Thương Thiên

Chương 546: Trận chiến đỉnh phong

Đêm, bên trong hoàng thành vô cùng yên lặng, tĩnh mịch.
Đúng lúc này, một bóng đen lướt qua tường cao phi thẳng đến thâm cung trong hoàng thành.
Bên trong ngự thư phòng đèn đuốc sáng trưng, Chu Khang Cảnh đang ngồi ở án thư phê duyệt tấu chương.
Đột nhiên, một trận gió thổi nhẹ làm cho ngọn đèn dầu tắt đi.
"Đã đến rồi thì hãy hiện thân đi."
Chu Khang Cảnh khẽ thở dài, buông bút lông trong tay, đi ra bên ngoài ngự thư phòng.
Đỉnh Tử Kinh là chỗ cao nhất trong hoàng thành, đồng dạng cũng tượng trưng cho quyền lực tối cao của người ở đó.
Lúc này, một thiếu niên mặc áo trắng đứng lặng hồi lâu trên đỉnh Tử Kinh, khoanh tay trước ngực, ánh mắt thâm thúy nhìn về phương trời xa.
Người đó chính là Thích Minh Hữu.
Thiếu niên vốn ngông cuồng, cầm kiếm chỉ trời cao. Mười năm sinh tử hận, giận dữ chém bát hoang!
Đứng ở nơi cao nhất này, tâm tình của Thích Minh Hữu phức tạp dị thường, c chua xót, có bi thương, có cô độc, còn có chút tang thương. Vì ngày này, hắn yên lặng chờ đợi mười năm. Tuy hắn mới mười sáu tuổi nhưng trên người hắn lại gánh một trách nhiệm rất lớn, đó là sự hy vọng cùng tín niệm của mọi người
Tầm mắt tối sầm lại, một thân ảnh hiện lên, Chu Khang Cảnh xuất hiện ở phía đối diện, một thân long bào thần uy lẫm lẫm, có khí phách và vô cùng uy nghiêm.
Cừu nhân ở trước mặt, Thích Minh Hữu không nói gì, không rõ là kích động hay phẫn nộ. Mười năm ma luyện, hắn đã sớm trưởng thành.
Bóng ma năm đó, chính hắn đều không một chút buông bỏ. Mà nay, cơ hội báo thù rửa hận đối với hắn mà nói, đó không phải chỉ là trách nhiệm mà đó còn vì thân nhân đòi lại công đạo.
"Ngươi là Thích Minh Hữu? Là hài tử năm đó chạy thoát được ở thôn Đào Nguyên?"
Chu Khanh Cảnh cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mặt, trên mặt không có một chút biến hóa gì.
"Ngươi chính là Chu Khang Cảnh? Là chủ mưu năm đó huyết tẩy thôn Đào Nguyên?"
Thích Minh Hữu cũng đồng dạng đánh giá đối phương, biểu tình bình tĩnh giống như không quan tâm đến chuyện này.
Hai người đều không trả lời, nhưng bọn họ đều đã có đáp án cho chính mình.
Chu Khang Cảnh chắp tay sau lưng, hứng trí nói: "Ngươi hôm nay đến, phải chăng muốn tìm ta báo thù? Ngươi có lá gan thật không nhỏ, dám đơn độc xông vào hoàng cung, ngươi cho rằng, bằng vào một mình ngươi có thể giết được ta?"
"Hừ!"
Ánh mắt Thích Minh Hữu lạnh như băng, nói: "Hôm nay, nếu có thể giết thì sẽ giết, nếu không giết được thì lần sau ta sẽ lại đến!"
"Tiểu tử khẩu khí thật lớn!"
Chu Khang Cảnh không giận bật cười lớn: "Ngươi cho rằng còn có ngày sau sao?" Ngươi biết bên trong hoàng cung này của ta có bao nhiêu cao thủ không? Chẳng lẽ để cho ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?"
"Thì sao, ta nếu muốn đi, các ngươi liệu có thể ngăn được sao?"
Vẻ mặt Thích Minh Hữu lạnh nhạt, trong lời nói thể hiện khí thế vô cùng to lớn.
HẮ đương nhiên nhận ra tình hình chung quanh, ít nhất có hơn mười tên tu sĩ Thiên Đạo âm thầm ẩn nấp, nhưng hắn vẫn tự tin có thể toàn thân trở ra nên hắn không quan tâm. Chẳng qua nhiều tu sĩ như vậy, đặt ở bất kỳ chỗ nào cũng là một thế lực cường đại không thể xem thường. Xem ra Chu Khang Cảnh này quả thực khó đối phó, Thích Minh Hữu nghĩ muốn bằng vào lực bản thân để báo thù quả là không phải chuyện dễ dàng.
