Thương Thiên

Chương 439: Trọng tụ

Kim châu truyền thừa, lưu quang nhập thể.
Ở giữa tế đàn, truyền ra từng trận dao động dị thường. Thân thể của Tiểu Minh Hữu nhẹ nhàng rung động, một lực lượng thuần khiết, to lớn quán thông toàn thân trên dưới, lập tức tản mát ra dị hương nhàn nhạt.
"Mau! Mau đưa kim châu nhập vào đỉnh đầu linh hoàn của đứa nhỏ".
Tang Nha tộc trưởng gấp giọng ra lệnh, mười hai thần tướng tinh thần chấn động, hợp lực đem Truyền thừa kim châu hướng về phía đỉnh đầu của Tiểu Minh Hữu… Ánh sáng chợt lóe lên, trong nháy mắt đã dung nhập vào trong linh hoàn.
Quá trình nhìn như đơn giản như thế, nhưng thật ra vạn phần hung hiểm!
Bên trong Truyền thừa kim châu ẩn chứa năng lượng rất lớn, nếu lực lượng của mọi người không thể cân bằng hoặc là không tương thích, thì lực lượng nảy sinh ra trong cơ thể của Tiểu Minh Hữu, cùng với năng lượng khổng lồ trong kim châu, đủ làm cho thần điện này nổ tung thành tro bụi.
Đương nhiên, phải là cao thủ dị thuật như Tang Nha về phương diện khống chế tinh thần lực tự nhiên không thành vấn đề, cho nên mới có thể phi thường thuận lợi hoàn thành bước này.
Sau một khoảng thời gian, mười hai thần tướng tâm thần thu liễm, các xao động kỳ dị cũng theo đó mà tiêu tán mất.
Trong đại điện lại hồi phục lại như thường, bình thản tự nhiên, duy chỉ có Tiểu Minh Hữu lẳng lặng lơ lửng ở không trung, trên người tỏa sáng, hơn nữa tại mi tâm là nơi kim quang chói mắt nhất!
"Tốt tốt lắm! Hiện tại chỉ còn một bước nhỏ nữa thôi. Đứa nhỏ này, hiện tại tất cả trông cậy vào ngươi, ngàn vạn lần đừng làm chúng ta thất vọng!"
Tang Nha tộc trưởng thần sắc ngưng trọng thoáng buông xuống, Loạn Ngũ bên cạnh thở nhẹ ra nói: "Tộc trưởng yên tâm đi, đứa nhỏ này trăm mạch quán thông, linh quang xuyên thấu, tương lai tuyệt đối là kẻ phi thường… Hơn nữa, trong cơ thể đứa nhỏ này ẩn chứa một cổ lực lượng thần kỳ, tin tưởng rằng nó nhất định có thể vượt qua ải này!"
"Đại ca nói đúng, đứa nhỏ này chính là hy vọng của tộc chúng ta".
"Thành công, nhất định là thành công!"
Mọi người đều phụ họa, có lẽ bọn họ thực sự tự tin, cũng có lẽ chính là tự an ủi bản thân.
Chấn chỉnh lại tinh thần, Tang Nha tộc trưởng lại nhả ra tinh thần lực, hoàn toàn bao phủ lấy Tiểu Minh Hữu… Niệm lực chậm rãi dẫn đường cho kim quang dao động, để kim châu có thể khế hợp tốt nhất với thân thể của Tiểu Minh Hữu.
"A…"
"A! A! A!"
"Gầm…"
Một tiếng quát tê tâm liệt phế vang khắp thần điện, mọi người nghe thấy đều lạnh cả người. Kiệt lực gào thét như thế, thanh âm khô khốc như thế, không khó tưởng tượng được sự thống khổ.
Kim châu truyền thừa quả nhiên không phải người bình thường có thể thừa nhận được, cỗ lực lượng cuồng bạo kia cơ hồ muốn xé tung thân hình gầy nhỏ của Minh Hữu ra!

