Kinh đô Hoàng thành, trên trung tâm đại điện.
Sùng Trinh và chúng đại thần đang thương nghị quốc sự, đột nhiên một thái giám truyền tin quỳ ngoài điện, cung kính tâu: "Khải bẩm hoàng thượng, tín sử (người đưa tin) ngoài cổng có truyền tin quân tình tám trăm dặm, là biên hoang đại thắng".
"Hả!" Sùng Trinh ngẩn người, lập tức lệnh: "Nhanh truyền cho vào".
"Tuân chỉ".
Chỉ trong chốc lát, một binh lính vẻ mệt mỏi phong trần tiến vào điện, quỳ xuống tâu: "Khải bẩm hoàng thượng, biên hoang đại thắng, Mạc Chinh nguyên soái đã công hạ Sa thành, hơn nữa quân đội đã tiến vào trong thành, đây là quân báo". Nói xong hắn lấy trong ngực áo ra một phong thư.
Thái giám tiếp nhận thư liền cẩn thận kiểm tra một lần, rồi dâng lên Sùng Trinh.
Sùng Trinh cầm lấy thư, mở ra xem, nhất thời mi mày nhíu lại.
Thắng lợi này vốn phải là đại hỷ sự, nhưng thấy hoàng thượng vẻ mặt ngưng trọng, các trọng đại thần trong lòng cũng bắt đầu thầm suy đoán.
Một lúc sau, Sùng Trinh giãn đôi mày, mệt mỏi nói: "Hôm nay dừng tại đây, các ngươi lui ra hết đi!"
Đêm khuya, trong ngự thư phòng.
Sùng Trinh nói: "Hiện tại Mạc Chinh đã công hạ Sa thành, không biết Thái phó có suy nghĩ gì?"
Hằng Sơn nói: "Hoàng thượng không cần lo lắng, Sa thành mặc dù đã phá, nhưng muốn thu phục biên hoang tuyệt không phải là chuyện một sớm một chiều, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian. Hơn nữa người Mạc gia hiện tại tất cả đều bị giám thị, tin rằng hắn cũng không để ý đến hết mọi chuyện. Chúng ta bây giờ chỉ cần trấn an tướng sĩ biên hoang là được".
Sùng Trinh gật gù nói: "Thái phó nói có lý, vậy việc ban thưởng giao cho người làm!"
"Tuân chỉ!"
Đợi Hằng Sơn ly khai, một người bước ra từ trong góc tối của thư phòng.
Sùng Trinh nói: "Tam công chúa hiện giờ tình hình ra sao?"
Người đó trả lời: "Tam công chúa hiện đang ở Giang Nam du ngoạn, vẫn rất tốt!"
Sùng Trinh gật đầu, thư thái nghĩ: "Như vậy ta cũng an tâm... Bất quá nói với bọn chúng, không để xảy ra sơ sót, biết chưa?"
"Dạ! Chủ công".
Sùng Trinh lại nói tiếp: "Ngươi cũng cần lưu ý các thế lực mới quật khởi trên giang hồ, hiện tại chính là thời kỳ phong vân tế hội, cần phải chiếm được tiên cơ, chúng ta mới có thể nắm phần thắng trong tay".
"Dạ!"
"Ngươi đi đi!"
"Dạ!"
� � �………..
Biên hoang Sa thành, trải qua nhiều năm chiến đấu hoang tàn, sớm đã trở thành mảnh đất hoang vu không có người ở, duy nhất sót lại nơi này chỉ là những ngôi nhà rách nát. Nhưng bởi vì nơi đây là thành trì hiểm yếu của biên hoang cho nên đám người Nhâm Hướng Quân vẫn đóng ở đây.
Chiến hỏa Sa thành đã chấm dứt ba ngày, bên trong thành vẫn là cảnh tượng vui mừng. Đám tướng sĩ ban ngày luyện binh, đêm xuống vây quanh đống lửa mà uống rượu ăn thịt say sưa.
Đêm xuống...
Trong doanh trại chủ soái, Mạc Chinh ngồi trên thủ vị, Trữ Viễn Kỳ ngồi bên cạnh, phía dưới là tướng lĩnh các doanh đội.
