Thương Thiên

Chương 430: Tuyệt đối lực lượng

"Cái gì? Thiên vu nhất tộc!?"
Trần Hương vẻ mặt bỗng biến đổi, mặt tái nhợt hẳn đi, khẩn trương nhìn về phía Nhạc Phàm đang lơ lửng ở giữa đại điện: "Tang Nha Tộc trưởng, người nói là, hắn là hậu duệ của Thiên vu nhất tộc thời thượng cổ?"
"Đúng vậy, lão phu mặc dù đã cao tuổi, nhưng việc này trong tộc của chúng ta có ghi lại, cho nên lão phu chắc chắn là sẽ không nhớ lầm".
Tang Nha Tộc trưởng vẻ mặt khẳng định nói: "Thượng cổ tam đại di tộc, đều có ấn ký truyền thừa, người khác căn bản không cách nào bắt chước được. Ít nhất… tiểu huynh đệ chắc chắn là có dòng máu của Thiên vu nhất tộc, nếu không, trên người hắn không có khả năng xuất hiện chiến văn ấn ký đặc biệt của Thiên vu nhất tộc".
"Sao lại có thể như vậy? Sao lại có thể…"
Trần Hương phảng phất như mất hồn, thì thào lẩm bẩm: "Cuộc chiến năm đó, Thiên vu nhất tộc cùng Cửu lê nhất tộc cơ hồ toàn bộ bị diệt, còn sót lại người nào cũng bị trục xuất ra khỏi Cửu hoang tuyệt địa, sao lại có thể xuất hiện tại Thần Châu này? Ngũ hồ loạn hoa… ngũ hồ loạn hoa… chẳng lẻ lịch sử lại tái diễn?"
Vào thời thượng cổ, bộ lạc rất nhiều, trong đó lấy tam đại cổ tộc cầm đầu, tranh chấp thiên hạ, chính là Thiên vu nhất tộc, Cửu lê nhất tộc, Viêm hoàng nhất tộc tranh đấu với nhau. Cuộc chiến xảy ra, lan rộng ra cả Thần Châu, nam nữ già trẻ toàn dân thành binh lính, thương vong lên tới vài vạn người, so với chiến tranh giữa các nước còn tàn khốc tanh máu hơn vài phần. Rồi sau đó, lại có ngũ hồ loạn hoa, khiến cho Viêm hoàng nhất mạch thiếu chút nữa diệt tuyệt, phàm là người biết qua một đoạn lịch sử này đều biến sắc.
"Ngũ hồ loạn hoa là cái gì?!"
Tang Nha Tộc trưởng khẽ ngẩn ra, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Thủ lăng nhất tộc ở trên đảo này đã lâu, đối với những việc phát sinh sau Tần triều tự nhiên là không biết.
Trần Hương yên lặng không nói, cũng không định giải thích điều gì.
Thấy cô gái có chút kích động, Tang Nha Tộc trưởng hơi cảm khái nói: "Đúng vậy! Sau khi cuộc chiến xảy ra, trừ Viêm hoàng nhất mạch còn tiếp tục truyền thừa, các tộc còn lại đều bị trục xuất khỏi tuyệt địa. Do đó đã có một số ít người đã lưu lạc ở các nơi của Thần Châu, huyết mạch cũng đã bị Viêm hoàng đồng hóa. Nhưng huyết mạch đã biến mất từ xa xưa làm sao lại xuất hiện trên người tiểu huynh đệ này? Kỳ quái, kỳ quái…"
Lão nhân không nghĩ ra, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu.
Sự phá hoại vẫn không dừng lại, đánh nhau vẫn đang tiếp tục.
Không có sự gia nhập của Trần Hương cùng Tang Nha tộc trưởng gia nhập, cơ quan chiến sĩ có nhiều cũng không thể ngăn cản hành động của đám người Thi Bích Dao.
"Thiên vu nhất tộc! Lý Nhạc Phàm lại là hậu duệ của Thiên vu nhất tộc!?"
Người mặt quỷ thu hồi tâm tư, lần đầu hiển lộ ra ánh mắt ngưng trọng. Mà ở phía khác, Thi Bích Dao cùng ngũ lão cũng nhìn nhau. Cảm nhận được lực lượng thuần túy cường đại của Lý Nhạc Phàm, bọn họ cau mày, ánh mắt lóe ra bất định, tựa hồ trong lòng muốn thối lui. Nếu không phải thông đạo của đại điện đã bị bít lại, sợ rằng bọn họ chỉ một chốc lát cũng không muốn đợi?
