Thương Thiên

Chương 511: Tin tức chấn kinh

Ngự đao thuật!
Lấy đao làm gốc, lấy pháp làm lực, lấy niệm làm vật dẫn, lấy thần để ngự, phi thiên độn địa - đây là thuật thượng thừa của đao đạo.
Nhìn loan đao huyền phù trước ngực của Thích Minh Hữu, Khấu Phỉ cũng không hề để lộ ra ánh mắt tán thưởng. Chỉ có người dùng đao chân chính, hiểu đao chân chính mới có thể hiểu được tâm cảnh lúc này của hắn.
Đao có đao hồn, đao có đao đạo. Đao không giống kiếm, không giống thương, không giống cung, không có nhu mềm, chỉ có kiên cường. Có người nói, cứng quá dễ gãy, tới cực hạn sẽ dừng, nhưng thiên địa có chính khí, chí thuần chí dương, chí cương chí cường, như thế thì nhu mềm ở đâu? Gãy thế nào?
Đạo lý này, có rất nhiều người hiểu, nhưng có bao nhiêu người có thể làm được?
Khấu Phỉ hiểu, hắn làm được, Thích Minh Hữu hiểu, hắn đang làm.
Gió nổi lên, loan đao hóa thành một đạo hàn quang bắn thẳng đến Khấu Phỉ, đối phương vẫn đứng nguyên tại chỗ, áo bào không gió mà bay, lẫm liệt bừng bừng.
"Xuy!"
Tựa hồ gặp phải lực cản thật lớn, loan đao cứ như vậy không cách nào tiến vào phạm vi một trượng của đối phương.
- Đao...
Khấu Phỉ hơi híp híp hai mắt, thản nhiên nói:
- Đao như là ta, ta chính là đao! Lấy đao đúc thân, đao của con sao có thể tổn thương ta? Phá hộ thể đao của ta? Có bản lĩnh gì có lấy ra đi, thanh đao này của sư phụ cũng có mấy phần trọng lượng.
Thích Minh Hữu cũng vẫn không đổi biểu tình, chẳng qua là lật tay lấy ra một cây cốt trượng. Vật vừa hiện, trong vòng mười trượng xung quanh trở nên lạnh lẻo, mọi người không khỏi cảm thụ được một cổ áp lực, trực tiếp áp lên tâm thần.
- Kỳ bảo!?
Khấu Phỉ cũng có chút căng thẳng, đại đao trong tay rung lên ong ong.
Cao thủ thiên đạo, hòa với thiên địa, không câu nệ ngoại vật, bởi vậy thần binh lợi khí trên giang hồ đối với tu sĩ mà nói, cũng chỉ là sắt vụn mà thôi. Chỉ có kỳ bảo do tu sĩ lấy tâm huyết tế luyện, lấy tâm thần nuôi dưỡng, câu thông với thiên địa lực lượng, mới có thể đem lực lượng của bản thân phóng đại lên mấy lần.
Song, luyện chế kỳ bảo phiền phức dị thường, hao tổn tinh lực ở mức độ khó thừa thụ, cho dù là kỳ bảo tầm thường nhất cũng không ít tu sĩ lắc đầu ngán ngẩm. Những năm gần đây, tranh đấu giang hồ, tranh đấu thiên hạ, tranh đấu tu sĩ cũng không ít lần là vì tranh đoạt kỳ bảo, chuyện này cũng không có gì là lạ, cũng có thể nói là một trong những nguyên nhân dẫn đến loạn thế.
Rất rõ ràng, lấy nhãn lực của Khấu Phỉ, vật trong tay Thích Minh Hữu tuyệt không phải là kỳ bảo phổ thông.
Trước ánh mắt kinh dị của mọi người, Thích Minh Hữu mượn cốt trượng để tăng phúc, thi triển ra nhiều thủ quyết cổ quái, ấn phù bay lộn đầy trời, đồng thời đao mang tản ra càng mãnh liệt, va chạm không ngừng xung quanh Khấu Phỉ.
"Xuy!"
Một tầng khí kình giống như gợn sóng khuếch tán ra xung quanh.
Đột nhiên, Khấu Phỉ dựng thẳng đại đao rồi bay lên không trung. Toàn bộ binh khí quanh sàn đấu cũng theo đó mà rung lên, kẻ cả loan đao của Thích Minh Hữu cũng không tránh khỏi.
Thấy thế, Thích Minh Hữu vội vàng thu hồi đao, giống như là sợ hãi cái gì. Hắn toàn lực khống chế cốt trượng, tạo ra một lồng khí vô hình.