Mạc Chinh mở lời trước: "Hiện tại tình hình các doanh đội như thế nào?"
Một tướng lĩnh vẻ tinh tường tiến lên một bước, cung kính nói: "Nhất doanh, bộ binh tám vạn, chiến tử một ngàn năm trăm hai mươi người". Nói xong y lại lui xuống.
Tiếp đến là một viên tướng khác bước lên nói: "Nhị doanh, đao phủ hai vạn, chiến tử một ngàn ba trăm ba mươi người"...
"Tam doanh, cung thủ hai vạn, chiến tử năm trăm tám mươi người"...
"Tứ doanh, kỵ binh ba vạn, chiến tử tám trăm sáu mươi người"...
"Ngũ doanh..."
"Lục doanh..."
Cuối cùng, Dư Lương bước lên phía trước nói: "Tử Dịch Doanh, tám ngàn, chiến tử năm ngàn tám trăm người, bởi vì bổ sung tử tù các nơi khác, hiện tại có hơn bốn ngàn người". Nói xong y ngẩng nhìn Mạc Chinh.
Sau khi thống kê, lần công thành này tổng cộng tử thương hơn hai vạn người, không thể không nói chiến tranh quả vô tình và tàn khốc.
Mạc Chinh hơi trầm ngâm, nói: "Lần công thành này tốt hơn so với dự liệu của ta, dù sao Sa thành rất hiểm yếu, chỉ có thể liều chết tấn công. Chết ít như thế mà đổi lấy thắng lợi to lớn, đúng là không dễ có được. Các ngươi hãy trấn an mọi người, lấy tên từng người chết cấp báo cho triều đình, ta tin là không bao lâu, triều đình sẽ phái người đến đây khen thưởng tướng sĩ quân đội...
Còn nữa, đội ngũ nào phá thành trước tiên?"
Một tướng lĩnh khôi ngô cao lớn bước lên, ưỡn ngực nói lớn: "Hồi bẩm chủ soái, là đội ngũ của thuộc hạ, nhị doanh đao phủ".
Mạc Chinh gật đầu cười nói: "Tốt! Nhị doanh chiến sĩ quả nhiên dũng mãnh. Truyền lời của ta, đội ngũ của ngươi, mỗi người được thưởng mười lạng bạc, đợi triều đình khen thưởng thì phát ngay".
"Tạ chủ soái!"
Mạc Chinh quay sang Dư Lương nói: "Đến khi chúng ta ổn định ở biên hoang, việc sinh hoạt ở Tử Dịch Doanh cũng cần được cải thiện một chút. Từ giờ bọn chúng cũng là một phần bên ta, chúng ta cũng không thể quá hà khắc, chuyện này giao cho ngươi làm!"
"Dạ! Chủ soái".
� � �…
"Đúng rồi!" Sau một lúc bàn chuyện, Mạc Chinh đột nhiên hỏi: "Chiến Cuồng hiện tại ra sao rồi?"
Dư Lương nói: "Quân y nói hắn chỉ bị thoát lực mà ngất đi, chỉ cần điều dưỡng cho tốt là có thể hồi phục, chỉ là không biết sao vẫn chưa tỉnh lại".
Mạc Chinh gật đầu nói: "Ngươi sai người chăm sóc hắn, đợi hắn tỉnh lại lập tức báo cho ta biết".
"Dạ!"
"Các ngươi lui về nghỉ ngơi, Dư Lương gọi ba người bọn Đông Vũ đến đây".
"Dạ!"...
Đợi chúng tướng lĩnh ly khai, Trữ Viễn Kỳ mới nói: "Chủ soái nếu muốn lưu lại bọn Thiết Huyết chỉ sợ không thể được".
Mạc Chinh nhíu mày nói: "Ta biết bọn chúng tính cách cương liệt, nhưng không thử thì sao biết được".
Trữ Viễn Kỳ nghe thế mỉm cười.
"Không biết chủ soái gọi chúng ta đến có chuyện gì?" Đông Vũ bước vào hỏi.
