Đối phương là ai?
Liên tưởng tới lời nói vừa rồi của Minh Hữu, trong lòng Nhạc Phàm hiện lên một chút ảo giác, tựa như thời gian nghịch soa (ai đọc Di Giới Quang Não Chi Uy Long chắc là hiểu - DG), đem hắn dẫn vào một không gian khác, một địa điểm khác mà cách đây thật lâu, thật thật lâu.
Rốt cục đã nhớ tới điều gì, tâm thần Nhạc Phàm đột nhiên kịch chấn, trừng mắt nhìn khô cốt nhân:
- Là hắn... hắn còn sống!? Hắn sao vẫn còn sống? Như thế nào lại có thể?
Có chút không dám tin, ánh mắt Nhạc Phàm kinh nghi quay lại phía Minh Hữu, như muốn kiểm chứng xem ý nghĩ của mình có xác thực hay không?
Minh Hữu gật đầu nói:
- Đại ca phỏng đoán không sai, hắn chính là người đầu tiên tiến nhập hòn đảo này, cũng là người đầu tiên phát hiện ra Cửu U phong ấn. Vật đổi sao dời, tất cả mọi người đều cho là hắn đã chết, thậm chí đã quên mất sự hiện hữu của hắn. Ta nói có đúng không... Đại Tần yêu sư, Từ Phúc!
"..."
Sau một chút yên tĩnh ngắn ngủi, sự khiếp sợ mà trước nay chưa từng có lập tức bạo phát ra! Kinh hãi!
Từ Phúc!? Yêu sư!?
Một người vốn nên tiêu thất từ hơn một nghìn tám trăm năm trước, trong lúc bất chợt lại hiện ra trước mặt mình, vô luận là người nào, chỉ sợ rất khó có thể giữ cho tâm tính bình tĩnh được!
Nhạc Phàm đứng lặng đương tràng, Trần Hương lại càng thốt nhiên biến sắc!
Trần Hương vốn là một đầu lĩnh của Thiên Môn, tri thức hiểu biết được tự nhiên là uyên bác, tuyệt không phải Nhạc Phàm có thể sánh được. Nhưng đối với chuyện trường sinh, nàng cũng chỉ có thể biết được thông qua một số phiến cổ tự lưu lại từ xa xưa, là thật hay giả thì không thể kiểm chứng trên thực tế được, cho dù là cao thủ trên cảnh giới thiên đạo, cũng chỉ có thể mượn thiên địa lực lượng để sống trên hai ba trăm năm mà thôi, ai có thể chân chánh trường sinh bất tử? Mà lúc này lại đột nhiên xuất hiện một bằng chứng sống sờ sờ ở trước mặt mình, như thế nào mà bảo Trần Hương không cảm thấy rúng động được!
Trường sinh bất lão... Chẳng lẽ trên thế gian này thực sự có tiên nhân trường sinh bất lão?
- Khó trách thánh giả lại nói đối phương không phải là người! Người nào mà có thể sống một được một nghìn tám trăm năm? Hắn cũng không thể tính là người được.
Tang Nha tộc trưởng cùng với mười hai thần tướng bộ ngực phập phồng, thật lâu sau cũng vô pháp bình ổn.
"Cạc cạc!"
Yêu sư tùy ý thưởng thức biểu tình của mọi người, cuồng tiếu nói:
- Thấy được chưa? Các ngươi đều thấy được chưa! Trường sinh bất lão, trường sinh bất lão mà Tần Hoàng tha thiết ước mơ, lão phu chính là một minh chứng tốt nhất! Cạc cạc!
- Câm mồm!
Một tiếng phẫn nộ vang lên, Minh Hữu cũng là giễu cợt nói:
- Ngươi yêu vật này, tự xem lại bộ dạng của chính ngươi đi, ngươi bây giờ còn có thể coi là người sao? Ngươi có giống người sao? Ngươi chẳng qua là một thi thể biết đi được khoác lên một đống thịt thối mà thôi, ngươi không xứng để được gọi là người, bởi vì ngươi đúng là một tên quái vật, một tên điên!
Tiếng cười của yêu sự lập tức thu liễm, thay vào đó là một bộ mặt âm lãnh. Ngay cả bản thân hắn cũng có thể nhận thức được sự thật của bản thân mình mà không cần ai đó nhắc đến. Đây là nổi đau chôn ở sâu trong linh hồn của hắn. Hắn là một tồn tại cô độc qua vô số năm tháng, qua vô tận hắc ám. Là một "người" lấy máu để sống, lấy người làm thức ăn, không là quái vật thì là cái gì? Hắn hiện tại, vừa nhìn thấy huyết nhục, sẽ có một loại cảm giác ghê tởm đến cực độ!
Muốn nhận được thì phải bỏ ra, mà bỏ ra đại giới lớn như thế có đáng hay không, Minh Hữu cũng không để ý đến biểu tình muốn ăn thịt người của đối phương, tiếp tục nói:
- Yêu sư Từ Phúc, ngươi cường hành tu luyện thượng cổ cấm thuật "Tử Huyết Nguyên Thai", cũng đã không biết có bao nhiêu sinh mệnh vô tội chết thảm trong tay ngươi. Hôm nay, dù cho ta có phải hy sinh tính mệnh của mình, cũng tuyệt đối không cho phép ngươi có thể lại đi gieo họa cho nhân gian.
"Cạc cạc!"
Yêu sư giận quá hóa cười:
- Hừ! Không nghĩ tới những lão gia hỏa kia lại truyền thừa cho ngươi nhiều thứ như thế! Ngươi muốn tiêu diệt ta? Phải xem ngươi có bổn sự để làm việc này hay không.
"Oành!"
Khí thế khủng bố lại lần nữa bạo phát, cả tòa cung điện giống như một chiếc thuyền lá lênh đênh giữa sóng to gió lớn, lắc lư không sao chịu nổi được.
