Thương Thiên

Chương 457: Đi ngang

Mười năm trước, sau đại hội võ lâm giang hồ thống nhất, thiên hạ bởi vậy tiến nhập vào một thời kỳ phát triển tương đối vững vàng, mặc dù là những thế lực khắp nơi vẫn minh tranh ám đấu với nhiều thủ đoạn. Cùng lúc đó, tu sĩ dã ngoại đều ào ào nhập thế, trở thành mấu chốt của tranh đấu.
Năm năm trước, trận chiến ở Cửu Hà Sơn, chúng tu sĩ vì sự tranh đoạt đã gây nên một trận giết chóc ngập trời. Sau trận chiến này, trong giang hồ cũng không còn môn phái, phương pháp tu hành thiên đạo được lưu truyền ra ngoài, các thế lực trong thiên hạ một lần nữa được đổi mới, cho nên liền có "tranh đấu thiên đạo".
Đại Minh hoàng triều, giang hồ Thiên Địa Minh, biên quan Tịnh gia, Đại Yên Mộ Dung thị, quan ngoại Lặc Thô tộc.
Năm thế lực cường đại to lớn, nắm giữ toàn bộ thiên hạ, những lực lượng ở sau lưng cũng dần dần đi ra phía trước.
Quỹ tích của thế giới lặng lẽ cải biến!
...
Bầu trời quang đãng, mây trắng phiêu phiêu vài đám.
Lúc này, có hai đạo hào quang xẹt qua phía chân trời, lưu lại hai vệt dài giống như đuôi sao chổi, đúng là hai người tu sĩ một nam một nữ đang ngự không phi hành.
- Đại ca, Thánh Vực tổng tuyển cử không phải là còn có mấy ngày nữa sao, chúng ta hà tất phải vội vã đi như vậy? Thật vất vả mới được trở về nhà một lần, hiện tại năm cũ còn chưa kết thúc đã phải rời đi, ta còn chưa chơi đã được.
- Tiểu Tình đừng giở tính trẻ con, Dịch sư huynh cùng với Cổ sư tỷ đã đến Phúc Châu, chúng ta nếu không đi hội họp, cũng có chút khó ăn nói.
- Hừ! Họ Dịch kia có gì đặc biệt hơn người, đơn giản là mới nhập môn, ỷ có sư bá bọn họ làm chỗ dựa mới có được ngày hôm nay, nếu không phải là họ Dịch kia làm khó dễ, bằng không lấy quan hệ giữa Thanh Vân Thành và Thần Kiếm Sơn Trang, đại ca đã sớm đem Cổ tỷ tỷ rước về trong cửa rồi.
- Được rồi, nữ hài tử nhà ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ nữa.
- Vốn chính là vậy mà.
"..."
- Phía dưới có một trấn nhỏ, chúng ta trước tiên tới đó nghỉ ngơi và hồi phục một chút rồi lại lên đường.
- Hảo a!
Thiên Hà Trấn là ở phía đông của Nghiễm Châu Thành, là một vùng duyên hải, vật tư giàu có, thuỷ bộ hai đường thông suốt tứ phương, chính là một trong những đầu mối giao thông kinh tế.
Vào giữa trưa, trong tửu lâu thập phần huyên náo, không khí sôi nổi, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ vui mừng đón mừng tân niên. Một nam một nữ ngồi đối diện nhau, mặc cho xung quanh ồn ào huyên náo, bọn họ chỉ lo nhấm nháp hương vị trà, dáng vẻ có chút khoan thai tự đắc.
Nam tử niên kỉ chừng hai mươi bảy hai mươi tám, lông mày lưỡi mác, con ngươi sáng như sao, dáng vẻ đường đường, một bộ thanh sam sạch sẽ thẳng thớm, hiển thị rõ phong độ tiêu sái bất phàm.
Nhìn về phía nữ tử, thân vận tử y, khoác thêm một cái áo lông chồn trắng, quyến rũ yêu kiều, xinh đẹp tuyệt thế, trong lúc giơ tay nhấc chân thỉnh thoảng lại toát ra phong tư trác tuyệt, dẫn tới mọi người xung quanh nhao nhao ghé mắt, không khỏi bị giật nảy mình!
- Mau nhìn, cổ tay áo bọn họ có thêu một đám mây trắng, thật giống như là ấn ký của Vân Nam Thanh Vân Thành.
