Trong Thái phủ từng cột khói bay mờ mịt, các đám cháy lúc này đã được dập tắt, mặc dù thời tiết tuy hanh khô, nhưng do trời vừa mưa to nên đại viện thiệt hại cũng không lớn lắm, chỉ có một chút rối loạn.
Lúc này Thái Vũ ngồi ở trong đại sảnh, trong lòng sợ hãi không yên. Hắn đã phái người đi truy tìm nơi trú ẩn của Lí Nhạc Phàm, ngay cả quan phủ cùng toàn bộ binh lính dưới tay trong thành cũng được huy động, nhưng cho tới nay một nửa điểm tin tức cũng không thấy báo về, làm sao không khỏi nóng nảy.
Hơn ba mươi nhất lưu cao thủ một lượt chết hết toàn bộ, tứ đại tiên thiên cao thủ hai chết một bị thương, mà Lí Nhạc Phàm thì bị người cứu thoát chạy mất.
"Trời ơi! đến cuối là làm sao như vậy, ta rốt cuộc sao lại gặp phải dạng người như thế?!" Thái Vũ trong lòng một trận đau thương rên rỉ, nếu Thái Ân Khắc không phải con ruột mình thì sợ là đã sớm một chưởng vỗ chết rồi.
Lát sau, một gia nhân vội vàng chạy vào đại sảnh, thanh âm thấp thỏm nói: "Bẩm cáo lão gia...".
Thái Vũ từ chỗ ngồi đứng lên, cấp tốc hỏi: "Tình hình như thế nào? Có hay không tìm được người? Còn sống hay đã chết? A? Ngươi nói mau!".
Kẻ hạ nhân kia trong lòng ủy khuất, vội vàng nói: "Phải! Phải! Người do chúng ta phái đi cùng người của quan phủ đã tìm khắp Trữ Huyền thành nhiều lần, nhưng cũng không thấy mảy may tông tích của hung đồ, Hồ gia nói, hung đồ cùng đồng đảng của hắn có thể đã chạy ra ngoài thành, đã dẫn người truy đuổi, để tiểu nhân về báo tin trước cho lão gia biết.".
Thái Vũ nghe vậy đại nộ, tiến lên trước hung hăng đạp một cước, hét lớn: "Phế vật! Ngươi không có tìm được người còn trở về đây làm gì? Không có tin tức?! Không có tin tức thì đi tìm, gặp khó khăn thì ngươi chia người ra đi tìm, sao mà không được. Đi! Đi mau lên! Không tìm thấy người thì đừng có về gặp lão tử.".
"Dạ! Dạ! Dạ! Tiểu nhân đi ngay, đi ngay." Ra khỏi đại sảnh, gia nhân nọ xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, sau đó vội vội vàng vàng mang theo hy vọng rời đi.
.....
Ngô Đông, Ngô Nam hai người nằm im lìm tại trung tâm đại sảnh, như là đang ngủ say. Mặc dù toàn thân không có thương tích, hít thở bình thường nhưng từ đầu chí cuối không có tỉnh lại. Sau khi xử lý ổn thỏa thương thế của Ngô Tây, bọn người Ngô Bắc dùng mọi biện pháp cũng không tài nào đánh thức được hai người.
"Mẹ nó! Tiểu tử kia đến cuối cùng sử dụng yêu thuật gì mà quỷ dị như vậy. Lão tử phải giết hắn, nhất định phải băm thây hắn làm trăm nghìn mảnh...". Ngô Tây tình tình nóng nảy hung bạo, nhìn thấy hai đại ca của mình như vậy, không nhịn được gầm thét một trận.