Ma Môn truyền thừa từ rất xưa, đã không thể truy rõ nguồn căn. Bởi vậy, đối với việc phát sinh từ thời thượng cổ, đám người Thi Bích Dao cũng hiểu rõ. Nguyên nhân chính bởi vì hiểu, mới làm cho bọn họ cố kỵ. Dù sao, lực lượng của chiến văn chỉ là truyền thuyết từ xa xưa, người ở đây, ai cũng chưa từng chính mắt gặp qua. Bằng vào khí thế của Nhạc Phàm giờ phút này mà thấy, cũng đủ để chấn nhiếp mọi người!
"Lý Nhạc Phàm, lần này lại là Lý Nhạc Phàm…"
Người mặt quỷ mắt lóe hung quang, lập tức hóa thành lạnh như băng nghĩ: "Thượng cổ di tộc trọng hiện nhân gian, xem ra kế hoạch của Thánh môn ta phải có sự điều chỉnh. Cũng may ẩn lâm tranh đấu đại cục đã định, nếu không lại phí công vì rắc rối này. Chỉ là, đáng tiếc Tần hoàng bảo tàng này… quản hắn làm gì, ra ngoài trước rồi mới quyết định".
Trong lòng nghĩ xong, người mặt quỷ lại tiếp tục phá vây.
"Tang Nha Tộc trưởng, tình hình của hắn hiện tại thế nào?"
Nhìn tình hình của Nhạc Phàm lúc này, Trần Hương khó nén được vẻ phức tạp.
"Cái này… Tình hình của tiểu huynh đệ rất tệ!"

Tang Nha Tộc trưởng thanh âm khô khốc nói: "Nói đến cùng với chiến văn ấn ký chính là lực lượng, có thể nói là lực lượng của lời nguyền! Bởi vì, chiến văn hiện, chính là không chết không nghỉ. Tiểu huynh đệ hiện tại đã bị lời nguyền vào thân, tất sẽ trở thành một dã thú vô cùng đáng sợ! Không có cảm tình, không có suy nghĩ, chỉ biết chiến đấu cùng giết chóc".
Lão nhân trong lời nói chứa đựng sự miễn cưỡng, cùng với sự ưu tư lo lắng.
Trần Hương đồng tử đột nhiên co rút lại: "Vậy… Có biện pháp nào có thể làm cho hắn khôi phục hay không?"
"Biện pháp… Lão phu không có bất cứ biện pháp nào".
Tang Nha Tộc trưởng do dự nói: "Nếu như chúng ta lưu lại, chỉ có hai sự lựa chọn, sẽ bị hắn giết chết, hoặc, chúng ta phải giết chết hắn".
"Chết…"
Tâm thần chấn động, Trần Hương trong đầu mê muội, chỉ cảm thấy thiên hôn địa ám.
Ta là Trần Hương, cũng là Vạn Nhã Nhi? Tại sao ta rơi lệ? Tại sao ta thương tâm? Tại sao ta làm không được… Tại sao…
Lựa chọn cùng kết quả đều tàn khốc dị thường. Nếu như có người phải chết, vô luận là Trần Hương hay Nhạc Phàm, bọn họ đều muốn chết đi để người kia đượ sống. Song, người còn sống kia phải thừa nhận quá nhiều!
"Oành…"
Một tiếng nổ thức tỉnh mọi người, là người mặt quỷ kia lần nữa tấn công vào tường, so với đòn vừa rồi còn muốn mạnh hơn.
Tang Nha Tộc trưởng thấy thế không ổn, vội vàng vận chuyển tinh thần lực, không để ý hết thảy mà đánh thẳng vào người mặt quỷ.
"Hừ! Lão già này thật sự là phiền phức…"
Người mặt quỷ lạnh lùng mắng, lập tức hai tay huy động, hai mươi loại biến hóa chòng lên lẫn nhau trong một quyền… Thiên địa lực phá không mà vang lên, khí tức âm lãnh bao phủ cả tòa cung điện!
"Bùng…"
"Bùng… bùng… bùng…"
Thiên địa lực cùng lực lượng tinh thần va chạm lẫn nhau, nhất thời kình khí tạo nên gió lốc.