Mạc Chinh cười nói: "Lần công thành này, ba vị đương nhiên có công đầu, nếu không tổn thất khó mà tính được".
Đông Vũ vẻ mặt lãnh đạm nói: "Người nên cảm tạ những người đã chiến tử".
Mạc Chinh không thèm để ý đến khẩu khí của Đông Vũ, ngược lại cười nói: "Thiết Huyết nói không sai, đối với các chiến sĩ đã chết ta rất thấy tiếc hận. Bất quá ta đã an bài rồi, sẽ làm yên lòng người nhà bọn họ cho tốt, xem như là góp một chút sức của ta. Hôm nay gọi các ngươi đến chủ yếu là muốn biết câu trả lời của các ngươi ra sao?"
Mọi người sững sờ, Đông Vũ trầm tư một lúc rồi lẳng lặng nói: "Ta không ở lại. Ta phải đi, ta còn có chuyện rất quan trọng cần phải hoàn thành. Chủ soái biết chuyện của chúng ta, tin rằng người hiểu tâm tình của chúng ta!"
"Bọn ta cũng như thế". Từ Kiệt và Hoàng Chấn Phong cùng nói.
Mạc Chinh nghe thế không khỏi nghẹn lại, thầm nói: "Đã không thể lưu lại bọn chúng, vậy sao không lấy lòng người, chí ít cũng khiến chúng thấy cảm kích". Lập tức lão cười lớn nói: "Chuyện của các ngươi ta đương nhiên biết rõ, nếu các ngươi muốn đi giải quyết chuyện của mình, vậy ta cũng không miễn cưỡng nữa. Bất quá ở đây ta luôn hoan nghênh các ngươi quay lại".
"Chúng ta cám ơn chủ soái!"
Mạc Chinh thở dài nói: "Dù sao các ngươi sớm muộn cũng sẽ đi, cho nên ta quyết định thả các ngươi sớm".
"Thật chứ?" Từ Kiệt vội vã hỏi.
Mạc Chinh cười nói: "Đương nhiên là thật. Hơn ba năm nay, các ngươi đã lập vô số công lao, ta tự nhiên cần phải sớm để các ngươi đi. Phải nói các ngươi là những người đầu tiên rời khỏi Tử Dịch Doanh. Ha ha..."
Từ Kiệt nhảy lên hưng phấn nói: "Quá tốt rồi. Chúng ta cuối cùng cũng có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này. Ha ha..."
Đông Vũ và Hoàng Chấn Phong mặc dù sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng cũng kích động không thôi.
"Cuối cùng cũng có thể ly khai, chờ đợi hơn ba năm, ba năm a! Lạc Hâm, bây giờ nàng vẫn tốt chứ?" Đông Vũ trong lòng cảm thán. Một hồi sau, Mạc Chinh hỏi: "Các ngươi muốn đi lúc nào?"
"Ngày mai". Bọn Đông Vũ đồng thanh nói.
Mạc Chinh lại sững người hỏi: "Nhanh thế ư?"
Từ Kiệt nói với Đông Vũ: "Đúng rồi, không thể nhanh thế được. Chúng ta còn chưa nói lời từ biệt với Nhạc Phàm".
Đông Vũ nói nhạt: "Sớm muộn cũng từ biệt, không bằng là cứ đi, nếu có duyên sau này sẽ gặp lại".
Từ Kiệt và Hoàng Chấn Phong nhìn Đông Vũ gật đầu, rồi đồng thanh nói: "Tạ ơn hôm nay của chủ soái, chúng ta sẽ ghi nhớ trong lòng".
Hôm sau...
Bên ngoài Sa thành, vô số binh sĩ đứng trên tường thành đưa mắt nhìn bọn Đông Vũ rời đi, trong mắt họ không dấu vẻ tôn kính. Dù sao bọn họ cũng là những người đầu tiên rời khỏi Tử Dịch Doanh. Từ nay về sau, bọn họ không còn là tù phạm đê tiện, mà là những chiến sĩ anh dũng. Nhìn thấy cảnh tượng như thế phảng phất mang đến cho mọi người ở trong thế giới hắc ám Tử Dịch Doanh này một tia hy vọng