Mặc dù trong lòng vô cùng phức tạp, nhưng Nhạc Phàm cũng không lộ vẻ gì khác lạ. Trần Hương nhìn hắn, môi mấp máy định nói lại thôi, ngay sau đó phục hồi vẻ hờ hững trước đó.
"Chao ôi! Đây cũng là số phận! Cũng là số phận!"
Một trận than thở bất đắc dĩ, tộc trưởng Tang Nha vẻ mặt buồn bã nói: "Chuyện nếu như chỉ có vậy, Thủ lăng nhất tộc chúng ta cứ đời đời kiếp kiếp trôi qua như thế, cũng chưa hẳn không phải chuyện tốt… Ít nhất, cuộc sống nơi này yên bình phẳng lặng, không có sự quấy rầy cùng tranh chấp của thế tục. Chỉ tiếc cảnh đẹp không dài, năm đó ngay khi xây dựng xong Hoàng lăng mộ, Cửu U phong ấn chôn sâu dưới lòng đất đột nhiên xuất hiện dị động…"
"Dị động! Dị động gì?"
Trần Hương chân mày khẽ máy động, ngưng trọng chăm chú hơn mấy phần.
Phải biết rằng, nếu phong ấn đúng theo như lời đối phương thật sự tồn tại, như vậy vạn nhất xuất hiện tình huống gì, sẽ thành tai ương của cả thiên hạ! Thiên môn luôn luôn lấy bảo vệ dân thường làm cách hành xử của mình, Trần Hương thân là Thiên môn cung chủ, khó tránh khỏi có nỗi day dứt này.
Trầm mặc gật đầu, tộc trưởng Tang Nha nói tiếp: "Năm đó Từ Phúc lấy máu tế hồn, mặc dù bị tổ tiên can thiệp, nhưng bắt đầu kể từ đó, phong ấn tựa hồ đã xuất hiện vấn đề rồi… Thêm vào nữa, về sau lại xây dựng Hoàng Lăng địa cung trên một quy mô lớn, khiến cho địa thế của hòn cô đảo này phát sinh biến hóa rất lớn! Cứ mấy chục năm, vực sâu dưới lòng đất sẽ lại tỏa ra một loại sát khí kỳ quái, so với hàn khí lạnh hơn, so với vụ khí đậm đặc hơn… Hôm trước địa phương các ngươi xông vào vốn là một miệng núi lửa, nhưng chính là sau lần biến hóa đó, chỉ trong một ngày đã hình thành cảnh tượng như vậy!"
Một ngọn núi lửa thật lớn, chỉ trong một ngày đã hóa thành núi tuyết! Cổ quái bên trong quả thật con người khó mà chịu nổi, Nhạc Phàm và Trần Hương nghe vậy âm thầm kinh hãi.
"… Chính cảnh tượng biến hóa đó là mở đầu cho nỗi đau khổ của tộc chúng ta!"
Ngừng một chút, Tang Nha tộc trưởng nói giọng ngẹn ngào: "Kể từ sau hôm đó, trên hòn cô đảo này, cứ qua mỗi năm mươi năm chúng ta lại phải đối mặt với một lần nguy cấp sinh tồn, hứng chịu sự tập kích của sát khí, có thể nói là nước sôi lửa bỏng… động vật trên đảo dần dần bị diệt tuyệt, những loài vật còn lại phát sinh biến hóa kỳ quái. Bạch Phệ nghĩ, Thứ Huyết bức, Lăng Giác thú… còn có Thực Nhân đằng, Ác Linh hoa (*), sức tàn hại của mỗi một vật đều là trí mạng! Muốn sinh tồn càng thêm khó khăn!"
"Đã như thế, vậy các ngươi vì cớ gì mà không rời khỏi nơi này?"
Nhạc Phàm tự hỏi một lượt, chỉ cảm thấy rời khỏi nơi này mới là lựa chọn tốt nhất.