Đối mặt với uy thế như thế, Tang Nha Tộc trưởng bị bức phải né tránh. Chỉ thấy sắc mặt tái nhợt đi, hiển nhiên tinh thần đã bị thương nặng!
"Tốt… Lực lượng thật mạnh!?"
Hàn ý đầy trời, ngũ lão trong lòng phát lạnh! Lúc này bọn họ mới phát hiện, thì ra mgười mặt quỷ vẫn có sự bảo lưu, hơn nữa, nói không chừng đối phương còn lưu lại hậu chước.
Tang Nha Tộc trưởng cố gắng khống chế trấn định tâm thần, thở dốc nói: "Tặc tử nhà ngươi, cho dù hôm nay đồng quy vu tận, lão phu cũng sẽ không để cho các ngươi chiếm được".
"Phải không?"

Người mặt quỷ không kiên nhẫn nói: "Giết chết ngươi, bổn tôn cũng không có thời gian cùng với các ngươi…"
Bỗng nhiên, đang nói chợt ngừng lại, điềm xấu chợt giáng xuống!
"Gầm… gầm… gầm…"
Một tiếng gầm phẫn nộ rít gào đinh tai nhức óc, thê lương, khí tức xa xưa phảng phất như thẩm thấu tận linh hồn.
Lúc này "Nhạc Phàm" tựa như một thanh bảo kiếm sắc bén, toàn thân tản ra khí thế lẫm liệt…
Áp lực! Ngưng trọng! Nặng nề! Cuồng bạo! Không cách nào có thể dùng ngôn ngữ để hình dung được.
Không nghe thấy tiếng gió, không thấy ảnh động, Nhạc Phàm cứ như vậy xuất hiện trước mặt Trần Hương.
"Trần Hương cô nương cẩn thận…"
Tang Nha Tộc trưởng gấp giọng hô to, đáng tiếc Trần Hương không hề phản ứng, vẫn nhìn thẳng vào "Nhạc Phàm". Loại cảm giác này, là quen thuộc, hay là xa lạ?
Chỉ chốc lát trôi qua, một cảnh tượng tàn khốc được dự đoán cũng không có phát sinh, Trần Hương vẫn là Trần Hương, nàng vẫn đứng ở tại chỗ, phảng phất như đang đợi cái gì đó.
Sao lại phát sinh chuyện như vậy?! Chiến văn không phải là lời nguyền sao? Tại sao "Nhạc Phàm" vẫn không động thủ?
Mọi người còn chưa kịp kinh ngạc, sau một khắc, thân ảnh của "Nhạc Phàm" đã xuất hiện bên cạnh Hồng bào lão phụ.
"Lão Ngũ…"
Đám người Bạch bà bà kinh hãi thất sắc, muốn tiến lên nhưng đã không kịp. Chỉ mong đối phương cũng giống như vừa rồi, không để ý gì cả.
Rất đáng tiếc, lần này "Nhạc Phàm" không có lưu tình. Cánh tay phải huy động, ánh sáng màu đen trong nháy mắt tăng vọt, đem Hồng bào lão phụ bao phủ trong đó.
"Bùng…"
Âm thanh khẽ vang lên, Hồng bào lão phụ bị một quyền đánh trúng!
Không có bất cứ chân nguyên nào, không có bất cứ kỷ xảo nào, chỉ đơn giản một kích, bao hàm lực lượng thuần túy của "Nhạc Phàm".
Trọng thương ngã xuống đất, Hồng bào lão phụ khó nén được ánh mắt hoảng sợ!
"Lão Ngũ…"
Bạch bà bà đang muốn xông lên phía trước, một thân ảnh màu đen đã xuất hiện trước mặt mình, phảng phất như một tòa núi đá thật lớn.
"Bà bà cẩn thận!"
Thi Bích Dao phản ứng nhanh nhất, tinh thần lực khổng lồ bức thẳng tới "Nhạc Phàm". Người khác không thấy, trong ánh mắt lạnh lùng của cô gái hiện lên một tia phức tạp.
Tiếp sau đó, tam lão còn lại đồng thời động thủ…
"Hây hây…"
Trên người "Nhạc Phàm", chiến văn màu đen phát ra ánh sáng lạnh như băng!
"Oành…"
Lực lượng là gì?
Lực lượng chính là sức mạnh tuyệt đối, tuyệt đối đứng đầu.