Sáng sớm hôm sau, bên trong Huyễn Ba Lâm ngập tràn sương trắng, mùi thơm ngát lượn lờ, phảng phất như là tiên cảnh.
Trước cửa phòng, Tiểu Hỏa đang nằm chểnh chệch, đôi tai tròn trịa thi thoảng lại đung đưa, giống như là đang cảnh giác với cảnh vật chung quanh!
"Kẽo kẹt!"
Cửa phòng chậm rãi mở, Nhạc Phàm cất bước đi ra, ưu thương ở trong con ngươi cũng đã vơi đi vài phần... Tựa hồ như thế giới ở trong mắt đã không còn nguội lạnh u ám như trước nữa.
"Ngao!"
Tiểu Hảo co người tiến tới, nhảy vờn ở xung quanh Nhạc Phàm, khiến cho người ta không khỏi lộ ra vẻ cười cười.
Cho tới bây giờ, tinh thần của Nhạc Phàm vẫn còn hoảng hốt như cũ, phảng phất như chìm đắm trong một giấc mộng tuyệt vời. Hắn chưa từng có bao giờ giống như đêm hôm qua, hoàn toàn buông thả hết tâm tình của mình, hắn có thể phát thệ rằng, đêm qua sẽ là một đoạn hồi ức khó quên nhất trong cả cuộc đời của hắn!
Yêu cùng với bao dung đã làm cho Nhạc Phàm từ trong hắc ám bước đi về phía quang minh, một lần nữa thấy được hi vọng của tương lai.
Cửa phòng lại một lần nữa mở ra, theo sau đó là Trần Hương. Nàng lúc này, thân vận một bộ bạch y không hề nhiễm phong trần, biểu tình vẫn rất lãnh đạm, chẳng qua là hai má ửng hồng làm cho người ta không thể không mơ màng liên miên.
Mục quang hai người tiếp xúc với nhau, tâm tình vô pháp trở nên yên tĩnh, giống như là một hồ nước, nổi lên trận trận gợn sóng.
Tiểu Hỏa theo ở phía sau Nhạc Phàm, tò mò mở to hai mắt. Bằng vào trực giác của dã thú, nó dám khẳng định giữa hai người đã phát sinh ra chuyện gì. Đương nhiên, mặc dù Tiểu Hỏa thông minh như thế, nhưng nói gì thì nói nó vẫn là dã thú, làm sao có thể cảm thụ được tình cảm vừa phong phú lẫn tinh tế giữa người với người được?
Hai người lặng lẽ không nói, tuy rằng bọn họ không ai nói gì, nhưng trong lúc đó giữa tâm và tâm mơ hồ có một loại liên hệ khó hiểu.
- Nhã Nhi, ta đi chuẩn bị chút đồ ăn cho chúng ta đây.
Nhạc Phàm đột nhiên mở miệng, dứt lời, người đã đi thật xa rồi. Đợi Trần Hương phục hồi tinh thần lại, phía trước chỉ có một thân ảnh nhàn nhạt đang hướng phía nhà ăn tiến tới, một tia ấm áp xẹt qua trong lòng người thiếu nữ, đây là thứ ấm áp mà không phải một mồi lửa có thể ma lại.
- Cô cô, người nói tu luyện "Nịch Thủy Tâm Kinh", phải vong tình mới có thể đạt tới đại thừa, cho nên người mới kìm chế cảm tình của ta, cấm chế tâm của ta, mà ta cũng vậy nỗ lực hết sức để khắc chế chính mình. Nếu không phải lần này tu luyện có biến cố, ta vẫn cứ tiếp tục như vậy, rồi chẳng phải sẽ thành một người vô tình sao!
Tùy theo tâm cảnh biến hóa, thể ngộ của Trần Hương đối với sinh mệnh càng thêm sâu sắc! Nàng lẩm bẩm nói thầm, trong lòng nhất thời cảm khái vạn phần:
"Vô tình thì như thế nào mà vong tình? Nếu như ngay cả cảm tình mà cũng không biết đến, thì có tư cách gì mà quên đi? Cô cô, ta biết mình không thể vô tình, ta không thể khống chế mình như thế được."
Hữu tình mới có thể vong tình, vong tình cũng không đại biểu cho vô tình. Đúng như cổ nhân thường nói, cầm lên thì mới có thể để xuống, mà để xuống cũng không có đại biểu cho buông tha.
Tháo gỡ được vướng mắt trong nội tâm, giờ khắc này, Trần Hương đột nhiên minh ngộ!
Giữa trưa, mặt trời hừng hực chiếu xuống phía tây hải đảo, một đội ngũ cỡ mấy trăm người, đang hướng tới chỗ sâu trong cánh rừng mà đi. Trong đội ngũ này trẻ có già có, nữ có nam có, cơ hồ trên lưng mỗi người đều có đeo một bọc hành lý, thật cẩn thận mà bước từng bước một, bọn họ đúng là Thủ Lăng nhất tộc.
Địa thế ở phía tây Loạn Lâm vô cùng phức tạp, căn bản là không có đường để mà tìm ra, cho dù là thợ săn có kinh nghiệm phong phú, có khi cũng sẽ bị lạc phương hướng ở bên trong. Hơn nữa nơi đây cây cỏ mọc tràn lan đang xéo lẫn nhau, dã thú lại sống theo bầy đàn, khắp nơi đều là nguy cơ, nếu hơi có chút sơ ý, sẽ lập tức trở thành thức ăn trong bụng dã thú. Bởi vậy, ngoài trừ thợ săn của Thủ Lăng nhất tộc mà nói, sẽ không có người nào nguyện ý xuất hiện ở nơi này, cho dù là săn thú, bọn họ cũng chỉ hoạt động ở ngoại vi mà thôi, bình thường sẽ không xâm nhập vào sâu trong cánh rừng.