"Rời khỏi nơi này, quả thật dưới tình huống khi ấy là lựa chọn tốt nhất! Chỉ có điều…" Giọng nói biến đổi, chỉ nghe Tang Nha tộc trưởng nói: "Chỉ có điều, lựa chọn tốt nhất tuyệt không nhất định sẽ là lựa chọn cuối cùng. Vừa rồi ta cũng nói qua, chúng ta đều là cam tâm tình nguyện lưu lại. Ý nghĩa tồn tại của chúng ta là vì bảo vệ sự an toàn của Hoàng lăng, điều này là niềm tin chúng ta giữ gìn từ xưa tới nay, cũng là tự tôn và kiêu hãnh của tộc chúng ta, giống như tôn nghiêm của một dân tộc… Chúng ta cam tâm tình nguyện, tình nguyện!"
Thanh âm biến đổi: "Chỉ là, mỗi lần chứng kiến người của tộc vì sát khí tập kích mà chết đi, tâm tình như vậy các ngươi sẽ không cách nào hiểu được!"
Tôn nghiêm của dân tộc sao?
Nhạc Phàm, Trần Hương không khỏi khẽ gật đầu. Giờ phút này, bọn họ mặc dù không cách nào hiểu được, nhưng có thể lý giải được tâm tình của đối phương… Mặc dù Nhạc Phàm luôn bình thản, Trần Hương là cung chủ cao quý, nhưng bọn họ vẫn như cũ không cách nào bác bỏ tôn nghiêm như thế, bởi vì đó là nhân tính tồn tại cơ bản nhất. Nhưng chính là sự trói buộc như thế, lại trở thành đau thương lớn nhất của Thủ lăng nhất tộc!
Cam tâm tình nguyện rồi lại bất đắc dĩ, khuất phục dưới sự đau khổ của vận mệnh! Điều này cũng khó trách Tang Nha tộc trưởng lại buồn bã như thế.
Giống như nhìn thân nhân bên cạnh mình lần lượt từng người rời đi, mùi vị đó…
Nhạc Phàm nhìn Trần Hương bên cạnh một chút, trong ánh mắt lóe lên điều gì vậy.
"Tới tận sau này…"
Tang Nha tộc trưởng nói tiếp: "Tới tận sau này, cho tới khi tộc trưởng đời thứ ba của tộc chúng ta từ trong lăng mộ Tần hoàng đạt được một kiện bảo bối thần kỳ, dùng hết toàn bộ tinh lực mới tạm thời trấn áp sát khí! Chỉ có điều, cứ cách mỗi trăm năm thời gian, sẽ vẫn có sát khí thoát ra như cũ. Mà biện pháp duy nhất để giải cứu, lại là tộc trưởng đời kế tiếp lấy tính mạng làm phí tổn, vận dụng năng lượng ẩn chứa trong kiện kỳ bảo đó, mới có thể miễn cưỡng vượt qua để cho cuộc sống yên ổn."
"… Ta thấy Thủ lăng nhất tộc đời đời kiếp kiếp cam tâm tình nguyện ở lại giữ cô đảo, con cháu của tộc mấy ngàn người, hôm nay chỉ còn lại có mấy trăm người! Nếu như cứ tiếp tục như thế, cuối cùng còn có hy vọng gì?"
U ám giảm dần, Tang Nha tộc trưởng nhìn Minh Hữu trên giường vui mừng cười: "May là, vào lúc mấu chốt đã cho ta gặp được hài tử này, thân có sẵn tiên thiên linh mạch, huyền quang thấu đỉnh, trong cơ thể có một luồng năng lượng thật lớn lại nhu hòa... chỉ cần hắn có đủ khả năng mở ra truyền thừa của tiên linh (**), đạt được lực lượng của các đời trước tích tụ lại, liền có thể hoàn toàn vận dụng kỳ bảo. Như vậy, tộc chúng ta mới có hy vọng mới, nếu không…"
Nghe tới chỗ này, Nhạc Phàm cùng Trần Hương cuối cùng đã hiểu. Đối phương khăng khăng níu chặt Minh Hữu không thả, đơn giản là muốn lợi dụng thân thể ấy làm một vật chứa, chứa đựng "năng lượng" của Thủ lăng nhất tộc bọn họ đã tích tụ ngàn năm, sau đó lại vận dụng kỳ bảo trấn áp sát khí hoàn toàn.
