Thương Thiên

Chương 540: Tham lam

"Có tình huống, mọi người chú ý!"
"Xảy ra chuyện gì?!"
"Cẩn thận "
Cự mộc từ trên trời giáng xuống, khiến bầy ngựa hoảng sợ, trong đội ngũ xuất hiện một trận náo loạn ngắn ngủi.
Miêu thúc thấy thế sắc mặt khẽ biến, vội vàng cầm lấy roi ngựa nói:" Khả năng có tặc nhân, Thiên Vấn ngươi bảo hộ tiểu thư ta đi đằng trước xem." Vừa dứt lời, một đạo thân ảnh đã nhảy đến phía trước.
"Tiểu thư, tiểu Oánh, các ngươi nhanh đến bên trong xe , nơi này giao cho ta!"
Thiên Vấn từ bên hông lấy ra một thanh chủy thủ, đứng chắn trước mặt Thư Lam cùng Tiểu Oánh, trên mặt lộ ra vẻ thận trọng có chút không hợp với tuổi của hắn.
Đối với lời nói của thiếu niên, Thư Lam phảng phất không nghe thấy, chỉ là thản nhiên nói:" Tất cả mọi người đều ở chỗ này, ta tại sao phải trốn?"
"Tiểu thư "
Tiểu Oánh vẻ mặt khẩn trương nhìn Thư Lam, chứng kiến vẻ mặt đối phương vô cùng trấn định, nhất thời an tâm không ít.
Thư Lam thuở nhỏ đi theo phụ thân vào nam ra bắc, trải qua nhiều thăng trầm, . Gặp chuyện tỉnh táo, đây là điều kiện tiên quyết hình thành một thương nhân thành công . Huống chi, lần này là đích thân mình dẫn đầu đội ngũ, như thế nào có thể lùi bước?
Vỗ vỗ vai Thiên Vấn, Thư Lam đi đến.
"Miêu thúc, Lương Hộ! Đằng trước là tình huống gì."
Thấy Thư Lam đi đến, Miêu thúc tức giận nói:" tiểu thư, người thế nào lại lên đây?! Nhanh trở về đi, nếu như gặp phải nguy hiểm,
Ta như thế nào có thể hướng lão gia đưa ra một cái công đạo?
Một đại hán trung niên bên cạnh cũng phụ họa nói:" đúng vậy tiểu thư, đao kiếm không có mắt, mời tiểu thư đi trước tạm lánh, nơi này có Lương mỗ cùng Miêu huynh ở đây, tặc nhân há lại dám làm càn."
Thư Lam điềm tĩnh cười:" Chỉ là một chút tiểu tặc, lại có Lương Hộ cùng Miêu thúc là cao thủ bảo hộ, vậy Thư Lam lưu lại còn có thể có nguy hiểm gì?"
"Này …"
Lương hộ nao nao, lập tức cười khổ nói:" Tiểu thư thật can đảm, Lương mỗ bội phục!"
Miêu thúc đành chịu, cuối cùng trừng mắt liếc Thiên Vấn nói:" Tiểu tử thúi này, bảo hộ tiểu thư, nếu tiểu thư mất đi một cọng tóc, lão phu lột một tầng da của ngươi!"
"Vâng, đúng vậy đúng vậy."
Thấy Miêu thúc nói hung ác, Thiên Vấn không ngừng gật đầu.
Lương Hộ! Thấy tình hình như thế cũng không nhiều lời nữa, rồi sau đó xoay người , hướng tới phía trước hô:" Đại Thông thương hội đi ngang qua quý địa, xin hỏi đây là lộ anh hùng nào ?"
Thanh âm vang dội khắp vùng núi.
Chỉ chốc lát trôi qua, một thanh âm vang dội truyền đến:" Hắc hắc, hóa ra là Đại Thông thương hội, nghe nói Đại Thông thương hội buôn bán phát đạt, lại thích kết giao bằng hữu khắp nơi, nếu đã đi ngang qua Thất Hổ Trại chúng ta, cũng nên đánh tiếng với huynh đệ chúng ta một câu chứ?"