Chu Khang Cảnh vẽ mặt khẽ biến, lạnh nhạt nói: "Một khi đã như vậy, hãy cho ta xem ngươi có bao nhiêu bản lãnh!"
Dứt lời, khí thế Chu Khang Cảnh đột nhiên tăng vọt, tám mươi mốt long hình màu tím vờn quanh thân, giương nanh múa vuốt, hình thái mỗi long hình một khác, hình như mỗi một con tử long đều ẩn chứa một ý cảnh hùng mạnh, giống như chúa tể vạn vật.
"Tử Loan Chân Long Giám? Đáng tiếc vẫn chưa đại thành!"
Thích Minh Hữu chân mày nhíu lại, trong lòng không khỏi động dung. Hắn vì đối phó với Chu Khang Cảnh nên đã cực lực cùng Chu Tam công chúa luận bàn.
Đối với bộ thượng cổ kỳ học "Tử Loan Chân Long Giám" này xem như cũng có hiểu biết. Lấy thực lực của Chu Tam công chúa, nhiều nhất cũng chỉ có thể hóa ra bảy con tử long vờn quanh thân, mà Chu Khang Cảnh không ngờ có thể hóa ra tám mươi mốt con tử long, khoảng cách giữa hai bên quả thực không đo lường nổi.
Nếu Chu Khang Cảnh có thể hóa ra chín mươi chín con tử long, Thích Minh Hữu cảm thấy hôm nay mình chỉ có thể chạy trối chết mà thôi.
"Két!"
Thích Minh Hữu trở tay lấy ra cốt trượng, một ký hiệu thần bí bay ra hóa thành một đạo ấn ký màu vàng, xoay xung quanh thân hắn. Mấy cái ấn ký màu vàng này khi thì phân tán, khi thì tổ hợp lại, giống như tinh hoa trí tuệ lâu đời, mỗi một lần tổ hợp lại, đều đẩy khí thế của Thích Minh Hữu lên đỉnh phong!
Một phương là "Tử Loan Chân Long Giám" bá tuyệt thiên hạ, một phương là "Truyền thừa thiên thư" cổ lão.

Hai cỗ ý cảnh tuyệt cường va chạm lẫn nhau, dẫn động nguyên tố thiên địa chi lực trong không gian.
"Ông, Ông!"
"Rầm rầm rầm oành!"
Sóng khí hung mãnh, lấy hoàng cung làm trung tâm, hướng toàn bộ kinh thành mà khuếch tán ra.
Ngay trong nháy mắt, tất cả mọi người trong kinh thành đều bừng tỉnh từ giấc ngủ, trong mắt hiện lên một chút sợ hãi.
Hơi thở thật khủng khiếp, đến tột cùng là ai đang tranh đấu?
Mấy người võ lâm trong giang hồ xung động nhảy lên nóc nhà, ánh mắt đều hội tụ về một chỗ, chính là phía trên hoàng cung.
"Bùm bùm, ầm!"
Phía trên hoàng cung cuồng phong thổi loạn, khí thế giữa thiên địa trở nên hỗn loạn không thể kiểm soát.
Mà Thích Minh Hữu cùng với Chu Khang Cảnh chính là đứng ở giữa khu vực hỗn loạn này!
Không biết là do Chu Khang Cảnh đã ra lệnh hay sao, động tĩnh lớn như thế, không ngờ một người của hoàng cung cũng không đến!
"Két! Két! Két"
Thích Minh Hữu cầm cốt trượng huy động, ấn ký màu vàng tổ hợp thành một kim chùy khổng lồ mạnh mẽ đánh thẳng về phía đối phương.
Trùy, từ thời cổ đại đã là một hung khí, khi nhân loại xuất hiện cũng là lúc nó thừa hưởng ý chí sát phạt trên mình. Vật này một khi xuất ra, thiên địa biến sắc, công thành chiếm đất, ai dám tranh phong!
Đối mặt với hung uy như thế, Chu Khang Cảnh mày kiếm cau lại, trên mặt lần đầu lộ ra thần sắc thận trọng.
"Vù, vù, vù!"
Chân nguyên Chu Khang Cảnh vận chuyển, một đạo tử khí trực thẳng trời xanh. Hắn mạnh mẽ đánh ra một quyền, tám mươi mốt tử long quay xung quanh thân, phát ra long ngâm, nhất tề gầm rú!
Một cỗ khí thế hoàng giả, hiệu lệnh thiên hạ, Tử Vi đế tinh hàng lâm, thiên địa thần phục, khí phách vương giả, cũng là khí phách hoàng giả!
"Oành!"
"Bồng!"
"Rầm rầm rầm!"
Một bên hung khí cổ lão, một bên khí thế hoàng giả oai nghiêm cả thế gian.
Hai bên đụng ầm vào nhau, gió bão nổi lên, một kích khiến cả thiên địa biến sắc!
