nữa.


Phí Thịnh đích thân đưa Thẩm Trạch Xuyên về lại xe ngựa, rèm vừa thả xuống, tiếng ho nặng nề ngay tức thì truyền ra. Đinh Đào nắm chặt kẹo mà hai mắt đỏ hoe, mất hồn mất vía túm tay áo Phí Thịnh, nức nở gọi: “Công, công tử của ta…”


Phí Thịnh bịt mồm Đinh Đào, giơ tay ra hiệu cho Cẩm y vệ bốn phía vây sít xe ngựa lại, chặn thiết kỵ và thổ phỉ.


Thẩm Trạch Xuyên đang nằm trên ghế, trong lòng bàn tay nhớp máu ho. Phần giữa ngón trỏ và ngón cái tay phải đau như bị xé, lúc nãy không cúi xuống nhặt Ngưỡng Sơn Tuyết lên cũng là bởi không cầm nổi, y tì trán vào thành xe, cắn răng nuốt ngược trở lại máu đang chực trào ra.
Rất lâu sau.


Thẩm Trạch Xuyên cất tiếng qua rèm, âm thanh cực kỳ trầm: “Kiểm kê thổ phỉ, cho bọn họ đẩy xe tiếp. Phái người cấp tốc phi ngựa đến doanh Biên Bác, báo tin về đội quân này cho Sách An. Phái cả người cấp tốc đến Từ châu, bảo Nguyên Trác, trước khi ta về trấn an Chu Quế, chừng nào Dực vương còn chưa xuất binh, hắn nói gì cứ mặc kệ, Từ châu đừng động trước.”


“Tù binh Biên Sa thì…” Phí Thịnh đứng ngay cạnh rèm, cẩn trọng hỏi: “Chúng ta có giữ không?”
“Tước đao chùy của bọn chúng,” Thẩm Trạch Xuyên siết chặt nắm tay, ánh mắt loáng qua trong bóng tối, “chém chết tại chỗ.”
Hôm sau, trời quang mây tạnh.


Lịch Hùng đứng cạnh xác Cát Đạt, hình như nó đang vướng cái gì mà cứ loay hoay với cánh tay của Cát Đạt mãi, nhìn đi nhìn lại con bọ cạp nọ.
Phí Thịnh đi đến đạp Lịch Hùng một phát, nói: “Chủ tử bảo dọn xác, sao ngươi không làm cho người?”


Lịch Hùng hẵng còn đang giận, nó giơ cao tay của Cát Đạt lên, chỉ vào con bọ cạp: “Sao gã lại có bọ cạp, gã không thể có bọ cạp được.”


Phí Thịnh vốn định giễu cái thằng nhóc đần này, nhưng tim hắn bỗng thịch một cái, bèn ngồi xổm xuống hỏi Lịch Hùng: “Sao gã lại không thể có bọ cạp được, ngươi từng thấy cái này rồi à?”
Lịch Hùng chỉ vào gáy mình: “Đại ca ta có một con, nằm ở đây nè.”


Phí Thịnh thấy da đầu mình tê rần, nắm tay rịn mồ hôi, hắn nói: “Lôi Kinh Chập xăm lúc nào? Tại sao ở núi Lạc chẳng thấy đồn thổi gì vậy!”


Lịch Hùng vắt óc nhớ lại, gãi đầu nói: “Ta cũng không nhớ nữa, có từ lâu lắm rồi, cái lúc nuôi ta đã có rồi cơ! Cách Đạt Lặc có nhiều bọ cạp lắm, lúc đại ca đưa ta đi, cũng xăm cho cả ta nữa đấy.”
Cách Đạt Lặc!
Phí Thịnh đứng phắt dậy, xoay người bước nhanh về phía xe ngựa.


Thẩm Trạch Xuyên vẫn đang nằm nghỉ, thuốc ban sáng uống như uống nước, Đinh Đào canh ngoài xe, nghe thấy Thẩm Trạch Xuyên ho mấy bận liền. Mùi thuốc bên trong tỏa ra bên ngoài, nhưng chẳng một ai dám vén rèm lên.
Phí Thịnh cũng không dám, nhưng việc quan trọng, hắn vẫn vịn vào xe ngựa, khẽ gọi: “Chủ tử, chủ tử.”


Thẩm Trạch Xuyên ngủ rất nông, thực ra vẫn đang trong trạng thái nửa tỉnh. Y nằm nghiêng lên gối, phần lưng cuối cùng cũng phát tác, đau không nằm thẳng nổi. Y tháo viên ngọc châu xuống, lau thật lâu cho thật sạch, lúc bấy giờ mới mở mắt ra, “Ừ” một tiếng.
Phí Thịnh càng dè dặt, bẩm báo lại việc vừa rồi.


Bên trong xe im lặng một hồi lâu, rồi một tràng sột soạt vang lên, đó là tiếng tay áo cử động. Lại một lúc nữa, rèm xe bị quạt vén lên, Thẩm Trạch Xuyên tay trái cầm quạt, tai phải đeo châu, ánh mắt còn ác liệt hơn bình thường.
***


Tối qua gấp gáp nên không ai để ý, giờ Lịch Hùng đang đứng cạnh Cát Đạt, những điều bị bỏ qua lại trở nên đặc biệt bắt mắt, dám chắc tầm vóc của Cát Đạt chính là vóc người của Lịch Hùng sau khi trưởng thành. Thể trạng của bọn họ cường tráng vượt trội người thường; bọn họ có tay dài vai rộng, có sức bật kinh hồn.


