Phủ Hà Giang phủ vùng bình nguyên Hoa Bắc, phía Nam kinh đô. Thiên cổ phong lưu, anh hùng bối xuất, có câu "Kinh nam đệ nhất phủ" để mô tả vẻ đẹp nơi đây… Nhưng hiện nay, Phủ Hà Giang là quan trọng nhất trong thiên hạ.
Thiên hạ loạn lạc, nghĩa quân các nơi cộng lại cũng hơn bảy mươi vạn, đương nhiên là thế mạnh. Có thể nói không khoa trương, hiện tại đây là thế lực đứng đầu thiên hạ, ngay cả binh lực của triều đình cũng không bằng. Cũng may nghĩa quân các nơi đều tự cho mình là chủ, đều có tư niệm, cho nên mới khiến cho chiến sự dịu xuống.
"Phủ đại soái" nằm ở khu vực trung ương Phủ Hà Giang, nơi này vốn là phủ đề đốc, nhưng đã bị nghĩa quân chiếm đóng. Sau đó "Chánh Vũ quân" đóng tại nơi đây, đã chỉnh trang lại nhiều lần, từ đó đổi tên thành "Phủ đại soái".
Lúc này, bên ngoài "Phủ đại soái" binh mã rất đông, thủ lĩnh nghĩa quân các nơi tập trung tại đây, ngoại trừ tụ hội báo công, chuyện trọng yếu còn lại là thương nghị việc tấn công hoàng thành kinh sư, do đó gọi là "Đồ Long đại hội".
"Thủ lĩnh nghĩa quân Hà Nam, Hồng đại soái đến…"
"Tứ Xuyên địa khu… Phùng đại soái đến…"
"Chung đại soái đến…"
Vệ binh đón tiếp tinh thần hưng phấn mặt lộ vẻ tự hào, đứng thẳng ưỡn ngực ra, tiếp đón thủ lĩnh nghĩa quân các nơi và người cùng chí hướng, hào khí náo nhiệt vô cùng.
Phía đông cách phủ Hà Giang tám mươi dặm, doanh trại của "Tĩnh quốc quân"…
"Đứng lại! Người là người phương nào đến?"
Lính canh thấy phía trước có một người chạy rất nhanh tới, hơn nữa tay cầm đại đao, khắp người đầy máu, tưởng có địch, vội vàng đề phòng.
Nhạc Phàm tiến lên, từ trong lòng đưa ra một cái lệnh bài nói: "Bí Hổ tiên phong doanh bị tập kích, ta có quân tình trọng yếu cần gặp đại soái các ngươi".
Binh lính ngẩn ra, nhìn từ trên xuống dưới đối phương, cả người sát khí lẫm lẫm làm cho lòng người kinh sợ. Mặc quân phục "Tĩnh quốc quân", nhưng khẩu khí nói chuyện lại không giống…
Cảm thấy đối phương thân phận bất phàm, binh lính lập tức không dám chậm trễ, ôm quyền nói: "Vị đại ca này, Đại soái đã ra ngoài".
Nhạc Phàm sắc mặt trầm xuống, liền hỏi: "Nơi này người nào có thể làm chủ?"
"Có, Trần lão tướng quân và tiểu thư đang ở trong quân doanh".
"Phiền tiểu huynh đệ giúp ta chuyển lời một tiếng".
"Chờ một lát…"
Binh lính lên tiếng rồi đi ngay, chỉ trong chốc lát, một thiếu nữ từ quân doanh đi ra.
Liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy khuôn mặt nàng thanh tú, người mặc thanh giáp không che dấu được thân hình lả lướt, ngược lại còn tăng thêm vài phần anh khí.
Nhìn thấy Nhạc Phàm người đầy máu, bộ dáng như là thương tích trầm trọng, thiếu nữ bước nhanh đến nói: "Vị đại ca này thương tích thế nào?"
Nhạc Phàm nhếch miệng nói: "Là máu của người khác".
Thiếu nữ ngẩn ra, binh lính chung quanh âm thầm lặng đi, đây là khí phách của sự tự tin, hoặc là theo thói quen.