Võ giả trong kinh thành chứng kiến một màn như vậy, trong lòng kinh hãi tột đỉnh, nhưng sâu trong cơn sợ hãi, trong sâu thẳm linh hồn họ đó là một tia kích động cùng hưng phấn.
Sáng còn sống, đêm đã chết. Cuộc sống của một võ giả là vậy, nhưng thân là võ giả bọn họ được chứng kiến một cuộc chiến đỉnh phong như thế có chết cũng không uổng!
Đồng dạng, bọn họ cũng coi đó là mục tiêu, từng bước từng bước phấn đấu, nghĩ muốn đạt đến đỉnh cao trong võ đạo.
"Thiên thượng nhân gian" ở một chỗ cao nhất, một nữ tử mang khăn che mặt đón gió mà đứng, bên trong đôi mắt đẹp lóe lên quang mang khác thường.
"Chưa bao giờ nhìn thấy Chu Khang Cảnh xuất thủ, không ngờ hắn lại có thực lực không tưởng như thế! Có lẽ, hiện tại chỉ có Ma tôn mới có thể chiến cùng hắn một trận.
"Còn có Thích Minh Hữu tên tiểu gia hỏa kia, ngắn ngủi mười năm không ngờ cũng phát triển đến thành tựu này, quả nhiên những người theo Lý Nhạc Phàm đều là quái thai."
"Đại hội Ẩn Lâm lần này không biết ai có thể là người cười cuối cùng."
Sau một phen thì thào, thân ảnh nữ tử cũng từ từ biến mất.
"Bồng!"
Phá toái! Bình chướng thiên địa dĩ nhiên đã xuất hiện một khe hở không gian!
Tám mươi mốt Tử Long cùng kim trùy va chạm vào nhau, cái trước hóa thành từng đạo tử khí rồi tan biến, cái sau thì hóa thành những ký hiệu nguyên thủy rồi cũng theo đó mà biến mất.
Thích Minh Hữu cùng Chu Khang Cảnh đứng đối diện nhau, trong mắt hai người đều thấu ra quyết tâm của cường giả.
"Không thể tưởng tượng được, ngắn ngủi mười năm, ngươi lại có thể có được bản lãnh như thế, nếu hôm nay không bắt ngươi lại, chỉ sợ để lại hậu hoạn vô cùng!"

Sát khí hiện ra, tay phải Chu Khang Cảnh nhẹ nhàng xoay chuyển, một đạo huyết quang cắt ngang chân trời, một thanh cổ kiếm màu đỏ trôi nổi trước mặt hắn.
Kiếm ý bức người, lưỡi kiếm bén nhọn phát ra hàn khí lạnh lẽo, xích kim sắc chói mắt. Trên thân kiếm khảm viên minh châu bảy màu, chuôi kiếm khắc cửu hoa lung linh, đầy vẻ cổ lão cùng trang trọng.
Kiếm vừa hiện ra, thiên địa nhuộm huyết quang, một thanh kiếm cao quý nhất thiên địa đã hiện thế.
Chu Khang Cảnh chậm rãi duỗi tay cầm kiếm, một ý cảnh cường đại thẩm thấu linh hồn hắn.
Giờ khắc này, hắn có thể cảm giác được cái khí thế cái thế vô song, hào hùng đứng giữa thiên địa này, một khoái ý thần phục vạn vật dâng lên khắp linh hồn!
Tâm linh của hắn, khí thế của hắn, lực lượng của hắn, theo kiếm ý mà thăng hoa đến cực điểm!
Đế đạo chi kiếm – Xích Tiêu!
Thích Minh Hữu gắt gao nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay Chu Khang Cảnh, trên mặt hiện vẻ ngưng trọng chưa từng có.
"Đúng là Xích Tiêu!"
Chu Khang Cảnh nhẹ nhàng vuốt mũi kiếm, một tiếng long ngâm vang vọng thiên địa, giống như thần long ngủ say vạn năm thức tỉnh phẫn nộ rít gào, cuối cùng hóa thành một đạo long ảnh khổng lồ, quay xung quanh thân Chu Khang Cảnh.
"Ông!"
Kiếm hóa hình rồng, phá khai thiên địa, trực tiếp xuất hiện trước mặt Thích Minh Hữu.
"Hóa thuẫn!"
Cốt trượng trong tay Thích Minh Hữu rung lên, ký hiệu cổ lão tự động sắp thành hàng, hóa thành một cái thuẫn khổng lồ màu vàng.
Ký hiệu thần bí luân chuyển khiêu động!
"Oành!"
Lại một tiếng nổ lớn vang lên khiến da đầu người ta phát lạnh!
Khí kình nổ mạnh, viên thuẫn màu vàng trực tiếp bị chấn thành mảnh nhỏ, hóa thành những ký hiệu thần bí ban đầu.