Đối mặt với áp lực như thế, mọi người đều cảm giác được bộ ngực phảng phất như bị một ngọn núi khổng lồ áp chế, ngay cả thở dốc cũng khó khăn không thôi.
Nh mười hai thần tướng, bọn họ vừa thi triển cấm thuật, sinh mệnh lực tiêu hao thật lớn, giờ khắc này sao còn có thể thừa thụ? Huyết khí sôi trào, nhất thời phun ra một ngụm nhiệt huyết.
"Oanh!"
Mười hai thần tướng thụ trọng thương, căn cơ của Can Chi Đại Trận trong nháy mắt bị hỏng mất. Hàn khí mới vừa rồi bị cường thế đẩy lui, hiện tại lại cuộn trào phun ra trở lại!
- Mọi người mau lui lại!
Tang Nha tộc trường vẻ mặt kinh hãi, nhanh chóng vận chuyển niệm lực hình thành một đạo tinh thần bình chướng, đem hàn khí áp chế bên ngoài. Dù chỉ như thế, nhưng sắc mặt của Tang Nha tộc trường cũng là tái nhợt, không thể phân tâm chú ý đến chuyện khác.
Trần Hương bị hù dọa cũng không dám chậm trễ, lập tức lấy ra một bình đan dược, không chút do dự tống vào trong miệng của Tang Nha tộc trưởng.
- Cảm giác như thế nào?
Yêu sư lên tiếng hỏi, cũng không có ý tứ động thủ. Ngược lại còn chậm rãi đi về chỗ hàn khí tụ tập.
- Ngươi, ngươi cư nhiên không bị sát khí ảnh hưởng?
Tang Nha tộc trường đại kinh thất sắc, Minh Hữu chau mày, biểu tình của mọi người cũng rất là trầm trọng!
- Chỉ là hàn sát khí, có năng lực làm khó dễ được ta sao?
Yêu sư cười đắc ý, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng:
- Các ngươi nói đi, muốn chết như thế nào? Lão phu nhất định sẽ thành toàn cho các ngươi...
- Đợi một chút!
Minh Hữu đột nhiên cắt ngang, lái cuộc nói chuyện sang hướng khác:
- Có một số việc ta muốn minh bạch trước.
- Nga?
Lòng tin của yêu sư là cực lớn, cho nên cũng phóng khoáng nói:
- Nói đi! Hiện tại tâm tình của lão phu phi thường tốt, ngươi có vấn đề gì cứ hỏi đi, coi như cho các ngươi một cái công đạo trước khi chết.
Yêu sư cười cười, cười một cách quỷ dị, điều này làm cho Nhạc Phàm cảm thấy một tia nguy cơ không tên, khiến hắn càng thêm cảnh giác.
Không để ý tới thái độ bố thí của đối phương, Minh Hữu nói thẳng:
- Ta rất muốn biết, ngươi đã chuẩn bị lâu như vậy, lại biết bí mật của địa cung, vậy tại sao bây giờ mới động thủ? Lấy năng lực của ngươi, muốn tiêu diệt hết Thủ Lăng nhất tộc cũng không phải là việc gì khó chứ?
Lời vừa nói ra, Tang Nha tộc trường cùng với mười hai thần tướng cũng là đổ mồ hôi lạnh toàn thân! Bọn họ bây giờ mới tỉnh ngộ, nguyên lai chính mình trước giờ đang sống ở dưới một bóng ma! Sinh tử bất quá cũng chỉ là một ý niệm của người khác mà thôi.
- Hừ! Ngươi cho rằng lão phu không muốn tiêu diệt các ngươi? Chẳng qua là thấy các ngươi còn có chút tác dụng, cho nên mới cho các ngươi sống đến bây giờ mà thôi?
Yêu sư nhìn Minh Hữu cười lạnh nói:
- Tiểu gia hỏa, nói thật cho ngươi biết, lão phu tu luyện "Tử Huyết Nguyên Thai" tuy rằng có năng lực trường sinh bất tử, nhưng đồng dạng cũng phải bỏ ra một cái đại giới thật nặng nề. Thường cách một đoạn thời gian thì phải hoán huyết trọng sinh, thừa thụ thống khổ vượt qua giới hạn của con người, thậm chí tại trong lúc này, lực lượng cũng sẽ trở về trạng thái hư nhược, có đôi khi so với người bình thường cũng còn không bằng. Nếu không phải là như thế, lão phu cần gì phải cố kỵ thứ gì? Hơn nữa...
Dừng một chút, mục quang của yêu sư đảo qua Linh Khu ở một bên:
- Hơn nữa, ngươi cho rằng những lão quỷ giảo hoạt kia sẽ không có phòng bị sao? Ngươi từ trong truyền thừa hẳn cũng biết được thông tin về Thất Xảo Linh Khu. Muốn mở ra Linh Khu, bắt buộc phải có truyền thừa lực lượng, nếu như cường hành phá hư, thì chỉ có kết cục là ngọc đá cùng tan mà thôi. Cho nên lão phu vẫn đang đợi chờ ngươi xuất hiện. Tính ra cũng đã đợi hơn một nghìn tám trăm năm, thống khổ này cuối cùng cũng có thể vĩnh viễn kết thúc.
Nói tới đây, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ!
Nguyên lai, hết thảy tất cả đều là một bố cục, một bố cục được bày ra hơn nghìn năm... Yêu sư đầu tiên là tung tin tức của bảo tàng, đưa tới vô số cao thủ mở ra địa cung, sau đó lại âm thầm dẫn đường, khiến cho bọn họ có thể thành công đánh cắp kỳ bảo "Vạn Nhân Trảm" dùng để trấn áp phong ấn. Mà Thủ Lăng nhất tộc vì tự cứu mình, nhất định phải tìm được một vị truyền thừa giả, cho nên mới có Minh Hữu như bây giờ.
