Sau khi tắm rửa xong, Nhạc Phàm cảm thấy cả người thoải mái thanh thản chưa từng có. Đưa tay vuốt nhẹ viên đá nhỏ đeo trên cổ, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, hắn lẩm bẩm: "Cũng không biết phụ thân ra sao rồi..."
Qua thời gian hơn nửa năm, Nhạc Phàm đã cao hơn cả một cái đầu. Mái tóc trắng cột phía sau, phối hợp với nước da rám nắng trông rất mạnh khỏe. Vẻ mặt kiên nghị, nhẵn mịn như được dao cạo, ngay cả vết sẹo chữ "tội" ở trên trán cũng chỉ còn là một dấu vết mờ nhạt. Ánh mắt sáng ngời mà sâu sắc để lộ ra một sự tang thương và cô độc khó diễn tả. Vô số vết thương bao phủ khắp người hắn, nhìn qua có vẻ đáng sợ, khủng bố.
Đưa tay sờ các vết thương, Nhạc Phàm khẽ cười khổ, thầm nói: "Nếu không có Lệ gia gia truyền thụ cho Long Cực Cửu Biến, nói không chừng hiện tại ta đã chết trên chiến trường rồi". Hắn đến bên giường, mặc lấy bộ y phục màu trắng mà doanh vệ trưởng đã chuẩn bị. Toàn thân mặc bạch y khiến hắn có vẻ nho nhã tiêu sái, khiến người khác căn bản vô pháp liên hệ đến Chiến Cuồng giết vô số người trên chiến trường.
Ngồi trên giường, Nhạc Phàm thu hồi tâm trạng, lại đầu nhập vào việc tu luyện...
Từ khi Nhạc Phàm tu luyện Dưỡng Tâm Kinh hắn đã ngủ rất ít. Hiện tại để có thể bảo toàn tính mạng trên chiến trường, hắn không thể không bỏ nhiều công phu tu luyện, sau một thời gian dài việc này cũng đã trở thành một thói quen. Nếu là người thường có lẽ đã sớm không chịu nổi, nhưng hắn chẳng những tâm tính kiên định, mà tinh thần lực lại cường đại phi thường, nếu không...
"Hà!" Trong khi tu luyện, Nhạc Phàm quan sát phát hiện thất tình chi khí trong nội thể đã tinh thuần hơn trước rất nhiều, màu sắc đã rõ đậm lên không ít, nhất là hồng sắc, tử sắc và hắc sắc nguyên khí so với các đạo nguyên khí khác thì mạnh hơn rất nhiều.
Trước kia Nhạc Phàm đối với thất tình chi khí trong nội thể hiểu biết không nhiều lắm, chỉ biết nó có thể liệu thương, thanh tâm, khôi phục thể lực. Nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ, hôm nay trên chiến trường, ngay khi bản thân toàn lực vung đao, trên thân đao có một vầng khí mờ nhạt chính là thất tình chi khí. Điều này có thể nói, thất tình chi khí kì thật cũng có thể giống như nội lực, có thể gia tăng sức mạnh cho bản thân hoặc binh khí, chỉ là hắn không biết phương pháp mà thôi.
Phát hiện này khiến Nhạc Phàm phấn chấn không ngừng, trong lòng thầm nói: "Nếu có phương hướng, con đường về sau sẽ có mục tiêu rõ ràng!" Vì thế hắn càng nỗ lực hấp thu nguyên khí trong không khí, cung cấp cho thất tình chi khí luyện hóa.
Có lẽ là xảo hợp, đột nhiên khí tức trong không khí đột nhiên trở nên cuồng bạo. Nguyên khí lớn mạnh từ bốn phương tám hướng tập trung vào thân thể Nhạc Phàm. Lúc này hắn chỉ cảm thấy không gian phảng phất như bị nén lại, không khí trở nên loãng vô cùng, muốn hô hấp cũng rất khó khăn.