Kinh mạch lần lượt đứt gãy, cơ bắp lần lượt vỡ tung ra, toàn thân đẫm máu! Nỗi đau đớn thật lớn thấu tân linh hồn của tiểu hài tử này, nếu tâm chí không kiên định, tất nhiên sẽ lọt vào chốn trầm luân vạn kiếp bất phục.
Thân thể bị thương còn chưa nói, tối quan trọng nhất chính là sự công kích sâu vào tinh thần.
Tinh thần lực vô cùng chứa đầy trong đầu Tiểu Minh Hữu, hắn có cảm giác đầu của mình phảng phất như muốn nổ tung ra!
Hắc ám xâm nhập làm cho hắn không khỏi hồi tưởng lại trước đây… Đó là một đoạn hồi ức đẫm máu, tàn khốc, mỗi khi nhắm mắt lại, nỗi sợ hãi khôn cùng sẽ cắn nuốt tâm linh của hắn, chỉ còn có sự giãy dụa!
Nhưng mà phía sau, có một thanh âm kiên định vang lên trong lòng: "Người thợ săn dũng cảm chân chính, cho tới bây giờ cũng không phải là chưa từng sợ hãi, mà là có gan đối mặt với sự sợ hãi trong lòng mình".
Bởi vì sợ hãi, cho nên dũng cảm!
Những lời này là Nhạc Phàm đã nói, trong đáy lòng của Tiểu Minh Hữu, mỗi một câu nói của Nhạc Phàm nó đều dụng tâm nhớ kỹ, nhất là tại thời điểm cô độc bất lực này.
Bất chấp thống khổ, bất chấp điên cuồng, Tiểu Minh Hữu thủy chung vẫn bảo trì sự tỉnh táo. Cũng may mỗi lần thân thể muốn chống đỡ không nổi nữa, trong cơ thể hắn liền xuất hiện một đạo lực lượng thần kỳ chữa trị nơi bị thương.
Cứ tuần hoàn như thế, thân hình gầy nhỏ của Tiểu Minh Hữu trở nên càng ngày càng rắn chắc, nỗi đau đớn bắt đầu giảm xuống.
Thời gian thì ngắn ngủi, mà chờ đợi thì lại thấy hết sức dài lâu.
Theo giọt mồ hôi cuối cùng rơi xuống, Tang Nha tộc trưởng thu sự khống chế tinh thần lực trở lại, mà trên gương mặt nhăn nheo kia, cũng không còn một chút huyết sắc nào.
"Thành… thành!"
Một thanh âm run rẩy phá vỡ sự ngưng trọng, mọi người ở đây đều vạn phần kích động, trong ánh mắt lộ ra sự vui sướng thật lớn, còn có chút ít sự cay đắng cùng cảm khái trong đó.
"Tộc trưởng…"
Loạn Ngũ liền bước lên phía trước đỡ lấy Tang Nha đang quỵ xuống, các thần tướng còn lại đều đầy cảm xúc, lúc này cũng để cho lão Tộc trưởng nghỉ ngơi.
Trên bầu trời,…
Thân hình của Tiểu Minh Hữu từ từ hạ xuống, khuôn mặt bình tĩnh, không chút biểu hiện, trừ máu me đầy người, thì giống như là chưa từng có gì xảy ra.
Mọi người đều không ai nói một lời nào, ánh mắt đều tập trung vào tế đàn ở giữa.
Sắc trời dần dần ảm đạm, Huyễn ba lâm tất cả vẫn như thường.
Trước của nhà, thân hình không lồ của Tiểu Hỏa vẫn ngăn trở trước cửa phòng. Chỉ thấy hai mắt của nó nhắm lại, miễn cưỡng dựa vào cửa, tự tại nghỉ ngơi, mà cột sáng màu trắng bao phủ chung quanh đã biến mất không thấy.

Cách đó không xa, Thiên Sang ngồi xếp bằng dưới tàng cây, nhìn thẳng về phía trước, thỉnh thoảng chớp chớp hai con mắt mỏi mệt.