Bố cục khổng lồ như thế, chẳng qua là để cho truyền thừa giả mở ra Thất Xảo Linh Khu. Còn những nhân tố khác chẳng qua chỉ là phụ mà thôi.
Một cái mê cục được bố trí hơn ngàn năm, th có thể thâm sâu tới bực nào? Chỉ ngẫm lại một chút cũng đủ khiến cho mọi người không rét mà run, thậm chí là bất khả tư nghị!
Minh Hữu cũng không có thời gian để cân nhắc những mặt khác, hiện tại hắn hắn cần chính là thừa nhận hiện thực: mười hai thần tướng trọng thương, Can Chi Đại Trận vô pháp tiếp tục, Tang Nha tộc trưởng cũng không thể duy trì được bao lâu.
Phải làm như thế nào? Phải làm gì? Rút lui hay là liều mạng?
Nếu như rút lui, xung quanh là hải vực mênh mông, hơi bất cẩn liền có thể táng thân nơi đáy biển, huống chi có thể hay không ngăn trở yêu sư giết chóc mới là vấn đề phải nói trước.
Nếu như liều mạng thì phần thắng cũng không quá cao, kết cục khó có thể tiên đoán được.
Không! Nhất định không thể để cho quái vật này còn sống, phải diệt trừ hắn bằng được, như vậy… cần phải tranh thủ một chút thời gian.
Ý niệm xoay chuyển trong lòng, Minh Hữu cũng không có nôn nóng xuất thủ, ngược lại biểu hiện còn bình tĩnh hơn. Hắn lặng lẽ đem lực lượng ngưng tụ trên thân cốt trượng, không để cho yêu sư phát hiện ra, đối phương cũng tựa hồ như đang phối hợp với hắn, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của thời gian, đều suy nghĩ tới kế riêng của mình.
Thời gian trôi qua được một lát, song phương vẫn ở trong không khí giằng co vi diệu.
- Yêu sư, ngươi làm ra nhiều sự tình như vậy, đến tột cùng là muốn làm gì?
Vì dời đi lực chú ý của đối phương, Minh Hữu không thể không tiếp tục lên tiếng, đồng thời cũng giải đáp mê hoặc trong lòng mọi người. Mọi việc chung quy cũng phải có một cái mục đích của nó.
"Cạc cạc cạc!"
Yêu sư vẻ mặt điềm nhiên nói:
- Ngươi hỏi ta muốn làm gì? Nói cho ngươi biết cũng không sao, ta muốn theo đuổi trường sinh bất lão, ta muốn theo đuổi lực lượng vĩnh hằng, ta còn muốn Cửu Châu nghịch phản, Ma Thần hàng lâm, thiên hạ đại loạn, sinh linh diệt tuyệt! Ta là ma quỷ, ta muốn trả thù! Ta muốn để cho tất cả mọi người biến thành cái bộ dạng này của ta, trường sinh bất tử, còn xác mất hồn, cảm nhận vô tận thống khổ! Mà những thứ đó, chẳng qua là bước đầu tiên của lão phu thôi, có biết không? Ta chờ một ngày này đã quá lâu, lâu đến nỗi ngay cả ta thiếu chút nữa cũng không kiên trì được.
Hít sâu một hơi, vẻ mặt của yêu sư vặn vẹo đến cực độ, dữ tợn nói:
- Đây đều là lỗi của những lão gia hỏa kia, ta muốn để cho bọn họ cảm thấy hối hận cho những chuyện đã làm với ta năm đó! Mà hiện nay cho dù hối hận thì cũng vô dụng rồi!
"Cạc cạc cạc!"
Tiếng cuồng tiếu vang vọng khắp tòa cung điện! Đã yên lặng trải qua vô số hắc ám và cô đơn, tâm tình của rốt cục cũng hoàn toàn bạo phát ra.
Điên rồi, hắn hoàn toàn điên rồi!
Khí tức âm lãnh của đối phương khiến cho đám người Minh Hữu cảm thấy trận trận hàn ý.
Trường sinh bất lão, Cửu Châu nghịch phản, Ma Thần hàng lâm, sinh linh diệt tuyệt là hành vi nghịch thiên tới bực nào? Toan tính của yêu sư rất chi là biến thái, xa xa vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của người bình thường. Bọn người Minh Hữu đã có thể xác định, yêu sư thật sự là điên rồi! Cũng chỉ có người điên như thế, mới có thể có lý tưởng cùng với mục tiêu điên cuồng như vậy!
Đúng là trả thù? Hay là có mưu đồ khác?
Có lẽ, vào thời điểm một người trở nên thời điểm, tất cả lý do cũng đều không còn là vấn đề, bao gồm cả việc tự hủy diệt chính mình.
Lúc này, Trần Hương đã từ trong khiếp sợ tỉnh lại, vẻ phẫn nộ ẩn hiện trong mắt! Tính cách của nàng tuy rằng phức tạp, có lúc hung ác nhưng cũng có lúc thiện lương. Mà người như vậy, thường thường so với người khác sẽ có thêm cảm tính, càng thêm xem trọng sinh mạng.
Thiên Môn lấy việc thủ hộ muôn dân làm nhiệm vụ của mình, mặc dù khi truyền thừa tới thời điểm hiện tại, đã có chút sai lệch so với ý định ban đầu, nhưng ý nghĩa chân chính của có vẫn chưa từng thay đổi, cho nên Trần Hương vẫn là đi theo phương hướng này. Nàng tuyệt đối không thể cho phép yêu sư khiến cho sinh linh đồ thán khắp thiên hạ.
Ý nghĩ của đám người Minh Hữu, Tang Nha tộc trưởng, mười hai thần tướng và Trần Hương đều giống nhau, chỉ có Nhạc Phàm là có chút bất đồng.