Khi đại đao của Khấu Phỉ được giơ lên tới đỉnh đầu, phong vân nhất thời biến sắc, áp lực trầm trọng khiến cho người ta hít thở không thông.
Lăng lệ, bá đạo, kiên cường, điên cuồng...
Đao khí tung hoành, hàn quang vạn trượng!
Ý cảnh vô hạn, tuyết bay đầy trời!

Đao ý phủ xuống cả vùng đất, so với cơn bão còn mạnh hơn, so với sấm sét còn uy hơn, so sánh với kim cương còn cứng hơn, so với Thái Sơn còn nặng hơn.
Đã lâu chưa cảm thụ qua áp lực như thế, hai tay Thích Minh Hữu run run, máu huyết toàn thân sôi trào. Tuy thế, hắn cũng không hề sợ hãi, đây chính là một cổ ngoan cường trong bản tính của hắn.
"Oanh long long!"
Đao thế hạ xuống, đao phong rít gào.
Đợt sóng khí khổng lồ đem mọi người xung quanh đẩy ra mấy trượng, chỉ còn đám người Long Tuấn đang tận lực chống đỡ.
- Con mẹ nó thật là xúi quẩy! Khấu lão đầu sao lại mạnh mẽ như thế, chỉ vừa mới mấy năm không gặp mà! Xương cốt của tiểu gia cũng muốn rả rời cả rồi!
- A Tuấn cố nhịn đi, sau trận chiến này, ta nghĩ thu hoạch của mọi người khẳng định là không nhỏ.
- Cực khổ như thế này, về sau đánh chết tiểu gia ta cũng không thèm chịu nữa.
- Hắc hắc!
Long Tuấn hùng hùng hổ hổ, Đinh Nghị cười khổ không dứt, những người khác cũng có vẻ cẩn thận, không dám lơi lỏng nửa điểm.
Đao thế cực nặng hạ xuống tới đỉnh đầu của Thích Minh Hữu, ngạnh kháng với lồng khí vô hình.
Đao thế thật mạnh! Phong vân biến sắc, phá vỡ đất trời!
Phòng ngự thật vững! Bãi bể nương dâu, vẫn vững như bàn thạch!
"Oanh!"
Từ trong ma sát phát ra những tia lửa, tiếp theo đó là một tiếng nổ vang. Một làn sóng khí quét ngang, đẩy đám người Long Tuấn ngã hết xuống đất.
Gió bão qua đi, trời xanh vạn dặm.
Khấu Phỉ đứng yên ở giữa sân, hai mắt khép kín, giống như một thanh bảo đao tuyệt thế được thu vào trong vỏ, trở lại nguyên trạng.
Thích Minh Hữu có chút chật vật, mồ hôi đầm đìa, đầu tóc tán loạn, nửa thân bị ngập sâu trong đất, thứ duy nhất không đổi là khí chất bình tĩnh và nhãn thần linh động của hắn.
Đây là một tràng tỷ thí hoàn hảo, một tràng đấu kinh tâm động phách, song phương đều xuất ra toàn lực của mình. Kết quả cũng không hề phân định thắng bại. Đúng vậy, không có ai thắng ai bại, cho dù là có thì thắng bại ở đây cũng không hề có ý nghĩa.
- Thống khoái! Thống khoái! Thật sự là thống khoái!!
Thu hồi lại đại đao, Khấu Phỉ ngửa mặt lên trời cười vang, thanh âm rung chuyển trời đất. Nhưng ngay sau đó lại cuối đầu lẩm bẩm:
"Đáng tiếc, đáng tiếc a!"
- Con mẹ nó, các người rốt cục cũng đánh xong! Thiếu chút nữa đã đem toàn bộ xương cốt của đại gia tháo thành đoạn rồi...
Lấy đám người Long Tuấn dẫn đầu, mọi người đều vây quanh lại.
Đinh Nghị thấy Khấu Phỉ có vẻ mặt cô đơn, còn tưởng hắn vì bất phân thắng bại với đồ đệ mà khổ sở, cho nên tiến tới an ủi:
- Khấu tiền bối, ngươi đừng khổ sở, cái này gọi là giang sơn người mới thay người cũ, Trường Giang sóng sau đè sóng trước... Người xem, đồ đệ của mình hôm nay đã có bản lĩnh như thế, người hẳn là cao hứng mới đúng, à tất phải có suy nghĩ của kẻ tiểu nhân!
- Ngươi, các người nói ta là kẻ tiểu nhân?