"Kẹt…"
Một thanh âm phá vỡ sự yên lặng! Chỉ thấy cánh cửa phòng mở ra, một thân ảnh từ trong phòng đi ra.
"Ngao!"
Cảm giác phía sau có người, Tiểu Hỏa đột nhiên bừng tỉnh, quay đầu nhìn lại, chợt nghe một luồng khí tức quen thuộc.
"Vị đại ca này, ngài rốt cục đã tỉnh?"
Thiên Sang tinh thần chấn động, giật mình mà đứng dậy. Nếu không phải Tiểu Hỏa ở phía trước, thì đã bước lên nghênh đón.
Người đi ra đúng là Nhạc Phàm, giờ phút này hắn so với trước kia có sự khác biệt rất lớn, không phải là bề ngoài có sự biến đổi, mà chính là khí chất ở trên người đã thay đổi rất nhiều.
Nếu nói, Nhạc Phàm trước kia mang theo dã tính thiên nhiên, thì hắn hiện tại, càng như là người bình thường. Thân mặc bộ đồ thợ săn rách nát, tóc bạc tán loạn, không có sự sắc bén của cao thủ, không có sự tỉnh táo của thợ săn, lạnh nhạt điềm nhiên, bình thường không thể bình thường hơn.
Sờ sờ "Đan tâm thạch" trên cổ, Nhạc Phàm cúi đầu nhìn Tiểu Hỏa đang cạ cạ ở dưới chân, trong lòng xuất ra sự lo lắng nhè nhẹ.
"Tiểu tử kia, ngươi đã trưởng thành rồi".
Nhạc Phàm vỗ vỗ lên đầu của Tiểu Hỏa, tên này thấp giọng gầm nhẹ, lập tức thu nhỏ thân mình lại, biến hóa lại bộ dáng trước đây, không còn bộ dáng dữ tợn hung ác nữa.
Thấy mãnh thú biến hóa, Thiên Sang lớn gan đi ra phía trước: "Ồ? Vị đại tỷ kia đâu rồi?"
"Nàng, mệt… đang nghỉ ngơi".
Nhạc Phàm trong mắt hiện lên nét buồn bã, chuyển sang hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi có biết sau khi ta hôn mê đã xảy ra sự tình gì? Tộc trưởng của các người cùng những người khác đâu?"
"Đại ca sau khi ngài hôn mê, Tộc trưởng chúng ta liền đưa ngài đến đây, sau đó địa cung bị sụp đổ, trên đảo phát sinh động đất, chỗ ở của tộc cũng bị phá hủy…"
Thiên Sang thần sắc ảm đạm, đem toàn bộ sự việc phát sinh nói qua một lần, cuối cùng nói: "Tộc trưởng cùng các thần tướng đến Tế tự thần điện, nói là muốn chủ trì nghi thức truyền thừa, bảo ta ở lại đây".
"Truyền thừa đã bắt đầu!?"
Nhạc Phàm cau mày, không thể tưởng được mình hôn mê chừng ấy thời gian, thế nhưng đã xảy ra nhiều sự tình như vậy.
Nghĩ đến việc truyền thừa của Tiểu Minh Hữu, Nhạc Phàm không khỏi có chút lo lắng. Tuy Tang Nha tộc trưởng đã cam đoan đứa nhỏ không có nguy hiểm, nhưng hắn vẫn không yên lòng.
"Không được, ta phải nhanh đến đó xem… Tiểu Hỏa, giúp ta canh gác cho Nhã Nhi, lát nữa ta sẽ trở lại".
Nhạc Phàm đang muốn rời đi, thì ngay lúc này bí đạo của Huyễn ba lâm đột nhiên mở ra.
"A! Là Tộc trưởng bọn họ đã trở lại".
Thấy có người tới, Thiên Sang hoan hỉ dị thường.
Nhạc Phàm thấy thế dừng bước lại, ánh mắt dừng lại ở bên cạnh Tang Nha tộc trưởng.