Cùng với rất nhiều người so sánh với, Nhạc Phàm tuyệt đối được cho là một kẻ ngoại tộc. Hắn từng đi ra chiến trường chém giết, hắn tin tưởng vào lực lượng, hắn có thể giết trăm vạn người mà không nháy mắt, đồng thời cũng rất trân trọng từng sinh mệnh một, nhất là những thân nhân, bằng hữu bên cạnh mình.
Nhạc Phàm vẫn không nói gì, chẳng qua là mục quang lạnh lẽo vẫn luôn nhìn về phía yêu sư. Nhìn đối phương với bộ dạng không ra người cũng không ra quỷ, Nhạc Phàm trong lòng nổi lên một chút dị thường. Có thương hại, có đồng tình, có xem thường, có lãnh ý, còn có vẻ cảm thán nhàn nhạt.
Thật đáng buồn cho nhân sinh, thật đáng buồn cho nhân loại, yêu sư bất quá chỉ là một kẻ đáng thương bị thời gian vứt bỏ mà thôi.
- Xú tiểu tử, ngươi không cần dùng loại ánh mắt này để nhìn ta, thật chán ghét!
Sự tự tôn mãnh liệt đã khiến cho yêu sư cực kỳ bài xích đối với bất kỳ một chút thương hại nào. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Nhạc Phàm, cơn phẫn nộ không thể nào kiềm chế được, như thể muốn đem đối phương lột da rút xương. Nhưng cũng chỉ có một khắc, hắn liền trở nên phấn chấn trở lại:
- Rất nhanh, lão phu sẽ rất nhanh liền có thể khôi phục lại dung mạo trong dĩ vãng. Hiện tại, không ai có thể ngăn cản được ta, không ai có thể thể ngăn ta hấp thu sát khí của Cửu U địa mạch, ta liền có thể ngưng tụ thành Bất Tử Chi Thân, đến lúc đó, thiên hạ Cửu Châu, duy ngã độc tôn!
- Thiên hạ Cửu Châu, duy ngã độc tôn!!!!!
Tiếng cười cuồng vọng quanh quẩn bên trong cung điện.
Trong lúc đối thoại, trên người yêu sư phát sinh ra biến hóa rất nhỏ, hàn khí xung quanh dần dần trở nên nhạt đi, tựa hồ bị hấp thu một phần.
Thấy một màn này, đám người Minh Hữu không khỏi có một trận hàn ý trong lòng, bọn họ còn chưa từng nghe nói qua hàn sát khí của Cửu U có thể bị người ta hấp thu luyện hóa. Chẳng lẽ hắn...
Trong lòng Minh Hữu đột nhiên nhảy dựng lên, hiện ra một loại dự cảm bất tường:
- Không tốt! Hắn đang trì hoãn thời gian.
Ngay khi Minh Hữu phát ra lời nói, trong nháy mắt Trần Hương đã cùng hắn đồng thời ra tay... Một đạo hàn mang vô hình vô chất, một đạo tinh thần lăng lệ, bắn thẳng về phía yêu sư.
- Hừ! Chút tài mọn cũng dám khoe khoang trước mặt lão phu sao?
Yêu sư khinh thường cười một tiếng, tùy ý huy động cánh tay phải, họa xuất ra một quầng sáng màu đen, đem ngoại lực công kích tới chắn ở bên ngoài.
Thủ đoạn công kích của hai người cứ như thế mà bị đối phương dễ dàng phá giải, Trần Hương và Minh Hữu trong lòng giật mình, sắc mặt ngưng trọng hẳn lên. Phải biết rằng yêu sư là tu sĩ thời kỳ Đại Tần, không nói đến thực lực mạnh yếu ra sao, cho dù là bí thuật tuyệt kỷ thì bọn họ còn xa mới có thể so sánh với, huống chi hắn còn là một quái vật sắp thành tinh, lực lượng có thể kém được sao?
- Cho các ngươi kiến thức một chút sự lợi hại của lão phu!
Ngay khi yêu sư đang hết sức đắc ý thì một một làn gió đập thẳng vào mặt của hắn. Đúng là một quyền mạnh mẽ của Nhạc Phàm đang đánh tới.
Vẫn còn có người không sợ sát khí ăn mòn sao? (Mọi người nghe qua nhiều từ như: hàn khí, sát khí, hàn sát khí. Chúng thật ra đều là một, nói chung là sát khí lạnh thấu xương mà thôi)
Yêu sư vừa sợ vừa giận, cũng không kịp suy nghĩ nhiều vội vàng bước sang bên cạnh một bước, đồng thời tay trái cũng vung lên!
"Oành!!!!"
Một lần va chạm, thân hình yêu sư vẫn bất động, còn Nhạc Phàm lại bị cứng rắn đẩy lui!
Đây là lần đầu tiên Nhạc Phàm bị rơi xuống hạ phong khi so đấu lực lượng, hắn cảm giác được, nắm tay của mình như đánh vào một tấm sắt, khiến cho toàn thân hắn cũng phải tê dại!
- Nguyên lai là ngươi!
Yêu sư cũng không có thừa thắng truy kích, ngược lại còn híp hai mắt, có chút hưng phấn đánh giá Nhạc Phàm:
- Chiến sĩ của Thiên Vu nhất tộc quả nhiên là cường hãn, chẳng những có thể kháng cự được sự xâm thực của sát khí, mà còn có thể ngạch tiếp được một quyền của lão phu.
Cùng với với Nhạc Phàm giao đấu quỷ diện nhân tự nhiên là nhận ra. Hắn nguyên còn tưởng rằng sau quyền vừa rồi thân thể hắn nhất định sẽ có di chứng, thậm chí có thể bị phế bỏ, nhưng hắn cũng không ngờ tới đối phương cư nhiên lại có lực lượng cường đại như thế. Căn cứ theo sự hiểu biết của yêu sư về thượng cổ di tộc, đây tuyệt đối là một chuyện bất khả tư nghị.