"Ha ha, không có việc gì là tốt rồi" Thiếu nữ xấu hổ cười, sau đó nói: "Vị đại ca này, ta là Phó soái Tĩnh Quốc Quân Trương Uyển Anh con của Đại soái. Xin hỏi vị đại ca này là huynh đệ của đội nào, có quân tình quan trọng nào cần báo?"
"Biết quan tâm đến người khác, tâm địa thiện lương, không kiêu ngạo rõ ràng là rất có bản sắc, xem ra Lệ gia gia có người nối nghiệp rồi!" Nhạc Phàm ngầm gật đầu, liền nói ngay: "Ta xem như là người của Bí Hổ tiên phong doanh. Tiên phong doanh tại Loạn thạch bình nguyên bị tập kích, tử thương trầm trọng…"
Trương Uyển Anh gật đầu nói: "Chúng ta cũng nhận được tin tức, Tĩnh Quốc Quân trên đường hành quân đều bị tập kích, hoài nghi do Chánh Vũ quân gây nên… Bất quá không có chứng cớ, cho nên cha ta vẫn tạm thời án binh bất động".
"Nếu không phải do Chánh Vũ quân gây nên thì thế nào?"
"Cái này…" Trương Uyển Anh không nghĩ là đối phương lại dám chắc như thế, nhất thời buồn cười.
Nhạc Phàm thản nhiên nói: "Bọn người tập kích tiên phong doanh mặc dù mặc y phục Chánh Vũ quân, nhưng cũng không có nghĩa là bọn hắn làm. Nếu người khác cố tình, muốn tìm y phục Chánh Vũ quân cũng không phải là việc khó".
"Ngươi nói là có người vu hãm Chánh Vũ quân để kích động nội loạn trong nghĩa quân?"
"Không sai, nếu lưỡng bại câu thương, cuối cùng người khác sẽ đắc lợi… Chủ soái các ngươi, đang rất nguy hiểm!"
"Cái gì!?" Trương Uyển Anh kinh hãi, tâm tư rối loạn, rất khẩn trương nói: "Sao lại như vậy? Bọn họ có phải đang rất nguy hiểm không? Ta, ta nên làm gì bây giờ? Làm sao bây giờ?"
"Hừ!" Nhạc Phàm trách mắng: "Càng nguy cấp lại càng phải tỉnh táo, nếu không trên chiến trường chỉ có chết mà thôi".
Trương Uyển Anh nghe vậy kinh hãi toát mồ hôi lạnh, trong lòng lại sinh ra chút quái dị, bản thân như là đứa nhỏ phạm lỗi, đang bị trưởng bối giáo huấn.
"Uyển Anh cảm ơn vị đại ca này đã chỉ điểm" Trương Uyển Anh thi lễ tạ ơn, tâm tình cũng đã bình phục.
Nhạc Phàm hài lòng gật đầu, bình tĩnh nói: "Bây giờ không kịp giải thích, Trương đại soái đã đi đâu rồi?"
"Cha đã dẫn theo mẫu thân và đại ca sáng sớm đã đi rồi, đi tham gia tiệc mừng công của nghĩa quân ở trong thành".
Đang nói chuyện, một lão giả râu dài từ trong quân doanh đi ra, phía sau có một đám vệ binh đi theo.
"Trần gia gia…" Trương Uyển Anh thấy người đang đến, vội vàng nghênh đón thông báo lại mọi chuyện một cách đơn giản.
Trần Phong chính là vị lão tướng lâu năm nhất của "Tĩnh Quốc quân", cùng với cha của Trương Phong Nghị đều là thân tín của Lệ Vân khi xưa, danh vọng trong quân rất cao, có thể so với chủ soái.
Nhạc Phàm tiến lên hành lễ nói: "Trần lão bá người khỏe không, có thể nói chuyện riêng được không".