"Hóa ra là anh hùng Thất Hổ Trại , ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"

Lương Hộ đi lại trong giang hồ đã lâu, tự nhiên rõ ràng ý tứ của đối phương. Mặc dù hắn căn bản không có nghe nói cái gì là Thất Hổ Trại hay là Bát Hổ Trại, nhưng mặt mũi là phải cấp cho đối phương,vì thế hắn chắp tay nói:" Lần này thương hội chúng ta vội vã chạy đi, nhưng thật ra quên thông báo trước cho chư vị anh hùng một tiếng, thật sự băn khoăn, áy náy ", dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói:
"Đại Thông thương hội luôn luôn yêu thích kết giao anh hùng khắp nơi, hôm nay đi ngang qua nơi đây, muốn đưa lên một phần lễ mọn, mong rằng chư vị anh hùng không nên khách khí."
Một chuỗi thanh âm hữu lực vang lên, xem đối phương như là anh hùng hảo hán bình thường.
"Nói hay, nói hay lắm, ha ha ha ha!"
Trong tiếng cười lớn, một đoàn người tay cầm binh khí từ sơn khẩu hiện ra, đưa mắt nhìn lại, ít nhất cũng có ba bốn trăm người.
Cầm đầu chính là một gã trung niên nam tử cao gầy, mắt thật nhỏ, xương gò má trũng lõm, quả thực chính là một bộ dáng của sơn tặc.
Người này họ Tào, tại Thất Hổ Trại đứng hàng thứ ba, danh xưng Tào Tam. Hắn vốn là một gã võ sư, lại không chịu nổi bần hàn, liền cùng mấy vị huynh đệ quen biết ước hẹn lên núi, chặn đường cướp của.
Nhắc tới thời buổi loạn thế, cường đạo thổ phỉ chẳng lạ lùng gì. Bởi vậy, Thất Hổ Trại năm người dựa vào thân thủ của mình cùng sự tàn nhẫn, đã thành danh trên giang hồ, tại nơi núi non bắc xuyên chiếm được mười tám trại, tên gọi" Bắc Sơn Thất Hổ".
Chẳng qua, những năm gần đây hắc bạch lưỡng đạo thu liễm thế lực, giang hồ ít có hỗn loạn xuất hiện, tặc phỉ khó có thể độc lập hoạt động cho nên " Bắc Sơn Thất Hổ"này thật không được như ý, chỉ có thể dựa vào một chút điểm hiếu kính của các thương đội đi qua ngọn núi để sống qua ngày.
"Xin hỏi cao tính đại danh của trại chủ?"
Lương Hộ cử chỉ khách khí, đối phương cũng lễ đạo:" Nói đúng lắm, ta là lão Tam của Thất Hổ Trại, các huynh đệ đều gọi ta là Tào Tam."
"Hóa ra là tào Tam gia. Người đâu đem đồ lên."
Lương hộ vẫy vẫy tay nói:" Nơi này là một ngàn lượng bạc, tơ lụa gấm vóc hai mươi thất, còn có chút lá trà thượng phẩm, chút lễ mọn, mong rằng Tào Tam gia cùng chư vị huynh đệ vui lòng nhận cho!"
Lập tức, phía sau bốn gã thuộc hạ khiêng hai cái rương bằng gỗ lim đi lên.
Tào Tam nhìn hai cái rương một chút, khuôn mặt tươi cười vừa thu lại, vẻ mặt lãnh đạm nói:" Lễ mọn này thật đúng là đạm bạc thật, Đại Thông thương hội tốt xấu gì cũng là phú gia nhất phương, chỉ từng ấy vật liền muốn xua đuổi huynh đệ chúng ta, ngươi cho rằng chúng ta là ăn mày sao?"
Đối với người bình thường mà nói, một ngàn lượng bạc đã xem như một khoản tiền tài không nhỏ, nhưng Thất Hổ Trại có năm sáu trăm huynh đệ, trừ khi bảy trại chủ đích thân chia lợi nhuận, nếu phân chia tới từng người đích thật là không đủ. Tính toán như vậy một ngàn lượng bạc quả thật là không đủ à.