"Không tốt!" Vào thời khắc quan trọng, lỗ chân lông toàn thân Nhạc Phàm mở rộng hết cỡ, cả người hắn giống như một cái phễu, đem hết cả nguyên khí cuồng bạo xung quanh hấp thụ vào nội thể.
Lúc này, không khí xung quanh liền khôi phục lại sự yên lặng như cũ.
Doanh trướng đã trở lại yên lặng, nhưng nội thể Nhạc Phàm cuồng loạn dị thường. Một người nếu như ăn quá nhiều sẽ bị mắc bệnh, cũng giống đạo lý đó, hắn hấp thụ quá nhiều nguyên khí như thế, nếu vô pháp tiêu hóa thì không chỉ đơn giản là chỉ sinh bệnh mà thôi.
Nguyên khí vừa tiến nhập vào thể nội Nhạc Phàm, thất tình chi khí lập tức vận chuyển toàn thân, giống như một miếng bọt biển không ngừng hấp thụ luyện hóa. Nhưng nguyên khí thật sự quá nhiều, căn bản vô pháp luyện hóa toàn bộ. Nguyên khí bị giữ lại trong kinh mạch của nội thể nhiều quá nên va đập hỗn loạn tứ phía, không ngừng phá hủy ngũ tạng lục phủ và kinh mạch toàn thân, lập tức lại được thất tình chi khí nhanh chóng phục hồi. Cứ phá hủy rồi phục hồi, cứ tuần hoàn như thế.
Cố nén đau đớn trong người, Nhạc Phàm lập tức vận chuyển Long Cực Cửu Biến, sử dụng các nguyên khí dư thừa tôi luyện thân thể, hi vọng có thể giảm nhẹ sự nặng nề trong cơ thể.
... Thời gian cứ trôi qua từng khắc một, bị tiêu hao bởi thất tình chi khí, nguyên khí trong cơ thể Nhạc Phàm dần dần trở nên ít hơn, rồi lại bị thân thể hấp thu. Kinh mạch được thất tình chi khí luyện dưỡng phát ra những tiếng vang "Tư! Tư!"
Tất cả đột nhiên xảy ra cực nhanh nhưng khiến Nhạc Phàm có cảm giác như là rất lâu. Đợi đau đớn qua đi hắn mới từ từ mở hai mắt, phát hiện bản thân đầy mồ hôi, trong lòng cười khổ: "Vừa mới tắm xong, không nghĩ là giờ phải tắm lại lần nữa".
Đợi cho tâm tình bình phục, Nhạc Phàm cố suy nghĩ về sự việc vừa phát sinh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể bật ra được điều gì. Bất lực, hắn chỉ có thể tạm thời loại bỏ nghi hoặc trong lòng mà kiểm tra tình hình trong cơ thể.
"A!" Vừa tiến nhập vào trong, Nhạc Phàm trong lòng kinh hô, hắn phát hiện thất tình chi khí trong cơ thể so với trước đây mạnh mẽ hơn rất nhiều. Phải biết rằng, thất tình chi khí từ khi xuất hiện thì tăng trưởng cực chậm, hôm nay chỉ một lát là tăng lên nhiều như thế, sao không khiến hắn hoan hỉ cho được.
Hơn nữa, điều khiến hắn ngạc nhiên là Long Cực Cửu Biến không ngờ là có đột phá. Nhìn trên kinh mạch phát xuất chút điểm quang mang, hắn biết bản thân đã trải qua giai đoạn luyện thể, trực tiếp đột phá vào giai đoạn đoán cân nhập môn.
Nhạc Phàm bình tĩnh ngồi đó cảm thụ sự biến hóa của thân thể. Chỉ trong một thời khắc ngắn ngủi, toàn thân hắn đã vượt lên một cấp bậc mới, trong lòng kích động không nói nên lời.
Hôm sau...
Trong Tử Dịch Doanh, do bạch y tù nhân được đãi ngộ đặc thù, có thể không cần tham gia thao luyện, cho nên Đông Vũ, Từ Kiệt và Hoàng Chấn Phong ba người sáng sớm đã đi đến doanh trướng của Nhạc Phàm.