Bất luận kẻ nào, đối với những sự vật mà mình không biết cũng phải ôm lấy ba phần tò mò cùng với bảy phần sợ hãi. Hiện tại tâm tình của yêu sư cũng đang đại biến, biểu hiện hoàn toàn là theo bản năng. Chiến sĩ của Thiên Vu nhất tộc, tuyệt đối là tồn tại làm cho người ta bất an, cho nên hắn quyết định vô luận như thế nào cũng phải đem Nhạc Phàm giết chết!
Đương nhiên, ở ẩn nhiều năm như vậy, yêu sư cũng không nóng nảy động thủ, ngược lại còn ra vẻ điềm tĩnh, mặc nhiên.
"Cạc cạc!"
Sát tâm của yêu sư nổi lên, hung quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất, ngược lại cười quái dị nói:
- Tiểu tử kia, ngươi đã là hậu duệ của thượng cổ di tộc, lão phu cũng không muốn làm khó dễ ngươi. Hãy mau ly khai nơi này, chớ cản trở lão phu hành sự.
Bắt giữ được sát ý chợt lóe rồi biến mất của yêu sư, Nhạc Phàm âm thầm đề cao cảnh giác. Hắn tự nhiên sẽ không cho là đối phương có thể dễ dàng như vậy mà bỏ qua cho chính mình, chẳng qua là nhìn vẻ mặt điềm tĩnh đến dị thường của hắn, cũng không thể nhìn ra bất kỳ biến hóa gì.
Càng tiến tới thời điểm nguy cấp, Nhạc Phàm càng cần phải bảo trì sự tĩnh táo trong mọi thời khắc.
Khóe mắt của Nhạc Phàm liếc về phía Minh Hữu, tựa hồ như truyền lại một tin tức như có như không. Vì mình, vì thân nhân cùng với bằng hữu, hắn quyết định đánh cuộc một phen.
- Tiểu tử, là do ngươi tự tìm chết!
Yêu sư thấy Nhạc Phàm bất động thanh sắc, nhất thời nộ hỏa lại bốc lên, nếu không phải còn cần một chút thời gian để khôi phục, hắn thật muốn xông lên đem đối phương một chưởng đập chết!
Cả cung điện trở nên trầm mặc, không khí căng thẳng phảng phất như tùy thời có thể bạo phát. Mà một khi chiến đấu bắt đầu, hẳn là một tràng chém giết như hải nộ sóng cuồng.
- Đại ca...
Minh Hữu đang muốn mở miệng, "Thái A" kiếm ở phía trên phong ấn đột nhiên truyền đến một trận ông ông kịch liệt.
Tang Nha tộc trưởng tâm thần chấn động, vội vàng mở miệng nói:
- Không tốt! Hàn khí quá mạnh mẽ, phong ấn sắp thừa thụ không nổi!
Trong nháy mắt mọi người thất thần, Nhạc Phàm không hề có dấu hiệu báo trước nhấc mạnh chân lên, cả người bắn thẳng đến chỗ yêu sư.
- Cạc cạc! Các ngươi đã muốn chết, lão phu cũng nhân tiện thành toàn cho các ngươi!
Yêu sư vẫn đứng yên tại chỗ, không thèm để Nhạc Phàm trong mắt dù chỉ một chút. Dù sao, chênh lệch giữa thực lực không phải là kỹ xảo có khả năng bù đắp được.
"Tật!"
Một âm thanh rất nhỏ vang lên, Nhạc Phàm triển khai thân mình, cánh tay thuận thế xoay tròn đem Ngư Trường Kiếm cầm ngược lại, toan tính thi triển ra Đao Chiến Thất Thức!
Hàn mang ngàn trượng, cuồng đao thẳng hướng!
Sát khí tung hoành, nộ trùng cửu thiên!
Nhạc Phàm vừa ra tay đã là tuyệt chiêu liều mạng, đao ý lăng lệ như cuồng phong loạn vũ công kích tới, sớm vượt ra khỏi phạm trù của chiêu thức, phảng phất như lực lượng thăng hoa!
Yêu sư thấy thế, đồng tử liền co rút lại, trong lòng cũng không dám coi thường.
"Xuy! Xuy! Xuy!"
Điện quang ẩn hiện, tiếng va chạm bức nhân, thượng cổ thần binh há lại có thể bình thường!
Sau một chiêu, áo bào của yêu sư rách tan, vết thương đầy người, thân hình vốn đã xấu xí không chịu nổi, giờ khắc này lại càng thêm bất khả tư nghị!
Thụ trọng thương như thế, cho dù ai cũng phải đại thương nguyên khí. Nhưng kỳ quái chính là, yêu sư dường như một chút để ý tới vết thương cũng không có, thậm chí ngay cả vết máu cũng không có chảy ra nửa phần.
Người này quả nhiên không phải là nhân loại!
Ngoài khiếp sợ ra, Nhạc Phàm cũng thầm đáng tiếc, xem ra ngoài việc tổn hao một chút nguyên khí, hiệu quả của đao pháp xác thực là rất kém. Bất quá, công kích của Nhạc Phàm cũng không có đình trệ, hơn nữa so với vừa rồi còn mãnh liệt hơn.
Một chiêu tiếp một chiêu, sát khí mạnh mẽ trước giờ chưa từng có, bạo phát ra lực lượng cường đại!
Yêu sư cũng không phải là chiến sĩ, mặc dù lực lượng của hắn cường đại, nhưng không cách nào có khí thế thiết huyết cuồn cuộn như Nhạc Phàm được. Bởi vậy, hắn không thể không thừa nhận, trên phương diện đề thăng và bạo phát lực lượng, chính mình không có bằng đối phương.
"Hổn hển!"
Lực lực song chưởng Nhạc Phạm tăng lên tới mức đáng sợ, mạnh mẽ như cả vạn quân!
Chỉ thấy thân mình yêu sư rung lên, hóa thành trăm thành ngìn hắc ảnh bay đầy trời, từ trong không khí bạo phát ra trận trận thanh âm thanh thúy... Đúng là lực lượng được vận dụng đến một trình độ cực cao!