Thấy Tào Tam không hài lòng với hai cái rương, Lương Hộ sắc mặt trầm xuống, thầm mắng đối phương quá tham lam, không biết tốt xấu. Hôm nay như loạn thế như vậy, có thể có cơm ăn là đã tốt lắm rồi, mà hai rương vật cũng đủ để năm sáu trăm người ăn trong mấy tháng, đối phương nếu còn muốn làm khó dễ, chính là muốn gây sự.
Lương Hộ đang định mở miệng, Thư Lam đi lên trước nói:" Tào Tam gia thật là không đúng, hôm nay thế đạo bất hảo, vào nam ra bắc cũng không dễ dàng, còn mời Tào Tam gia cùng chư vị huynh đệ giơ cao đánh khẽ, cho chúng ta qua, tiểu muội ở đây cảm kích vô cùng"
Nói xong, Thư Lam từ ống tay áo lấy ra ba tấm ngân phiếu:" nơi này là ba tấm ngân phiếu, mỗi tấm là một nghìn lượng, tùy thời đều có thể tại các thành tiến hành đổi bạc."
"Oa! Đúng là Đại mỹ nhân à!"
"Thật xinh đẹp! So với nữ nhân lần trước Đại Trại Chủ cướp về còn muốn xinh đẹp hơn gấp trăm lần à!"
"Hắc hắc! Đến lúc đó nói không chừng ta cũng có phần."
"Không sai không sai, nếu có thể ôm mỹ nhân như vậy mà ngủ, có chết cũng đáng à!"
Thiếu nữ vừa xuất hiện, không nghi ngờ khiến quần sơn tặc nổi máu dâm tà.
Thư Lam vốn là một thiếu nữ bộ dáng động lòng người, lại nghe thanh âm của nàng ôn nhu, nhất thời ánh mắt đám người Tào Tam như phát sáng, giống như là một bầy sói hoang bị bỏ đói nhiều ngày, phát hiện ra con mồi của mình vậy.

Cảm thụ được từng đạo ánh mắt tham lam, Thư Lam khẽ cau mày, trong lòng có chút tức giận. Nhưng mà vì suy nghĩ cho đại cục, nàng vẫn không có biểu hiện gì khác thường.
"Hắc hắc hắc!"
Tự biết thất thố, Tào Tam vội vàng thu liễm bộ dáng si ngốc, chỉ là ánh mắt dâm tà vẫn còn đang đặt trên người Thư Lam nói:" Vị tiểu thư này khí độ bất phàm, không biết nên xưng hô như thế nào?"
Lương Hộ tiếp lời:" Tào Tam gia, tiểu thư của chúng ta chính là thiếu đông gia (phó chủ nhân – DG) của Đại Thông thương hội."
"Tiểu muội Thư Lam, mong Tào Tam gia chiếu cố nhiều hơn."
Mặc dù lòng có phản cảm, Thư Lam vẫn cười đối với đối phương thi lễ.
"Chiếu cố, chiếu cố, tự nhiên là chiếu cố nhiều hơn hắc hắc hắc!"
Tào Tam một đôi tặc nhãn nhìn trộm, cười tủm tỉm nói:" Vốn dựa theo quy củ cũ, đi ngang qua núi này của chúng ta, ít nói cũng phải giao nộp mười vạn, tám vạn lượng bạc, đem hàng hóa lưu lại một nửa mới có thể cho phép đi qua. Nhưng mà, nếu là hàng hóa của Thư Lam tiểu thư, vậy tại hại cũng cấp cho nàng một chút mặt mũi, tùy tiện ý tứ một chút là được, mọi người đều là bằng hữu cả!"
Thư Lam nghe đám người nói vậy, trong lòng vui vẻ, lại nghe Tào Tam nói tiếp:" Đương nhiên, đã là bằng hữu, đi ngang qua Thất Hổ Trại chúng ta, chúng ta như thế nào có thể không hảo hảo chiêu đãi một chút, còn mời Thư Lam tiểu thư cùng chư vị bằng hữu tới Thất Hổ Trại tụ họp, thất huynh đệ chúng ta vừa lúc cùng chư vị tẩy trần."
Nghe đến đó, mọi người sắc mặt đại biến, đến cả Thư Lam vẻ mặt cũng lạnh đi vài phần. Tào Tam này không phải hoàn toàn muốn nhường đường, vậy mà muốn tất cả thương đội đều đi vào trong, thật sự là vô sỉ tột cùng! Nếu đi vào sơn trại phỉ tặc, sinh tử còn có thể nắm trong tay mình sao?