Ngô Bắc trầm tư một lát, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Ai! Đại ca và nhị ca có thể đã trúng phải dị thuật, chúng ta cũng vô pháp khả thi, chỉ có dị thuật sư mới có thể. Chúng ta trước tiên cũng nói qua tình hình cho công tử, nhờ hắn nghĩ biện pháp vậy!".
oOo
Hơn bốn năm đã trôi qua, Đại Lĩnh sơn vẫn một mảnh hoang vu như xưa, không một bóng người, chỉ có một khe suối dưới thác nước là còn vài phần xuân sắc tươi tốt. Nhạc Phàm ngồi xếp bằng trên bờ vực nước sâu, lẳng lặng nhìn hai người quỳ trước mặt. Lúc này, hắn đã khôi phục tâm cảnh. Hắn tin chắc rằng, chỉ cần không phải chính mình tận mắt nhìn thấy, chưa chắc đã là thật, cho dù có tận mắt nhìn thấy, cũng có thể là giả.
Hai người trước mặt đầu bù tóc rối, khuôn mặt lem luốc không nhìn rõ diện mạo, nhưng Nhạc Phàm lại nhớ kỹ mồn một, trong Thái Nguyên thành hai người này bị Cái Bang đuổi đánh, sau đó lại còn muốn đánh lén mình. Chỉ không ngờ được, hôm nay gặp lại được hai người cứu thoát.
Không sai, hai người lang bạt tứ xứ để bái sư này chính là Long Tuấn và Đinh Nghị.
Bọn họ theo một con đường mòn nhỏ, sớm hơn so với Nhạc Phàm một ngày đã đuổi tới Trữ Huyền thành.
Hai người dùng thủ đoạn trà trộn, kết bạn được với không ít tiểu lưu manh tại đây. Từ miệng của đám tiểu lưu manh, bọn họ biết được tin tức Nhạc Phàm đã nổi giận ra oai tại nha môn. Bằng vào ba tấc lưỡi bọn họ, nghe qua nhiều lần, cuối cùng cũng hiểu đến nơi đến chốn nguyên nhân kết quả.
Xuất phát từ sự kính trọng Nhạc Phàm, một lòng hướng tới võ học, Long Tuấn và Đinh Nghị hai người đã quyết định giúp sức.
Có lẽ do ý trời sai khiến, về sau khi Nhạc Phàm chém giết, Thái phủ không người canh gác, những người khác còn lại thì không dám tới gần nửa bước, lúc này Long Tuấn hai người mới có cơ hội, từ cửa lớn nghênh ngang tiến vào, cứu Nhạc Phàm thoát đi. Xem ra cõi u minh đều đã có sự an bài, ngày đó Nhạc Phàm đối với bọn họ hạ thủ lưu tình, mà hôm nay bọn họ hai người cũng đã tới kịp thời.
Ba người chạy trốn một đường tới Đại Lĩnh sơn, trên đường đã xuyên qua vô số cạm bẫy ngầm, thấy được Long Tuấn hai người mồ hôi lạnh chảy ròng. Bọn họ có thể khẳng định, cạm bẫy không cùng một dạng không phải loại trí mạng. Nhạc Phàm dưới sự nâng đỡ của hai người, theo lộ tuyến đã sớm thiết kế của mình chạy trốn được lên núi, lúc này mới tạm thoát khỏi nguy cơ bị đuổi bắt.
"Các ngươi hai người muốn bái ta làm thầy?". Nhạc Phàm nhìn kỹ bọn họ, thật lâu sau, mở miệng hỏi.
"Đúng vậy!" Long Tuấn và Đinh Nghị gật mạnh đầu, ngữ khí kiên định, bên trong lộ ra vẻ hưng phấn.
Bấy giờ, Long Tuấn và Đinh Nghị thấy được Nhạc Phàm đại hiển thần uy, khi đánh chết hơn hai mươi cao thủ, đao pháp đó, khí thế đó, đều khắc thật sâu trong tâm khảm bọn họ, làm cho bọn họ lòng hâm mộ. Lại thấy Nhạc Phàm bất ngờ đánh ngã Ngô Tây, rồi khi chiến đấu với tiên thiên cao thủ như Ngô Đông, Ngô Nam, lúc đó bọn họ tâm trạng dâng cao, kích động không ngừng. Nhiều năm trà trộn lang bạt vào nam ra bắc, hai người bọn họ đương nhiên biết được tiên thiên cao thủ đại biểu cho cái gì.