Tranh đấu giữa hai người nhấc lên trận trận khí lãng, trong khoảng thời gian ngắn, khiến cho cả tòa cung điện ở đang ở trong cơn địa chấn.
Thời cơ chín muồi, Minh Hữu rốt cục cũng xuất thủ! Đầu ngón tay hắn nhanh chóng đưa lên, ngưng tụ thành từng đạo quang mang rực rỡ. Từng đạo quang mang kéo dài ra, cuối cùng đầu nhập vào trong thể nội của mười hai thần tướng, khiến cho bọn họ dần dần thoát ly khỏi trạng thái uể oải.
Nhìn thấy các vị thần tướng khôi phục, Tang Nha tộc trưởng cũng không có gì là vui sướng, bởi vì hắn biết, đây là một loại thủ đoạn hy sinh tu vi để đổi lấy lực lượng khôi phục, không đến lúc bất đắc dĩ, không có ai nguyện ý để cho Minh Hữu không để ý tới bản thân mình như thế. Tất cả mọi người ở đây đều đang hết sức cố gắng, chỉ cần có cơ hội sống sót thì cũng không tiếc hết thảy!
- Lại là sổ thuật!?
Trần Hương hơi giật mình, lấy nhãn lực của nàng, tự nhiên có thể nhìn ra được ảo diệu bên trong, chẳng qua là...
"Oanh!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, cuộc chiến giữa Nhạc Phàm và yêu sư ngày càng quyết liệt.
Trần Hương cũng không có thời gian suy tính tới chuyện gì khác, vội vàng thi triển bí thuật của Thiên Môn, chuẩn bị cho một kích tối hậu!
- Tiểu tử, ngươi rất khá, có thể bồi tiếp lão phu chơi đùa lâu như vậy.
Thanh âm của yêu sư phiêu hốt bất định, khiến cho người ta cảm thấy dày đặc hàn ý.
Nhạc Phàm vẫn ở trong trạng thái cường công, lúc này thể lực tiêu hao thật lớn, song, khi hắn nghe được ngữ khí đùa giỡn của đối phương, trong lòng lại càng cảm thấy trầm trọng gấp bội. Thời gian trôi qua từng khắc từng khắc một, Nhạc Phàm cũng không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu, cũng không biết đám người Minh Hữu có thể hay không một kích thành công. Hắn chỉ cố gắng tranh thủ từng giây phút một mà thôi.
Yêu sư giống như con thoi ẩn hiện bên trong hàn quang, đối với phản ứng của đám người Minh Hữu phảng phất như không hề hay biết. Đối phương cần có thời gian, tự mình cũng cần có thời gian, để xem ai có thể còn trụ lại vào giây phút cuối cùng.
- Động thủ!
Minh Hữu hét lớn một tiếng, mười hai thần tướng nhất tề xuất thủ, cường hành vận chuyển sổ thuật. "Can Chi Đại Trận" lại lần nữa tái hiện.
Mười hai đạo dị lực hình thành một đạo bình chướng vô hình, dưới sự hiệp trợ của "Thái A" Kiếm, đem Cửu U hàn khí gắt gao áp chế. Đồng thời, dưới sự bao phủ của dị lực, yêu sư cũng trở nên bó tay bó chân.
- Bọn ngươi muốn chết!
Cảm nhận được sự uy hiếp tới sinh mệnh, tâm thần của yêu sư trở nên cuồng loạn.
"Càng sống lâu, càng e ngại tử vong!" Tâm tình của yêu sư giờ khắc này, tựa hồ như xác minh cho một câu châm ngôn.
Đối phương bắt đầu liều mạng, hắn cũng không thể chờ đợi thêm được nữa, hắn đã muốn đem hết thảy mọi người ở nơi này diệt tiệt, một tên cũng không để lại! Lập tức! Chính là lập tức!
"Oành!"
Yêu sư đột nhiên xuất thủ, toàn thân tản mát ra những vòng sáng đen ngòm - đây chính là lực lượng của sự hủ thực, thối nát, tanh tưởi, cũng là lực lượng đê hèn nhất trên thế gian.
Lực lượng cường đại đem Nhạc Phàm đánh văng ra một bên, khí tức ô uế xông thẳng vào trong não, dù cho tâm chí của hắn kiên định, cũng không tránh khỏi gợn sóng một phen.
Thế công của Nhạc Phàm bị đình trệ, thừa một dịp ngắn ngủi này, yêu sư lập tức bay thẳng tới chỗ Minh Hữu:
- Tiểu tử, chuẩn bị nhận lấy cái chết!
"Cạc cạc cạc!"
Bộ mặt dữ tợn của yên sư trở nên vặn vẹo, sự hưng phấn cực độ khiến cho huyết mạch của hắn bành trướng, là nộ hay tiếu cũng có thể nhận ra!
Song, ngay khi yêu sư đang hết sức đắc ý, Trần Hương đột nhiên xuất thủ, không hề giữ lại chút lực lượng nào. Một đạo kiếm quang vô hình giống như lưu tinh xẹt tới, mục tiêu đúng là trái tim của yêu sư!
"Xuy!"
Trong một sát na hàn mang hiện lên, yêu sư cảm giác có thứ gì đó xuyên thấu qua trái tim của mình, lực lượng trong thể nội giống như sông Trường Giang bị vỡ đê, nhanh chóng bị cuốn đi, tan rã vào trong hư không.
Lực lượng vừa tán đi, uy thế của yêu sư liền đại giảm. Mặc dù như thế thân thể hắn vẫn còn đang dưới tác dụng của quán tính lao về phía Minh Hữu, cũng may Tang Nha tộc trưởng kịp thời thủ hộ, đem đối phương bắn ngược trở lại, mạnh mẽ đập xuống bên cạnh bức tường, tung lên bụi đất mù mịt.