Trần lão tướng quân hơi ngạc nhiên, chưa bao giờ có người xưng hô với lão như vậy, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác thân thiết. Cẩn thận đánh giá đối phương một lượt, nhìn qua thấy tuổi tác không lớn, nhưng lại sát khí kinh khủng, so với mãnh tướng trăm trận ngoài sa trường còn có phần còn hơn.
Vệ binh đang muốn ngăn cản, Trần lão tướng quân lại gật đầu đồng ý.
Xa xa, không biết Nhạc Phàm nói cái gì với lão tướng quân, chỉ thấy lão sắc mặt thay đổi, hoặc giận hoặc sợ, hoặc buồn hoặc vui, cuối cùng ngửa mặt lên trời cười một tràng dài.
Trương Uyển Anh thầm kinh ngạc, từ nhỏ đến lớn, đều thấy lão tướng quân đều nghiêm túc phi thường, chưa bao giờ thấy lão cười như thế.
Một hồi sau, lão tướng quân nhiệt tình kéo Nhạc Phàm trở lại, quay về phía Trương Uyển Anh nói: "Anh nhi, sau này ngươi gọi hắn là Lý đại ca, hãy tôn kính hắn như là tôn kính ta vậy, có biết không?"
"Ừm, Uyển Anh ra mắt Lý đại ca" Trương Uyển Anh mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn nhu thuận thi lễ với Nhạc Phàm, sau đó lui lại.
Không để ý tới vẻ mặt ngẩn ra của mọi người, lão tướng quân lại nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi nói như vậy, chúng ta phải chuẩn bị ra sao mới tốt".
Nhạc Phàm nhìn địa hình bốn phía một chút, sau đó nói thầm vào tai lão tướng quân một hồi… Lão tướng quân nhất thời mặt mày hớn hở, lớn tiếng nói: "Anh nhi, ngươi dẫn tiểu huynh đệ vào trong thành nơi hội họp, nơi này giao cho ta là được rồi".
"Vâng!"
Bên trong Phủ đại soái khí thế phi phàm, mọi người đều tề tựu ở trong vườn. Xem tình hình bốn phía, hơn mười vị thủ lĩnh nghĩa quân đang ngồi tại vị trí trung ương, chung quanh mấy trăm tướng sĩ làm thành một đoàn, ngươi nói người cười, hào khí bừng bừng!
Tại đây, không có câu thúc gì nhiều, cũng không có ca múa trợ hứng. Chỉ có rượu nhiều, thịt lớn, đây là nơi tụ họp của những người thảo mãng.
Đang ngồi phía bên trái là chủ nhân của Phủ đại soái, thủ lĩnh "Chánh Vũ quân" Lô Đạt, ngồi phía sau hắn là một gã to khỏe, đó là Tiên phong tướng quân Điền Vũ.
Ở bên phải Lô Đạt là một gã trung niên nam tử khuôn mặt mộc mạc, vóc người tráng kiện, khí độ bất phàm, ngôn ngữ rành mạch như làn gió… Hắn chính là thủ lĩnh "Tĩnh Quốc quân" Trương Phong Nghị. Thê tử Cừu Mính ngồi bên cạnh, thanh lịch đoan trang, vẻ mặt trầm tĩnh. Là nữ nhân duy nhất tại đây, càng thêm phần duyên dáng, vẻ mặt thông minh.
Phía sau Trương Phong Nghị là một thiếu niên tướng quân, chính là con trai của hắn Trương Tĩnh Cừu, khí vũ hiên ngang nhưng mặt sương lạnh, mọi người đàm luận cũng không thấy hắn có chút phản ứng gì, tĩnh như thanh tùng, vững như bàn thạch.
Hai bên còn lại là thủ lĩnh địa khu Hà Nam, Hồ Bắc, Tứ Xuyên, Thiểm Tây…
Sau một hồi giới thiệu, mọi người đã nhìn quen mắt, trong đó "Chánh Vũ quân" Lô Đạt và "Tĩnh Quốc quân" Trương Phong Nghị được chú ý nhiều nhất. Dù sao bọn họ cũng là thủ lĩnh hai thế lực nghĩa quân lớn nhất tại đây, rất nhiều người trong lòng âm thầm tính kế.