Thẩm Trạch Xuyên buông cây quạt khảy tay của Cát Đạt lên, hỏi: “Giống hệt à?”
Lịch Hùng ngồi xổm, tiu nghỉu gật đầu: “Con bọ cạp của đại ca hơi nhỏ hơn xíu.”
Thẩm Trạch Xuyên bảo Phí Thịnh: “Cởi quần áo của đống xác này ra.”


Ít lâu sau, kỵ binh Biên Sa bỏ mạng đêm qua đã nằm trần như nhộng trên mặt đất. Phí Thịnh kiểm tra từng tên một, phát hiện tất cả bọn chúng đều có hình xăm bọ cạp, song vị trí của con bọ cạp thì lại không cố định, giấu sau gáy, trên ngực, bên hông, thậm chí là những chỗ khó phát hiện như sau tai, nhưng tên nào cũng có.


Thẩm Trạch Xuyên hỏi thiết kỵ Ly Bắc: “Ở chiến địa có bọ cạp kiểu này à?”


Tiểu kỳ còn lại trong thiết kỵ xem xét kỹ hình xăm, nghiêm túc lắc đầu đáp: “Trước giờ chưa từng thấy… Mười hai bộ Biên Sa đúng là có tục xăm thật, cơ mà hoặc là vật tổ bộ tộc, hoặc là biểu tượng cho chiến công, chứ trong mười hai bộ không có bọ cạp.”
Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy không ổn.


Đây là một đội quân có thể đả thương nghiêm trọng thiết kỵ Ly Bắc, một khi nó đã hình thành đến một quy mô nhất định, thế cục đối đầu ở chiến địa sẽ nhanh chóng bẻ ngoặt, tướng Ly Bắc không chút phòng bị sẽ rơi xuống thế hạ phong. Nếu bọn chúng thật sự xây nên một đội quân lấy Lịch Hùng làm tiêu chuẩn, vậy thì bọn chúng có mất ngựa chiến cũng chẳng thành vấn đề. Chỉ cần bọn chúng công phá được Ly Bắc, đừng nói là Trung Bác, mà toàn bộ Đại Chu sẽ rơi vào hiểm cảnh.


“Ở Cách Đạt Lặc đâu đâu cũng có bọ cạp, đại ca gọi bọn họ là anh em, là bạn của tụi ta đó!” Lịch Hùng vừa nói vừa quay sang nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “Bọn họ còn có nhiều bọ cạp nhỏ nữa cơ, còn bé lắm hà, chưa đi chơi bao giờ cả.”


“Phí Thịnh,” Thẩm Trạch Xuyên lập tức nói, “chép hình con bọ cạp lại rồi mang đến Ly Bắc. Không chỉ Ly Bắc, mà cả hai châu Từ, Trà nữa, bảo Chu Quế và La Mục lập tức bắt đầu kiểm tra dân chúng ở biên cảnh.” Y thoáng dừng lại, rồi đè nặng giọng, “Đặc biệt là quân phòng vệ.”


Lôi Kinh Chập là người Đại Chu, trong những năm Ly Bắc mất trật tự, ai cũng có thể tùy tiện ra vào Trung Bác như hắn vậy. Bọn họ có thể thả bọ cạp vào, thậm chí còn có thể đưa bọ cạp vào những nơi sâu hơn của Đại Chu kia.


Trong đầu Thẩm Trạch Xuyên lúc này không chỉ có chiến sự, mà còn cả chính vụ bắt đầu đổ nát từ những năm Vĩnh Nghi của Đại Chu. Từ Trung Bác binh bại đến Tiêu Ký Minh trúng độc, từ Phùng Nhất Thánh chết trận đến Lục Quảng Bạch phản bội, bọn họ từng dồn hết ánh mắt vào Khuất đô, vào thế gia, nhưng từ án quân lương trở đi mọi việc đã bắt đầu trở nên cực kỳ miễn cưỡng.


Tiết Tu Trác muốn phục hưng Đại Chu, ép phản Lục Quảng Bạch hoàn toàn chẳng đem lại lợi ích gì cho hắn. Khuất đô biết thừa sẽ sinh hiềm khích với Ly Bắc, vậy tại sao còn coi nhẹ quân lương của Khải Đông? Trí nhớ của Thẩm Trạch Xuyên nhanh chóng tua lại, y nhìn một loạt những sự kiện chớp nhoáng qua trong đầu, như thể lại một lần nữa đứng trong mùa hè oi bức ở Khuất đô.


Rốt cuộc ai là người để bức dịch báo bức chết Ngụy Hoài Cổ ấy lên bàn của Ngụy Hoài Cổ?
Thẩm Trạch Xuyên bỗng ho khù khụ, y siết chặt chiếc khăn lam, che miệng mũi lại. Nhưng trận ho này quá dữ dội, không chỉ dọa Đinh Đào mà đến cả Phí Thịnh cũng biến sắc.


“Chủ tử!” Phí Thịnh định đỡ Thẩm Trạch Xuyên.
“Chuyển quân nhu về Từ châu,” Thẩm Trạch Xuyên che tiếng, “thiết kỵ không cần đi theo nữa, để lại vài người là được rồi, giờ chúng ta sẽ cải trang đi Đôn châu.”


Cách Đạt Lặc có tranh của Bạch Trà, Đôn châu có phủ Kiến Hưng vương của Thẩm Vệ, đây là hai địa điểm then chốt khởi nguồn của tất cả mọi manh mối, trong đó còn có cả hai người thân có quan hệ không thể tách rời với Thẩm Trạch Xuyên.


“Ta muốn cả Lôi Kinh Chập,” vẻ mặt Thẩm Trạch Xuyên lạnh băng, nói từng chữ một, “còn sống.”