Nguy cơ được giải trừ, đám người Tang Nha thở phào một hơi thật dài, mà sắc mặt Minh Hữu thì lại tái nhợt, từng giọt mồ hôi lớn nhỏ xuống, nhìn dáng dấp xem ra, rất khó có thể kiên trì thêm nữa.
Đây là một lần giao phong phi thường kinh hiểm, có thể nói sai một ly, đi một mạng. Song phương đều nhẫn nại tới thời khắc tối hậu mới ra tay, nếu như Trần Hương và Tang Nha phản ứng chậm một chút, nếu như yêu sư động thủ trước một bước hoặc giả chuẩn bị đầy đủ một chút... Như vậy lúc này người ngã xuống, chỉ sợ sẽ là Minh Hữu.
Về phía Trần Hương, sau khi một kích đắc thủ, toàn thân của nàng giống như thoát lực quá độ, đang muốn khụy xuống. Nhạc Phàm nhanh chóng trở lại, nhẹ nhàng đỡ lấy người nàng.
- Ta... không có chuyện gì!
Ánh mắt hai người giao hòa, truyền lại cho nhau một tia lo lắng và an lòng.
- Thánh giả, ngươi không sao chứ?
Tang Nha tộc trưởng ôm lấy Minh Hữu, đem đan dược Trần Hương đưa cho đút vào miệng hắn. Trong một nháy mắt công phu, khí sắc của Minh Hữu đã hơi có phần hòa hoãn.
- Ta vẫn còn tốt, yêu sư đâu?
Minh Hữu miễn cưỡng đứng lên, vội vàng đem lực chú ý đặt ở trên người yêu sư.
Thừa dịp yêu sư bị thương, Tang Nha tộc trưởng liền muốn tiến lên, ai ngờ đối phương đột nhiên đứng dậy, khí tức hung ác lại tràn ngập cả tòa đại điện, khiến cho người ta không rét mà run.
- Không! Ta không muốn chết! Ta muốn trường sinh bất lão, ta muốn vĩnh viễn trở thành chúa tể.
Trong mắt yêu sư toát ra một tia tâm tình dị thường, giống như là không cam lòng và sợ hãi khi đối mặt với tử vong! Hắn không tin, chính mình rõ ràng đã hấp thu một bộ phận sát khí, tại sao thân thể vẫn là yếu nhược như thế? Hắn thật hối hận, hối hận vì mình đã không có nắm lấy cơ hội, hối hận vì mình đã hành sự quá bừa bãi. Nhưng mọi sự tình cũng phát sinh quá nhanh, khiến cho hắn cũng không còn kịp suy tư nữa. Hiện tại... Hết thảy cũng đều quá muộn.
Lực lượng dần dần trôi đi, tinh thần dần dần mơ hồ...
Yêu sư không thể đứng vững thêm, lập tức ầm ầm ngã xuống đất, co quắp không ngừng.
Đắc thủ dễ dàng như thế, vẻ mặt của Tang Nha tộc trưởng cùng với mười hai thần tướng biểu thị sự kinh ngạc, ngay cả Trần Hương cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng thật ra Nhạc Phàm và Minh Hữu hình như có điều suy nghĩ, mơ hồ đoán ra được mấu chốt trong đó.
Thanh kiếm trong tay Trần Hương chính là thượng cổ thần binh "Thừa Ảnh", vô ảnh vô hình vô kiên bất tồi, có khả năng phá vỡ sự phòng ngự, lại được phụ gia thêm bí thuật của Thiên Môn, uy lực của một kích kia tự nhiên là rất lớn. Huống chi, lực lượng của yêu sư còn chưa hoàn toàn khôi phục, bởi vậy mới xuất hiện kết quả ngoài ý liệu như thế, nhưng tính ra cũng là hợp tình hợp lý.
Trên mặt đất, vụ khí màu đen đem thân hình yêu sư bao phủ lấy, bắt đầu tiến hành hủ thực. Lúc này không người nào dám tới gần, dù sao, cú vồ đến trước khi chết của dã thú mới là hung hiểm nhất!
Giãy dụa! Vặn vẹo! Kêu gào! Thống khổ! Hận ý càng ngày càng thịnh!
Trong cơn tuyệt vọng, một chút điên cuồng hiện ra trên mặt yêu sư, đúng là rất quỷ dị.
Một người sắp chết, hắn còn đang suy nghĩ cái gì? Hắn còn muốn làm gì? Là sự phản kháng cuối cùng sao? Hay là có ý định gì khác?
Mọi người thấy biểu tình trên mặt yêu sư, trong lòng càng thêm cẩn thận. Chân mày Nhạc Phàm vô cùng ngưng trọng, Minh Hữu lại càng có một loại dự cảm không tốt, hơn nữa cảm giác này ngày càng mãnh liệt!
- Tộc trưởng giúp ta!
Minh Hữu kêu lên một tiếng kiệt lực, cố kìm nén sự phản phệ của sổ thuật, đem tất cả lực lượng tập trung ở trên cốt trượng. Hắn hiện tại cần chính là thời gian, không thể trì hoãn thêm nữa.
Tang Nha tộc trưởng không dám chậm trễ, lập tức chuyển tới phía sau Minh Hữu, phóng thích ra tất cả tinh thần lực chồng chất cùng với Minh Hữu.
Cùng lúc đó, Linh Khu cách đó không xa cũng chậm rãi dâng lên, hướng tới phía phong ấn di động tới.
Lúc này, ấn ký khắc trên Linh Khu đã được hoàn thành, chỉ kém một bước cuối cùng liền có thể hoàn thành phong ấn.
Mọi người im lặng chăm chú nhìn, trong mắt lộ ra vẻ chờ đợi.
Trầm tĩnh không khí khẩn trương bao phủ khắp tòa đại điện im ắng!
Đột nhiên, dị biến phát sinh!