- Cái gì mà thật giống như, căn bản là như vậy.
- A! Xem tuổi và trang phục của bọn họ kìa, chẳng lẽ là thiếu chủ của Thanh Vân Thành?
- Ta thấy có bảy tám phần là như đúng rồi.
- Nghe nói Bộ Vân Thiên và Bộ Vũ Tình mười năm trước được Thánh Vực chọn trúng, có phải là bọn họ hay không?
- Nhất định là bọn họ, nếu không ở Thanh Vân Thành còn có người nào có phong thái như thế?
- Oa! Không có nghĩ tới ở đây lại có thể nhìn thấy tu sĩ, đúng là tiên trong loài người, quả nhiên phong thái phi phàm.
- Phún phún, Bộ tiên tử thật sự quá xinh đẹp!

- Hừ hừ, đáng tiếc người ta không đem bọn phàm phu tục tử chúng ta để trong mắt.
- Ai, đây là số mệnh a!
Xung quanh không ít người thì thầm nhỏ to, lại không ít người bình phẩm từ đầu đến chân, lén lén lút lút nhắm nhìn nữ tử không thôi.
Nhìn bốn phía đâu đâu cũng tràn ngập ánh mắt, trong lòng Bộ Vũ Tình uất khí khó mà giữ được, nhíu mày nói:
- Sớm biết thế này thì đã không vào đây, những người này thật là so với ruồi bọ còn phiền hơn.
Bộ Vân Thiên thấy muội muội mất hứng, cũng đặt chén trà xuống nhẹ giọng cười nói:
- Không có biện pháp, ai kêu muội muội nhà ta quốc sắc khuynh thành, khiến cái những hạng người phàm tục này trầm mê trong đó.
- Ngay cả ca ca cũng giễu cợt ta, uổng công cho ta trước mặt Cổ tỷ tỷ luôn nói tốt về người.
Bộ Vũ Tình hai má ửng hồng, trong mắt ẩn hiện một tia tinh ranh, khiến cho mọi người xung quanh nhìn si ngốc.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm vô cùng không hài hòa phá vỡ không khí say mê.
"Ối..."
Một tiếng kêu đau truyền đến, mọi người không khỏi quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy ở chỗ cửa của tửu lâu, một gã tiểu nhị đang nằm sóng soài trên mặt đất thức ăn trong tay bị lật úp rơi lả tả. Mà ở trước mặt tiểu nhị, là một nam nhân với râu ria rậm rạp.
- Ngươi gã râu rậm này, sao ngươi dám đẩy ta, ngươi bồi thường lại mâm đồ ăn cho ta.
Tiểu nhị bị trầy sướt tay chân, tức tối chỉ vào gã râu rậm rống lên!
Gã râu rậm vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn một chút những thức ăn rơi vãi trên mặt đất, rồi lại nhìn đối phương nói:
- Ta không có đẩy ngươi, là ngươi đụng vào ta, chính mình không có đứng vững.
- Ta không có đứng vững? Ngươi đần độn hay sao mà nói ta không có đứng vững?
Tiểu nhị giống như là mèo bị dẫm đuôi, hổn hển nói:
- Ta làm tại tửu lâu này đã ba bốn năm, khả năng chạy bàn là số một số hai, sao lại ngay cả cái mâm cũng bưng không vững được, rõ ràng là ngươi đẩy ngã ta, mau đền lại đồ cho ta!
"..."
Thấy gã râu rậm trầm mặc không nói, lòng tin của tiểu nhị lại càng bành trướng, mở toác miệng ra mà quở trách, khiến cho đại chưởng quỹ ở phía sau cũng phải chạy ra.
- Ân? Đây là có chuyện gì?
Đại chưởng quỹ thấy khay đồ ăn bị lật úp, nghi hoặc của tiểu nhị, hắn tự nhiên cũng giải bày một phen.
Đại khái hiểu được chuyện đã xảy ra, sắc mặt đại chưởng quỹ trầm xuống, quát lớn:
- La Tiểu Tứ, ngươi làm ở chỗ này đã nhiều năm, như thế nào lại không thông minh lanh lợi một chút? Hiện tại không quản ai đúng ai sai, đồ là bị đổ ở trên tay ngươi, tổn thất sẽ khấu trừ vào lương tháng của ngươi!
- A! Không phải đâu...