Truyền thừa thiên thư dù sao cũng là kết tinh của trí tuệ, không phải lực lượng có sức phá hoại lớn, thế nhưng kết quả thật ra đã nằm trong dự kiến của Thích Minh Hữu, tuy rằng đáng tiếc nhưng hắn cũng không sợ hãi.
Chỉ thấy hắn kết ấn quyết, ấn ký màu trắng ở giữa mi tâm hắn lóe ra.
Thiên địa chi lực đang hỗn loạn tự nhiên đọng lại, lập tức hội tụ ở chỗ ngón tay của Thích Minh Hữu, hình thành một nắm tay ánh sáng cực lớn.
"Phá!"
Trong miệng Thích Minh Hữu nhẹ nhàng phun ra một chữ, đại biểu cho lực lượng hủy diệt của thế gian!
Long hình Xích Tiêu mạnh mẽ đánh lên nắm tay ánh sáng kia, khiến chỗ va chạm phát ra quang mang vạn trượng.
Trong nháy mắt, cả tòa kinh thành được tia sáng này chiếu sáng khắp nơi, giống như ban ngày vậy, nhưng rất nhanh chóng ảm đạm.
"Kết trận!"
Chu Khang Cảnh thu hồi Xích Tiêu, lạnh lùng phát ra một tiếng hiệu lệnh.
Lời còn chưa dứt, mười hai bóng người xuất hiện xung quanh hoàng thành, bọn họ chính là mười hai cung phụng, là nhất thập nhị tinh túc cường đại trong thế lực của Chu Khang Cảnh.
Tai tinh Thái Tuế, Thiên Cẩu thực nhật, Hỷ tinh Hồng Oanh, Sát tinh Bạch Hổ, Cát tinh Tử Vi, Uy tinh Thiên Đức, Dạ tinh Nguyệt Đức, Loạn tinh Ngũ Quỷ, Họa tinh Tang Môn, Hung tinh Đại Hao, Thái Âm, Thái Dương, Thái Cực đại đạo.
Mỗi một tinh túc đại biểu cho một lực lượng thần bí.
Thập nhị tinh túc đại trận, tiếp dẫn tinh thần chi lực, phá hủy tất cả, sinh sinh bất tức.
Chứng kiến cảnh tượng như thế, Thích Minh Hữu khẽ thở dài, hắn biết hôm nay bất luận thế nào cũng không báo được thù, trừ phi hắn có năng lực phá vỡ trận này, giết chết thập nhị tinh túc, nếu không đại trận phản công, mình chắc chắn lâm vào hiểm cảnh. Hơn nữa bên ngoài còn có Chu Khang Cảnh như hổ rình mồi, muốn dưới tình huống như vậy giết chết Chu Khang Cảnh chính là nhiệm vụ bất khả thi.
"Tiểu Hỏa!"
Thích Minh Hữu huýt dài một tiếng, chỉ thấy một đạo hồng ảnh phá không mà đến, trực tiếp nhảy vào trong đại trận, đúng là Tiểu Hỏa đến tiếp ứng.
"Hống!"
Thân hình đột nhiên tăng vọt, trên lưng Tiểu Hỏa đột nhiên mọc ra một đôi cánh, hung uy đại thịnh, mạnh mẽ đánh nát một chỗ trong đại trận, cả thân hình không một điểm tổn thương, thật không hổ là thượng cổ mãnh thú, thân thể cứng rắn có thể so với kim thạch!
"Hống!"
Tiểu Hỏa mở rộng cái miệng khổng lồ, phun ra mấy luồng lửa, rơi vào khoảng không chung quanh.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cả hoàng cung chìm trong biển lửa, phía trên kinh thành, ánh lửa ngút tận trời.
"Tiểu Hỏa, chúng ta đi!"
Thích Minh Hữu vỗ vỗ lưng Tiểu Hỏa, đạp không mà đi, không quên lưu lại một câu: "Chu Khang Cảnh, ngươi hãy giữ tốt cái mạng của mình, ngày sau ta sẽ còn tìm đến!"
Kiêu ngạo! Cực kỳ kiêu ngạo!
Lớn tiếng như vậy, không nghi ngờ chính là khiêu khích lớn nhất với hoàng quyền tối cao.
Chu Khang Cảnh sắc mặt tối sầm, giống như là bị một người hung hăng cho một cái bạt tai. Chẳng qua công phu hàm dưỡng của hắn rất cao, nháy mắt đã thu lại ý niệm trong lòng, vẻ mặt lại bình thàn không chút biến hóa.
Thập nhị tinh túc đang định đuổi giết thì Chu Khang Cảnh ngăn lại: "Không cần đuổi theo, trước hết đem người cứu hỏa đã."
"Vâng, Hoàng Thượng!"