Nếu thực như lời của Tang Nha tộc trưởng, Tiểu Minh Hữu hẳn là không có nguy hiểm tính mạng.
Nghĩ đến đây, Nhạc Phàm lông mày giãn ra: "Tang Nha tộc trưởng, ta hy vọng Minh Hữu là tuyệt đối an toàn."
"Tiểu huynh đệ xin yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không thương tổn hài tử này. Nếu không phải nhân số của tộc chúng ta ít ỏi, không tìm được người thân có linh mạch, cũng sẽ không để cho người ngoài tộc nhúng tay vào việc này đâu. Ôi ..."
Trần Hương yên lặng không nói, nhìn trúc ngọc trong tay chẳng biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Nhạc Phàm cúi đầu trầm ngâm, đồng dạng tâm sự nặng nề.
Vào lúc ba người trầm mặc, đột nhiên ngoài cửa xông vào một người, chính là A Đồ đã dẫn đường cho Nhạc Phàm, Trần Hương.
Chỉ thấy A Đồ xô cửa mà vào, mặt lộ vẻ khẩn trương nói: "Bẩm cáo tộc trưởng, có người xông vào Thánh sơn…"
"Cái gì!? Là ai xông vào núi?"
Tộc trưởng Tang Nha đùng đùng đứng dậy!
Nhạc Phàm, Trần Hương biến sắc mặt, Thánh sơn trong miệng đối phương không phải chính là "Đại Tuyết Sơn" sao?!
A Đồ nhìn hai người Nhạc Phàm, lạnh lùng nói: "Chính là những người lần trước cùng bọn họ đồng thời xông vào."
"Là bọn họ!"
Tang Nha tộc trưởng khẽ run lên, xoay người nói: "Tiểu huynh đệ, bằng hữu của các ngươi …"
"Bọn họ không phải bằng hữu của ta." Nhạc Phàm cự tuyệt thẳng thừng.
Tộc trưởng Tang Nha gật đầu hiểu ra, lập tức hướng về A Đồ hỏi: "Thánh sơn không phải có Thánh thú giữ sao, bọn họ thế nào mà còn dám tới?"
"Bọn họ đột nhiên trở nên thật là lợi hại, Thánh thú, Bạch phệ nghĩ, Thứ huyết bức… tất cả đều không làm gì được bọn họ nữa."
"Không ngờ có thể như vậy!"
Tộc trưởng Tang Nha cảm thấy có chút bất ngờ, vội nói: "Đi, trước tiên chúng ta tới xem xem…"
Hai người đang định rời đi, Nhạc Phàm đột nhiên chặn hai người lại nói: "Ngươi cứ để chúng ta ở đây như vậy sao?"
"Chúng ta không để ngươi lại còn có thể làm gì bây giờ?" Tộc trưởng Tang Nha cười khổ nói: "Tóm lại chẳng phải dạng liều mạng ngươi chết ta sống thì không nhất thiết phải tới! Đương nhiên, nếu như quả thực ngươi định mang hài tử rời đi, không ngại thử xem."
Đối phương sử dụng cả cứng lẫn mềm, ý tứ trong câu không cần nói cũng biết.
"Ta phải đi cùng các ngươi." Nhạc Phàm không chịu để đối phương sắp đặt, chú tâm nói: "Ta từng đáp ứng với bọn họ sẽ giúp bọn họ tìm đồ vật, hơn nữa… có một số việc ta muốn chứng thực một chút."
Nhạc Phàm vừa dứt lời, Trần Hương bên cạnh nói chen vào: "Ta cũng muốn đi."
"Nàng đi làm gì?"
"Ta… hiếu kỳ."
Không để ý tới vẻ mặt ngây ngốc của mọi người, Trần Hương đi thẳng ra bên ngoài phòng.
(*) - Tạm dịch: Kiến trắng ăn thịt, Dơi chích máu, Thú sừng bốn cạnh, Dây mây ăn thịt người, Hoa hại linh hồn.
(**) - Tiên linh: Vong linh tổ tiên