Từ lúc Nhạc Phàm đánh ra "Tứ toàn kích" cả tòa sơn đạo đều trở nên im lặng dị thường .
Tạ Chấn Hải trừng trừng hai mắt,nói: "hắn…như vậy lại có thể đánh ra Tứ toàn kích?! thiên a! hắn đến tột cùng là cái gì quái vật! hành tẩu giang hồ hơn bốn mươi năm, ta cũng lần đầu tiên thấy có người có thể bộc phát Tứ toàn kích ."
Lục Tầm lẩm bẩm nói: "bộc phát tam toàn kích đối cơ thể cùng lực độ đã có yêu cầu cực cao, đã là cực hạn mà con người có thể thừa nhận, hắn như thế nào lại có thể tiếp tục bộc phát ra Tứ toàn kích cơ chứ, cho dù là ngoại gia cao thủ như Thiếu Lâm Không Văn , cũng không có khả năng đánh vỡ cực hạn đó……" trong lòng người đầy mê hoặc, đối với lai lịch Nhạc Phàm càng thêm tò mò.
Kỳ thật trên giang hồ có thể toàn kích mấy lần cũng có rất nhiều, nhưng lúc công kích cũng không rõ hư thật,không biết đối với cơ thể có nhiều ít bao nhiêu yêu cầu. Với "lôi phạt quyền" trong "Lôi phạt tam điệp lãng", mặc dù cũng là "tam toàn kích", nhưng lại lấy biến hóa là việc chính,đối với lực lượng cũng là kém rất nhiều.
Mà vừa rồi theo lời bọn người Lục Tầm "toàn kích" chính là đem thân thể năng lượng bộc phát ra. Loại này toàn kích chẳng những đối với khống chế cơ thể yêu cầu phi thường cao, hơn nữa tự thân còn phải thừa nhận áp lực sau khi cơ thể bộc phát, tác dụng phụ to lớn như vậy nên bình thường chỉ có ngoại gia nhất lưu cao thủ mới có thể luyện tập. Bất quá cho dù là ngoại gia siêu nhất lưu cao thủ, như Thiếu Lâm Không Văn đại sư cũng chỉ có thể liên tục bộc phát ba lượt, mà Nhạc Phàm lại bộc phát "Tứ toàn kích", sự thật đã vô tình đánh vỡ những quan niệm truyện thống của mọi người .
Giờ phút này, ba người Chu Tiến đã không thể dùng lại hợp kích thuật, đối mặt Nhạc Phàm với công kích cường hãn như thế bọn họ càng không có một điểm tin tưởng có thể thắng.
Chu Tiến sắc mặt âm trầm phất phất tay, thầm nghĩ: "chúng ta đánh không lại, chỉ có thể dùng chiến thuật biển người ."
Sơn tặc trên sườn núi gian lập tức giương cung hướng về Nhạc Phàm, đích sơn tặc trên đường cũng dần dần vọng động.
Nhạc Phàm thấy thế, cảm thấy thở dài: "không nghĩ tới vừa rời đi chiến trường không lâu giờ lại phải dùng ác đao!"
Hừ lạnh một tiếng, chậm rãi rút ra trường đao bên hông ……
"hắn lại muốn làm gì?" Tạ Chấn Hải đang Muốn hạ lệnh hỗ trợ, thì phát hiện Nhạc Phàm đứng yên bất động rút ra trường đao.
Áp lực, khẩn trương ……dần dần tăng lên nhanh chóng theo động tác từ từ rút từng đoạn từng đoạn trường đao của Nhạc Phàm, một cổ hơi thở nồng đặc từ trên người hắn khuếch tán ra ……
Những sơn tặc vây bắt Nhạc Phàm hai chân không chịu nghe lời đều hướng lui về phía sau,trong mắt là sợ hãi, là tuyệt vọng, là tử vong, ngay cả đoàn ngựa cũng bắt đầu lo sợ, kêu lên thất thanh.
Chu Tiến nuốt nuốt nước miếng nói: "Hảo .… hảo trọng sát khí, thiên a, tiểu tử này đến tột cùng là ai?" đối mặt Nhạc Phàm tận trời sát khí, trong lòng hắn phi thường hối hận, tự nhiên lại đi chọc vào một sát thần như vậy.
"St! Sát! Sát -" ba thanh hét lớn, nhất thời làm cho mọi người cảm giác thân đang ở sa trường đối diện với thiên quân vạn mã, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng. Nhạc Phàm nhất đao chém vào hư không , lạnh lùng nhìn kỹ đám sơn tặc chung quanh, nói: "người chết trên tay ta nhiều lắm, mặc dù ta không thích giết người, thế nhưng …… ai lên đây!!!"
Lúc này, mặt trời đã nhô lên cao, nhưng Nhạc Phàm tán vọng ra sát khí như làm cho cả tòa sơn đạo trở thành hàn băng bàn lạnh lùng đến thấu xương.
Chúng sơn tặc sao dám tiến lên nửa bước, mỗi sơn tặc quay mặt nhìn nhau, cuối cùng hướng về ba vị Trại chủ.
"Xin đợi đã!" Vu Trọng nâng Tiếu Minh dậy, liền vội nói: "Kính mong các hạ hạ thủ lưu tình! chúng ta làm sơn tặc trên giang hồ cũng là vì cuộc sống. Chuyện hôm nay là chúng ta không đúng, dù sao tất cả mọi người đều không có gì tổn thất, việc này liền bỏ qua, các hạ nghĩ thế nào?"
Chu Tiến muốn nói chuyện lại bị Vu Trọng ngăn cản, Tạ Chấn Hải bọn người càng không có ý kiến gì, tất cả đều hướng ánh mắt về phía Nhạc Phàm, đang chờ đợi ý tứ của hắn?