Vừa đến doanh trướng, Từ Kiệt liền gọi lớn: "Nhạc Phàm, lão Từ ta đến, còn không mau ra đây. Ha ha..."
Vừa tiến vào trong, bọn Đông Vũ ba người ánh mắt sáng lên, quả nhiên so với trước kia khác biệt quá lớn.
Nhạc Phàm sớm biết bọn Đông Vũ sẽ đến, cho nên không tu luyện nữa, cười nhẹ nói: "Bọn huynh đều biết rồi!"
Từ Kiệt lập tức nói: "Chuyện đại sự này bọn ta sao có thể không biết được. Mẹ nó! Ta thấy Chiến Cuồng so với Trường Thương của lão Từ ta khí thế hơn nhiều. Không được, lão tử phải kiếm cái danh nào uy phong hơn mới được.
À, gọi là Vô Địch... Không được, quá tầm thường; Thương Thần... Há, không chừng vừa ra trận liền bị bọn chúng đâm lủng hết người; Chiến Thần... Tính xem, ta cũng phải tự lượng bản thân, gọi là gì mới tốt nhỉ..." Nói xong hắn liền trầm tư.
Đông Vũ và Hoàng Cấn Phong cười bất lực, không thèm để ý đến hắn, đi thẳng đến chỗ Nhạc Phàm.
Đông Vũ nói: "Chuyện của ngươi chúng ta tối hôm qua đã nghe Dư Lương nói đến. Mặc dù chúng ta biết ngươi nhất định có thể trở thành bạch y, nhưng không nghĩ là nhanh đến vậy! Hồi đó chúng ta phải chém giết mất hơn một năm mới có thể trở thành bạch y. Như vầy thì tốt quá rồi! Vốn tối qua chúng ta muốn đến tìm ngươi, nhưng sợ quấy rầy ngươi nghỉ ngơi cho nên giờ mới đến".
Từ Kiệt không nghĩ nữa, liền quay ra tiếp lời: "Đúng, đúng rồi! Từ nay về sau chúng ta có thể kề vai sát cánh, đến lúc đó chúng ta bốn người liên thủ, muốn sống sót rời khỏi đây cũng đơn giản như là ăn cơm uống nước vậy".
Hoàng Chấn Phong hừ lạnh nói: "Không biết tự lượng sức!"
Từ Kiệt đỏ mặt, quát lớn: "Tiểu Phong tử, ngươi không phục chúng ta đánh nữa xem..."
Đông Vũ giơ tay nói: "Được rồi, hai người không cần đấu nữa!" Rồi y quay sang nói với Nhạc Phàm: "Chúng ta còn bảy tháng nữa là sẽ rời khỏi đây, đến lúc đó Nhạc Phàm ngươi cần có một người tác chiến..."
Từ Kiệt và Hoàng Chấn Phong nghe thế giật mình, lập tức cả doanh trướng trở nên có vẻ áp lực vô cùng.
Nhạc Phàm cười nhẹ nói: "Các người cứ yên tâm, ta nhất định có thể sống sót rời khỏi đây".
Tựa như bị ảnh hưởng của Nhạc Phàm, mọi người trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm, khẽ gật đầu.
Rồi Đông Vũ nghiêm nét mặt nói: "Chúng ta hôm nay đến sớm là có một chuyện rất trọng yếu".
"Hả!" Nhạc Phàm có chút hiếu kì hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Đông Vũ nói: "Tối qua chủ soái gọi chúng ta đến, đúng là nói về chuyện của ngươi. Lão hy vọng ngươi có thể đem đao pháp hôm qua ngươi sử dụng trên chiến trường truyền thụ cho binh sĩ Đại Minh. Ngươi xem thế nào?"
Nhạc Phàm sửng sốt, hỏi: "Cái gì? Truyền thụ đao pháp!..."