Tiểu nhị đau xót gào lên, trên mặt lộ vẻ ủy khuất. Hắn vốn tưởng rằng có thể đem toàn bộ trách nhiệm đẩy cho người khác, không nghĩ tới cuối cùng vẫn không thể chạy thoát. Bất đắc dĩ, hắn đành phải thành thành thật thật đi thu thập phần thức ăn rơi vãi trên mặt đất.

Không để ý tới ánh mắt ủy khuất của tiểu nhị, đại chưởng quỹ chuyển sang phía gã râu rậm lạnh lùng nói:
- Ngươi gã râu rậm này sao không đi giao cá, chạy đến đây làm gì?
- Ta đã giao cá cho hậu viện rồi. Tiểu Vũ bảo ta ở chỗ này chờ hắn.
Gã râu rậm vừa dứt lời, một gã thiếu niên mười mấy tuổi cũng vừa xuất hiện ở trước cửa tửu lâu, mày rậm mắt to, quần áo đầy mảnh vá, ôm một đống tạp hóa lớn bước tới, đúng là Tiểu Vũ vừa được nhắc đến.
- Đại thúc râu rậm, đồ cũng lấy đủ rồi, chúng ta về nhà đi.
Tiểu Vũ thấy không khí tửu lâu có chút không đúng, vì thế tiến lên hỏi:
- Chưởng quỹ lão gia, nơi này vừa phát sinh chuyện gì sao?
- Chuyện gì?
Đại chưởng quỹ tức giận nói:
- Gã râu rậm này lật đổ đồ ăn của ta, còn hỏi ta có chuyện gì sao. Hừ!
"A!"
Tiểu Vũ nghe vậy liền khẩn trương, vội vàng nói xin lỗi:
- Thật xin lỗi thật xin lỗi! Đại thúc của ta không phải cố ý, thật không phải là cố ý. Kính xin chưởng quỹ lão gia đại nhân đại lượng tha thứ.
- Được rồi được rồi, thật sự là xúi quẩy mà!
Đại chưởng quỹ không nhịn được nói:
- Ta thật không rõ tiểu quỷ nhà ngươi nghĩ gì nữa? Chuyện này coi như xong, về sau nhớ coi chừng gã râu rậm nhà ngươi chặt chẽ một chút, đừng để hắn đến chỗ ta gây náo loạn.
Dứt lời, đại chưởng quỹ phủi tay bỏ đi, một tràng nháo loạn nho nhỏ cũng theo đó kết thúc.
"Hô..."
Tiểu Vũ thấy đại chưởng quỹ không có truy cứu, trong lòng nhất thời được nới lỏng mấy phần. Phải biết rằng, tửu lâu này là khách hàng lớn của làng chài bọn hắn, nếu đường tài lộ mà bị chặt đứt, trong thôn không biết bao nhiêu người sẽ phải ôm bụng đói.
- Đại thúc râu rậm, sau này người giao hàng xong thì chờ ta phía bên ngoài tửu lâu là được rồi.
- Ừ!
- Ha ha, hôm nay mua được không ít đồ, chúng ta mau trở về đi, nếu không Nữu Nữu lại sốt ruột chờ đợi.
- Đi.
Nhìn gã râu rậm cùng với Tiểu Vũ ly khai, Bộ Vân Thiên không khỏi có chút ngờ ngợ.
- Đại ca, người như vậy là như thế nào?
Bộ Vũ Tình thấy huynh trưởng sững sờ, cho nên mở miệng hỏi.
Bộ Vân Thiên thu hồi mục quang nói:
- Không có gì, ta chỉ cảm thấy bóng lưng của gã râu rậm kia có điểm quen thuộc, giống như đã gặp qua ở nơi nào.
Bộ Vũ Tình liếc mắt về phía hai người vừa ra khỏi cửa, khinh thường nói:
- Không phải chỉ là một chân sai vặt thôi sao, có gì đặt biệt chứ.
Nghĩ không ra đáp án, Bộ Vân Thiên cũng cưỡng cầu, chẳng qua là nhìn sắc trời một chút nói:
- Quên đi, lúc này cũng không còn sớm, chúng ta lên đường đi.
- Đã đi rồi sao? Ta còn muốn ở đây thưởng thức một lát.
- Phúc Châu so với nơi này náo nhiệt hơn nhiều, đi thôi.
- Nha.