Thư Lam cố nén tức giận, thản nhiên nói:" Tào Tam gia, tiểu muội lần này là muốn đi tham gia thương hội tại Lạc Dương, thời gian có hạn không thể dừng lại lâu, ý tốt của Tào Tam gia Thư Lam xin ghi nhận mong rằng Tào Tam gia thứ lỗi."
"Hắc hắc hắc!"
Tào Tam mặt tối sầm, cả giận nói:" Thư Lam tiểu thư cự tuyệt như thế, chẳng lẽ là xem thường Thất Hổ Trại chúng ta không đáng để kết giao hay sao?"
Không đợi Thư Lam mở miệng, Lương Hộ trầm giọng nói:" Tào Tam gia sao lại nói như vậy, thương nhân nói đến chính là hòa khí sinh tài, tự nhiên là phải giao tiếp rộng tứ phương, hành nghĩa tứ phương, chỉ là chúng ta lần này đến Lạc Dương có chuyện quan trọng, còn mời Tào Tam gia cấp thuận tiện, chúng ta ngày sau nhất định đến để tiếp kiến."
Lương Hộ đã làm cho tư thế khom mình rất thấp, không tới vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không nghĩ sẽ làm to chuyện . Dù sao đối phương đều là hạng liều mạng vì tiền, gặp phải tình hình như vậy, tự nhiên có thể tránh được thì tránh, nhân nhượng một chút cũng không sao. Mất chút tiền tài là việc nhỏ, bình an mới quan trọng nhất. Chỉ là đối phương một mặt hùng hổ dọa người, có chút làm người ta không thể chịu được.
Tào Tam vẫy vẫy tay, thái độ cứng rắn nói:" không cần sau này, ta xem hôm nay cũng không sai, không bằng hiện tại tới nới chúng ta tọa trại, chờ đến đêm nay lại khởi hành cũng không trễ. Các huynh đệ, đi hỗ trợ áp tải hàng hóa nào!"
"Vâng!"
Một đám sơn tặc không khách khí, nghênh ngang hướng tới thương đội đi đến, trong tay binh khí sáng loáng làm cho bọn hắn tăng vài phần uy thế.
"Ai dám động thủ?"
Hét lớn một tiếng, Miêu thúc quất roi ngựa trong tay, trên mặt đất lộ ra một vết ngấn thật sâu.
Cùng lúc đó, Lương Hộ rút đao bên hông, hướng địch nhân phát ra hàn quang lấp lánh!
Ngay sau đó, mọi người trong thương đội cầm đao, bổng bày trận sắn sàng đón địch
Nhìn thấy như vậy, tâm tình của Tào Tam cũng không khá hơn bao nhiêu. Mặc dù nói, thương đội chỉ có hơn trăm người, mà tự mình dẫn theo ba bốn trăm đích đệ huynh, nhưng nếu thật sự động thủ, tuyệt đối là tử thương thảm trọng.
Kỳ thật, chỉ cần Tào Tam thu tay từ lúc trước, là có hơn bốn ngàn lượng bạc, như vậy đã là thu hoạch không nhỏ, nhưng vì sự tham lam của cá nhân, càng là tham đến sắc đệp của Thư Lam, hắn làm sao có thể từ bỏ ý đồ!
"Hừ! Các ngươi rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!"
Tào Tam lãnh đạm chợt cười, phất phất tay, chỉ thấy trên núi cao, mười mấy tên cung thủ tiến lên, mũi tên hướng về phía thương đội.
"Có mai phục!"
Lương Hộ thần sắc đại biến, Miêu thúc một bước xông lên phía trước, muốn tiên phát chế nhân bắt Tào Tam, đáng tiếc đối phương quả thực là giảo hoạt, vậy mà thối lui đến giữa đoàn người.
"Nữ lưu lại cho lão tử, nam toàn bộ giết chết!"
Sát! Sát! Sát!"
Tào tam gầm lên giận dữ, tay cầm thanh chủy thủ điên cuồng chém xuống.
Trên núi mưa tên theo lệnh bắn xuống như mưa.