Nguyên bản yêu sư đang hấp hối bỗng đứng dậy, liều lĩnh hướng phía phong ấn phóng tới.
Mọi người kinh hãi, muốn xuất thủ ngăn cản kẻo không kịp!
Nhạc Phàm phản ứng nhanh nhất, chỉ thấy mi tâm của hắn hắn sáng ngời, Tiễn Hồn lập tức bắn thẳng đến yêu sư...
Đang bị vây trong điên cuồng, yêu sư cũng không nhận thấy có gì đang bay tới, vẫn như cũ phóng đi.
Chỉ nghe một tiếng ông vang lên, Tiễn Hồn trực tiếp xuyên thấu của yêu sư, cả người hắn đổ gục xuống!
Cuối cùng cũng kết thúc...
Mọi người thở phào một hơi thật dài, nhưng còn chưa chờ bọn họ kịp cảm khái, yêu sư cư nhiên lại không hề báo trước mà đứng lên lần nữa. Mà lần này, cho dù là Nhạc Phàm cũng trở tay không kịp!
"Oanh..."
Yêu sư trùng phá đại trận do mười hai thần tướng bố trí, trực tiếp đụng vào trung tâm của phong ấn.
- Ta muốn cho các ngươi chết không được tử tế! Tất cả đều chết không được tử tế! Cạc cạc cạc cạc!!!
Yêu sư cuồng tiếu, thanh âm khàn khàn phảng phất như trúng phải trớ chú bắt người ta phải cười, thân thể hư thối hóa thành một vũng máu, thi cốt vô tồn!
Cung điện hơi lay động, rồi lại trở nên yên tĩnh, phảng phất như không có chuyện gì phát sinh.
Song, không có ai cho rằng mọi chuyện thực sự đã kết thúc. Phong ấn bị phá, Cửu U hàn khí không còn có thể bị ngăn chặn, báo hiệu cho một một tràng tai nạn sắp sửa xảy ra!
Trong khoảng thời gian ngắn, bóng ma khổng lồ bao phủ khắp trong lòng mọi người, nặng nề khiến người ta không thể không thở dốc.
...
Vô tận hải vực, trên một hòn đảo nhỏ cô độc.
Ở cuối chân trời xa xôi, mặt trời dần dần hạ xuống. Một màn này không khỏi làm cho người ta nhớ tới một câu châm ngôn buồn bã:
Tịch dương vô hạn hảo,
Chích thị cận hoàng hôn.
(Nắng chiều đẹp vô hạn,
Chỉ tiếc sắp hoàng hôn.)
Trên vách núi phía tay, Thiên Sinh đang ngồi xếp bằng ở trước đống lửa, nướng món ăn dân dã. Hắn lúc này đang suy nghĩ miên mang trong đầu, không có nửa điểm ý niệm thưởng thức phong cảnh trong đầu. Tại bên cạnh Thiên Sinh, Tiểu Hỏa đang nhìn chằm chằm vào món mỹ vị ở trong tay hắn, đôi mắt thỉnh thoảng lại phát ra một tia tinh quang hưng phấn.
"Ngao!"
Tiểu Hỏa gầm nhẹ một tiếng, Thiên Sinh lập tức từ trong suy nghĩ bừng tỉnh lại!
- Có nguy hiểm? Ở nơi nào? Ở nơi nào?
Thiên Sinh ngắm nhìn chung quanh, phát hiện hết thảy vẫn bình thường, ngay cả ở nơi xa xa cũng không có bất kỳ dị động nào. Nhìn lại Tiểu Hỏa, chỉ thấy đối phương chăm chú nhìn vào món nướng sắp cháy trong tay mình, trong mắt tựa hồ có vẻ bất mãn.
- Nguyên lai là muốn ăn chứ gì, ngươi thật là một tiểu gia hỏa phiền toái.
Nhìn tiểu gia hỏa nước dãi ròng ròng, Thiên Sinh làm sao không hiểu được, trong lòng nhất thời nổi lên một trận cười khổ.
Tiện tay đem miếng thịt nướng ném cho Tiểu Hỏa, trong lòng hắn lại trở nên thấp thỏm không yên:
- Thời gian đã qua hơn nửa ngày, sao đám người tộc trưởng còn chưa có trở lại, cũng không biết hiện tại như thế nào.
Có một số việc, một khi đã bắt đầu thì không thể đình chỉ.
Thiên Sinh đi về phía sơn khẩu, nhìn về Tuyết Sơn xa xa, trong ánh mắt mang theo nổi u buồn. Tiểu Hỏa ở phía sau hắn, cắn từng ngoạm từng ngoạm lớn, hoàn toàn không để ý gì tới hắn.
Tiểu gia hỏa đang vui mừng vì được ăn ngon, thì lúc này mặt đất lại truyền đến một trận dị động. Một người một thú đột nhiên bừng tỉnh.
"Ông..."
Hòn núi dao động dữ dội, cuồng phong nổi lên, cát bay đá chạy...
Phía chân trời, mây đen kéo đến dầy đặc, mưa gió nổi lên, khí tức khủng bố tràn ngập chung quanh hòn đảo. Phía vô tận hải vực, sóng cả cuộn trào mãnh liệt, bốc lên trên cao mấy chục thước.
Đại địa rung lên, sụp xuống, tại sâu thẳm trong linh hồn của Thiên Sinh cũng phải phát run!
Tiểu Hỏa gầm gầm gừ gừ, bộ dạng như lâm đại địch.
- Xảy ra chuyện gì? Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Thiên Sinh thì thào tự nói, cũng không có người nào đáp lại.
Bộ lông của Tiểu Hỏa dựng đứng, thân hình run lên, hướng phía chân núi chạy thẳng đến.
"Có khả năng đã xảy ra đại sự, hay là trước tiên trở về rồi hãy nói."
Phục hồi tinh thần trở lại, Thiên Sinh vội vàng chạy theo phía sau Tiểu Hỏa.