Khấu Phỉ nghe vậy trợn trừng mắt mắng to:
- Thúi lắm! Thúi lắm! Lão phu đã từng này tuổi, cái gì mà chưa từng gặp qua, các ngươi lại còn nói lão phu ghen tị với đồ đệ, đúng là muốn lão phu tức chết mà! Tức chết đi thôi!
Biết mình thất thố, mọi người không khỏi rụt cổ lại. Lại nghe nói tiếp:
- Lão phu đây là cảm thấy đáng tiếc! Tiểu Minh Hữu tuyệt đối là một kỳ tài luyện đao, hắn dùng đao, hiểu đao, lại ngộ được đao ý, chỉ tiếc hắn tu luyện dị lực, không thể chuyên tâm với đao đạo. Nếu không chắc chắn sẽ vượt xa lão phu, đột phá đỉnh phong của đao đạo.
Nói xong, hắn lại thở dài nhìn lên trời.
Thích Minh Hữu chậm rãi đi về phía Khấu Phỉ, quỳ trước mặt hắn nói:
- Sư phụ, đệ tử bất hiếu, đã phụ kỳ vọng của người...
- Mau đứng lên...
Khấu Phỉ vội vàng nâng đối phương lên, cảm khái nói:
- Lý tiểu tử nói rất đúng, mỗi người đều có con đường mà mình phải đi, đường của ta, không phải là đường của con a! Tuy rằng con không thể chuyên tâm với đao đạo, nhưng bản lĩnh của con cũng không thua kém lão phu, tiền đồ về sau không thể hạn lượng, sư phụ sao lại nhẫn tâm ước thúc con.
- Sư phụ...
Nhìn lão nhân một đời vì đao đạo, Thích Minh Hữu vừa cảm thấy tôn kính vừa cảm động, hắn có thể lý giải được tâm tình của người, hai người theo đuổi con đường bất đồng, nhưng bọn họ đồng dạng đều nỗ lực vì mục tiêu của mình.
"Phạch phạch... Phạch phạch..."
Một con diều hâu trắng vụt tới từ chân trời, dừng ở trên vai Vân Phương.
"Vân ưng" Chính là linh cầm do Thần Cơ các đặc biệt thuần dưỡng, chuyên đưa tin tức, linh tính cực cao, nếu không có chuyện quan trọng, tuyệt đối không dùng tới.
Vội vàng mở cuộn giấy ra, sắc mặt Vân Phương chợt trầm xuống, không khí theo đó cũng trở nên ngưng trọng.
Long Tuấn nhíu mày, mở miệng nói:
- Vân đại ca, đã xảy ra chuyện gì?
Trầm ngâm một hồi lâu, Vân Phương chậm rãi nói:
- Quý lão truyền đến tin tức, Lý Nhạc Phàm tái xuất giang hồ... vào ba ngày trước.
- Cái gì!?
- Lý, Lý Nhạc Phàm!?
- Tái xuất giang hồ?
- Điều này...
Mọi người kinh hãi nhìn về phía Thích Minh Hữu. Lý Nhạc Phàm không phải là đang ở Tần Hoàng đảo sao? Sao lại có mặt ở Thần châu? Là người khác giả danh Lý Nhạc Phàm, hay hắn thực sự trở lại? Hay là nói, trong chuyện này có khuất mắt gì đó?
Không chỉ là những người khác, Thiên Sinh và A Đồ đồng dạng cũng thấy bất ngờ. Bọn hắn là người biết rõ chân tướng, hiện tại nghe tin, không khỏi có chút hi vọng trong lòng.
Long Tuấn nhìn thấy vẻ mặt của A Đồ, tâm niệm chợt lóe, bình tĩnh hướng Thích Minh Hữu truy vấn:
- Minh Hữu huynh đệ, điều này là sao, sư phụ hiện tại đến tột cùng là ở nơi nào? Ngươi có phải có gì dấu chúng ta hay không?
Từ khi nghe được tin tức, Thích Minh Hữu vẫn duy trì trầm mặc, cuối đầu suy tư gì đó.
Hắn không mở miệng, mọi người càng lo lắng thêm.
Trương Phong Nghị nhìn những tướng sĩ xung quanh, cảm thấy có điều không ổn, vội hạ lệnh:
- Tĩnh Cừu, ngươi và Trần lão dẫn mọi người về vị trí, ta và mọi người hồi phủ có chuyện.
- Dạ.
Trương Tĩnh Cừu đáp lời, nhanh chóng dẫn mọi người rời đi.