Tiên thiên cao thủ à? Đó đích xác là những nhân vật hàng đầu trong chốn giang hồ, là hình tượng biểu thị cho quyền lợi và địa vị, mà "sư phụ" thản nhiên lấy một địch ba, đánh cho hai chết một bị thương. Người lợi hại như vậy cho dù không phải thiên hạ đệ nhất cũng là đệ nhị chẳng sai. Nếu mình học được dù chỉ một nửa phần lợi hại tuyệt thế thần công của "sư phụ", cũng đã là cao thủ hiếm có trong thiên hạ rồi. Tưởng tượng đến đây, hai người Long Tuấn trong lòng tựa như nở hoa, thật đẹp đẽ. Nhưng...
"Không được!". Nhạc Phàm nói tiếp: "Ta không thu nhận đồ đệ".
Long Tuấn hai người rùng mình, lời Nhạc Phàm như một chậu nước lạnh, nhất thời giết chết tâm trạng đang tràn đầy phấn khích, giống như trong lòng đang nở hoa chợt trở nên tàn úa.
"Vì cái gì, vì cái gì không thu nhận bọn ta!" Đinh Nghị không chịu nổi sự mất mát đang từ tiên cảnh rơi xuống hang sâu, vội vàng hỏi rõ vì cái gì.
Nhạc Phàm không để ý cảm nhận của bọn họ, lạnh lùng đáp: "Không vì cái gì cả, không thu là không thu.".
"...". Ba người im lặng một hồi.
Long Tuấn thay đổi tư thế ngồi xuống trên mặt đất, cười khổ nói: "Xem ra đây là số phận của chúng ta rồi.". Thật khó tưởng tượng từ miệng một đứa trẻ mới mười ba, mười bốn tuổi nói ra một câu nói có ngữ khí tang thương như vậy, đến ngay cả Nhạc Phàm cũng có chút động dung.
Đinh Nghị đột nhiên đứng lên hô hào: "Mẹ nó, cái gì số mệnh. Ta Đinh Nghị không chấp nhận số mệnh. Ta mặc dù không thông minh, không có tư chất, nhưng cho tới bây giờ ta không có buông tha qua cái gì, từ sau khi cha mẹ chết đi, ta mỗi ngày đều tự thầm nhủ mình, phải kiên cường, phải cố gắng, một ngày nào đó ta cũng có thể đứng lên làm người. Nhưng giờ thì sao? Bây giờ dễ dàng chấp nhận số mệnh như vậy ư?".
Khẩu khí chợt gấp rút, Đinh Nghị nói tiếp: "A Tuấn! Ngươi không có giống như thế, vì bái sư học nghệ, không sai biệt lắm đã kiên trì bôn ba tới nửa Đại Minh, nhưng vì huynh đệ như ta mà đã từ bỏ cơ hội bái sư hết lần này tới lần khác. Chẳng nhẽ đây là số mệnh? A?!" Nói tới câu cuối, hắn gần như thét lên lạc giọng.
Long Tuấn trong mắt mông lung, thanh âm khàn khàn nói: "Tốt lắm! Đừng nói nữa, ta với ngươi đều là cô nhi, nương tựa nhau mà sống đã bao năm nay, ta đã sớm coi ngươi như người thân duy nhất của ta rồi, làm sao có thể bỏ ngươi đi được.".
"Binh!" Đinh Nghị đột nhiên quỳ xuống trước mặt Nhạc Phàm vừa khóc vừa nói: "Đại hiệp, người thu nhận đại ca ta nhé, rất nhiều người đã nói hắn thiên phú tốt lắm, là kỳ tài luyện võ, đi theo người nhất định sẽ phát dương quang đại võ học của người, cầu xin người thu nhận hắn, ta thay hắn khấu đầu xin người, cho dù người muốn ta phải làm trâu ngựa ta cũng sẽ đáp ứng người." Nói xong liền bắt đầu dập đầu lạy.