Một đường đi thẳng, thật là một cánh rừng to lớn nhưng lại yên tĩnh đến đáng sợ! Trừ bỏ tiếng cước bộ hỗn độn sột soạt ra, cũng không có bất kỳ âm thanh nào khác.
Trên mặt đất khắp nơi đều là cành lá đã thối rữa mục nát, mùi bùn đầy rẫy khắp cả không gian, kích thích khứu giác của con người, làm cho người ta cảm thấy khó chịu dị thường.
Nhạc Phàm cùng với Trần Hương đi ở phía trước đội ngũ, cẩn thận chỉ dẫn phương hướng cho mọi người. Mà Tang Nha tộc trưởng thì lại chỉ huy những chiến sĩ trẻ tuổi phân bố ở hai bên đội ngũ, bảo vệ an toàn của tộc nhân. Không có mười hai thủ hộ thần tướng, trách nhiệm trên vai bọn họ nặng nề hơn rất nhiều, mọi người đều tỏ vẻ nghiêm túc, hoàn toàn đem tinh thần cảnh giác phát huy cao độ.
So với bọn họ, thằng nhãi ranh Tiểu Hỏa phải thoải mái hơn rất nhiều. Nó nghênh ngang tiêu sái đi phía sau cùng của đội ngũ, cái gì cũng không cần làm, chỉ phải đi theo mọi người mà thôi.
"Soạt soạt..."
Từ chung quanh truyền đến một trận động tĩnh rất nhỏ, tóc gáy mọi người nhất thời dựng đứng lên, phảng phất như cảm giác được tử thần đang đến gần. Tùy theo động tĩnh dần dần biến đổi, biểu tình ngưng trọng đã hiện lên rõ ràng trên mặt của mọi người.
- Mọi người cẩn thận, đây hẳn là bầy thú!
Lên tiếng nhắc nhở cũng không phải là Nhạc Phàm hay là Trần Hương. Cũng không phải là Tang Nha tộc trưởng, ngược lại là một vị chiến sĩ trẻ tuổi của Thủ Lăng nhất tộc - A Lạp! Là thợ săn ưu tú nhất ở trong đội ngũ, A Lạp không thể nghi ngờ là có cảm giác linh mẫn vượt xa thường nhân.
- Mọi người tổ chức phòng hộ tại chỗ, đội một chuẩn bị tấn công, đội hai A Đồ chuẩn bị luân phiên thay thế, đội ba Phong bá chuẩn bị bẫy rập, đội bốn A Tang phụ trách yểm hộ, cung tiễn thủ Thiên Sinh thử dò xét tính công kích trong vòng mười trượng, Duy Bị chuẩn bị kèn hiệu...
Một loạt mệnh lệnh từ trong miệng A Lạp truyền ra, không có ai phát ra bất kỳ dị nghị gì, toàn tâm phục tùng. Để trở thành một đội săn ưu tú, không những cần có một đầu lĩnh với phán đoán chuẩn xác, mà càng cần phải có những đội viên chấp hành mệnh lệnh một cách cẩn thận kỹ lưỡng... Không hề nghi ngờ chút nào, thợ săn của Thủ Lăng nhất tộc có đủ tư cách của thợ săn chính cống, bọn họ chẳng những làm được, hơn nữa còn làm rất khá.
Nhạc Phàm nhìn một màn trước mắt, không khỏi âm thầm gật đầu. Lấy bản lĩnh hiện tại của hắn, tự nhiên là phát hiện ra được tình trạng ở xung quanh. Mà Trần Hương cùng với Tang Nha tộc trưởng cũng không có nói gì, tự nhiên là cũng có ý nghĩ như thế.
Rất hiển nhiên, đám người A Lạp cũng không có khiến cho ba người thất vọng. Nhạc Phàm tin tưởng rằng, cho dù là chính mình đích thân hành động, cũng sẽ không tốt hơn so với đối phương được.
- Thổi địch! Bắn tên!
A Lạp ra lệnh một tiếng, từng mũi tên thưa thớt hướng chỗ sâu trong sương trắng bắn tới, từ trong đó đủ loại âm thanh của thú địch vang lên, ba động kỳ dị hướng xung quanh khuếch tán ra.
"Hống!!!!!!"
Bị công kích, một đoàn dã thú hung hăng từ bốn phương tám hướng vọt ra, dáng vẻ kiêu ngạo dị thường!
Hình dáng của Lăng Giác Thú là như thế, cơ thể to như sói, có nanh vuốt sắc bén cùng với da lông dày chắc, đúng là quần thú cường đại nhất ở trên hải đảo này. Trong mọi tình huống nói chung, không ai lại nguyện ý đi trêu chọc bọn chúng.
- Không tốt! Là Lăng Giác Thú!
Chân mày A Lạp không khỏi nheo lại cùng một chỗ, hét lớn:
- Ba người một tổ, trường mâu sẵn sàng, độ một, hai chuẩn bị tiêu diệt đàn súc sinh này!
- Sát!
- Sát! Sát! Sát!
Chiến đấu đã được mở màn, không quản là lão nhân hay là hài tử, cũng không có chút nào rối loạn. Dù sao, đối mặt với thiên tai dữ dội hơn cũng đã đối mặt rồi, uy hiếp của thì tính là cái gì.
Hống lên một tiếng phấn khích, thân hình Tiểu Hỏa đột nhiên bạo trướng, khí thế như hổ nhìn thấy bầy dê mủm mỉm liền nhào vào. Có lẽ là lâu lắm rồi không có giết chóc, tiểu tử này rốt cục cũng nhịn không được lộ ra hung tính của mình!