Vu Trọng lại nói: " các hạ đã thắng bọn tại hạ, có gì yêu cầu xin cứ nói."
Nhạc Phàm cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ đối phương chuyển biến cực nhanh như vậy,sau khi kinh ngạc, nhàn nhạt nói: "ta nói , ta muốn đi,đừng ngăn ta." nói xong liền thu hồi thanh đao vào bên hông.
Vu Trọng sửng sờ, phảng phất như việc này là một đại hiểu lầm ,lại vì việc nhỏ như thế này làm nên cục diện như thế, trong lòng khóc cười không được.
Vu Trọng trứ mày nói: "Hảo, các hạ đã đại lượng như thế, bọn tại hạ cũng không dám dây dưa." Hướng Nhạc Phàm chắp tay rồi quay về bọn sơn tặc quát: "toàn bộ mọi người trở về sơn trại."
Nhìn theo bọn sơn tặc rời đi, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhỏm, kinh nghiệm qua việc vừa rồi giống như là nằm mơ . Tiêu sư môn ngồi bệt trên mặt đất thở mạnh, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn. Sơn đạo lại khôi phục bình tĩnh như lúc trước, chỉ có những con ngựa không ngừng kêu to.
Nhạc Phàm đi đến bên tuấn mã, sờ sờ tông mao của nó.
"Chậm đã!" Nhạc Phàm vừa định rời đi, Tạ Chấn Hải tiến lại, nói: "tiểu huynh đệ, vừa rồi cám ơn ngươi ra tay tương trợ, nếu không hậu quả khẳng định không thể tưởng được."
Nhạc Phàm hươ tay nói: "các ngươi không cần tạ ta, ta tịnh không có giúp các ngươi, chỉ là bọn họ muốn cản ta." sau khi thu đao sát khí của hắn lại liễm nhập trong cơ thể, mặc dù cũng có chút lạnh như băng, nhưng không đáng sợ như vừa rồi.
Lục Tầm cũng đi lên nói: "mặc kệ như thế nào, hôm nay nếu không có tiểu huynh đệ ra tay, bọn tại hạ cũng sẽ không toàn thân mà lui. Từ nay về sau tiểu huynh đệ có chuyện gì, đều có thể tới Thái Nguyên Long Uy Tiêu cục của chúng ta, lão nhân nhất định không từ chối."
Nhạc Phàm nhẹ nhàng gật gật đầu nói: "ta đích xác có việc cần hỏi."
Không để ý tới vẻ mặt chinh chinh của Lục Tầm, liền hỏi: "xin hỏi lão tiên sinh, từ nơi này đến Trữ Huyền thành đi đường nào là gần nhất."
Lục Tầm cũng không để ý,nói: "từ nơi này đến Trữ Huyền thành đi đường nhỏ chỉ cần ba ngày,nhân tiện nói,có thể thấy ngươi không quen thuộc đường đi,sẽ dễ dàng bị lạc đường, nên ta khuyên ngươi hãy đi quan đạo thì tốt hơn."
Nhạc Phàm nhẹ nhàng gật đầu, thầm nghĩ: "đúng vậy, nếu là lạc đường , thời gian chậm trễ càng nhiều."
"cám ơn! cáo từ."
"Khoan đã!" Tạ Chấn Hải gọi Nhạc Phàm lại nói: "tiểu huynh đệ muốn đi Trữ Huyền thành sao?"
"Ân." Nhạc Phàm gật đầu.
Tạ Chấn Hải nói: " tiểu huynh đệ đã muốn đi Trữ Huyền thành, đi theo quan đạo vừa hay cũng đi qua Thái Nguyên, cùng đường với cháu gái ta , không bằng cùng hãy cùng đi,như thế nào?"
Nhạc Phàm trầm tư một lát, rồi rõ ràng nói: "Hảo, đi thôi!" nói xong liền nhảy lên tuấn mã.
Tạ Chấn Hải không nghĩ Nhạc Phàm lại sảng khoái như thế lại có thể đáp ứng nhanh chóng, những điều muốn nói đều dừng lại tại yết hầu.Sau khi lấy lại tinh thần , vội vàng xoay người quay về Tạ Tiểu Thanh nói: "Thanh nhi, trên đường rất nguy hiểm, ngươi về trước đi! Đợi ông nội xong việc sẽ trở về gặp ngươi."
Tạ Tiểu Thanh quyết trứ cái miệng nhỏ nhắn, mặc dù không muốn đi, nhưng cuối cùng cũng nhảy lên ngựa, được bốn vị tiêu sư hộ tống rời đi ……
Thấy bọn người Tạ Tiểu Thanh đi xa, Lục Tầm mới nói: "đại ca, ngươi muốn tiểu huynh đệ kia Tống Thanh nhi một đoạn sao? Ngươi yên tâm sao?"
Tạ Chấn Hải thở dài: "bây giờ đang phi thường nguy hiểm, nếu sơn tặc lại đến tìm phiền toái thì Thanh nhi có thể gặp nguy hiểm,đi cùng vị tiểu huynh đệ kia ta cũng yên tâm rất nhiều."
Hơn nữa ta hành tẩu giang hồ hơn mười năm, bản lĩnh nhìn người cũng có thể tin tưởng. Mặc dù hắn sát khí rất nặng, nhưng thu phóng tự nhiên, không giống những kẻ sát nhân. Hơn nữa ánh mắt hắn trong suốt, trong mắt không có địch ý gì, nên sẽ không có việc gì đâu a."
Lục Tầm gật đầu đồng ý.
"Mọi người kiểm tra lại xe hàng một chút, chuẩn bị xuất phát!"