…Đã mười ngày trôi qua, sự yên lặng tại giang hồ, lại nổi lên một cơn sóng dữ.
Vô số người trong giang hồ nhân dịp tranh chấp "Vũ tàng" tụ hội tại Vân Nam, một màn máu tanh giết chóc lại phủ lên giang hồ, các thế lực đã bắt đầu tranh đấu với nhau. Ngoại tộc xâm lấn, biên cương chiến sự ngày càng khẩn cấp, nội loạn vẫn không dịu xuống…
Thiên hạ, vào thời điểm lịch sử mà sự tàn khốc bao trùm làm sao mà tránh được, cũng không biết làm thế nào để tìm ra một lối đi mới?
Trong Ẩn Tiên cốc vẫn yên tĩnh như thường, phảng phất ngăn cách với thế sự…
Nhạc Phàm vẫn hằng ngày tu luyện, học tập, hứng lên thì lên núi săn bắn một phen, thu hoạch cũng rất tốt.
Có thể nguyên nhân là đồng mệnh tương liên, mọi người nơi này đối với Nhạc Phàm đều rất quan tâm. Như Tô Phóng Hào, Quý lão, Dư bà bà, vợ chồng Thiết Cường, kể cả cái vị Hoàng Phủ lão nhân tính cách quái dị kia.
Trưởng bối quan tâm, bọn nhỏ cũng dần dần thân thiết với Nhạc Phàm, cuộc sống đơn giản làm cho hắn trong lòng tràn ngập sự bình an. Chỉ là, không biết cuộc sống như vậy còn có thể kéo dài bao lâu…
Từ khi Nhạc Phàm khôi phục lại được một tia nguyên khí, liền thử chữa trị gân cốt cho Thiết Cường. Mặc dù tiến độ rất chậm, nhưng có hiệu quả. Hôm nay Thiết Cường so với thường nhân thì cường tráng hơn nhiều, chỉ là muốn khôi phục lại bộ dáng trước kia, thì cần phải có thời gian tĩnh dưỡng.
Tư Đồ Yến sau khi lành bệnh, quả thực như thay đổi thành người khác. Từ một thiên kim tiểu thư u buồn sầu muộn, biến thành một cô gái ngây thơ vui vẻ, mỗi ngày đều rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại trêu chọc Thiết Nam một chút . Tại sao cứ muốn trêu chọc hắn? Cái loại cảm giác huyền diệu này bản thân nàng cũng không thể lý giải, duy có vợ chồng Thiết Cường cùng Tô lão là trong mắt lộ rõ sự hạnh phúc.
Chỉ là, Tư Đồ Yến trước mặt Nhạc Phàm vẫn không dám làm càn. Nàng cũng không biết Nhạc Phàm đối với nàng sẽ như thế nào, trận chiến tại Tư Đồ phủ, bộ dáng hung ác của Nhạc Phàm đã lưu lại trong lòng nàng những ấn ký sâu sắc.
So sánh với Tư Đồ Yến, Thiết Nam tự giác hơn nhiều, nói đến chăm chỉ khắc khổ, hắn không thua gì Nhạc Phàm. Dựa vào nội lực tinh thuần trong cơ thể, hắn ngày đêm tu luyện võ học trong "Vũ kinh tổng cương". Cho đến bây giờ đã đạt được tiểu thừa, dưới tay Nhạc Phàm cũng có thể miễn cưỡng chống lại mấy chiêu.
Chuyện Thiết Nam tu luyện "Vũ kinh tổng cương" Tô Phóng Hào cũng biết.
Lúc đầu, lão muốn Thiết Nam có một cuộc sống bình thường, nhưng loạn thế đã tới, muốn tránh cũng tránh không được, học võ ngược lại là một cách để bảo vệ tánh mạng, huống chi đó là tuyệt học trong truyền thuyết.
Đương nhiên, vì loại trừ hậu hoạn, sau khi Thiết Nam ghi nhớ nội dung "Vũ kinh tổng cương", Nhạc Phàm đã hủy diệt quyển sách.
Trong rừng rậm tỏa ra mùi bùn ướt át. Nhạc Phàm lúc này đang trên tảng đá bằng phẳng, lần lượt luyện tập "Tinh thần quyết", vẻ mặt chuyên chú như tảng đá.
Bộ "Tinh thần quyết" này tổng cộng có một trăm linh tám thức, diễn biến phức tạp vô cùng. Cho dù Nhạc Phàm đã nắm giữ yếu quyết, nhưng ứng dụng vào thực tế lại phi thường khó khăn. Mỗi một loại trận pháp lại có một tổ hợp thủ thức không giống để điều khiển, hơn nữa thực hiện thủ quyết không thể bị cắt ngang, nếu không không cách nào thành công. Cho nên Nhạc Phàm chỉ có thể siêng năng luyện tập. Phải biết rằng thời gian bày trận càng ngắn, cơ hội thắng càng lớn.
Những ngày này, Nhạc Phàm tại Hoàng Phủ Minh học được không ít, đặc biệt đối trận có nhận thức cao hơn một tầng. Nếu nói trước kia là một học trò, thì bây giờ tuyệt đối có thể nói là một trận pháp danh gia.
"Hô…" thở ra một hơi dài, Nhạc Phàm phát giác có người Ĭѩ vào, vì vậy dừng luyện tập.
Nhìn từ xa, đang đến chính là lão nhân Hoàng Phủ Minh.
"Đi theo ta!" Hoàng Phủ Minh không nói nhiều, tính cách quái dị. Nhạc Phàm cũng không để ý, hơi gật đầu rồi đi theo.
Hoàng Phủ Minh cũng là một sư phụ tốt, hắn đối với Nhạc Phàm khá tốt, mỗi ngày đều chỉ cho Nhạc Phàm một trận pháp khác nhau. Mà Nhạc Phàm cùng lão thôi diễn trận pháp biến hóa, lần nào cũng là thua nhiều hơn thắng.
"Đã đến lúc rời đi!"
Nhạc Phàm đứng ở đỉnh Kiếm Ngưng Phong, nhìn ra phương xa, tâm tình ly biệt tràn ngập sự tư tự.
Ba ngày sau, ngoài Ẩn Tiên cốc đứng đầy già trẻ, bọn họ đều là vì tiễn Nhạc Phàm mà đến. Ly biệt làm cho người ta buồn bã, nhưng thiên hạ không có bữa tiệc nào mà không tàn.
"Tiểu Phàm, đây là Thần Ky Lệnh, ngươi giữ lấy nó, sẽ có khi dùng đến…"
Nhạc Phàm tiếp nhận lệnh bài Tô Phóng Hào đưa cho hắn, trịnh trọng để vào trong ngực, quay qua Thiết Nam nói: "Hãy bảo vệ mọi người cho tốt! Ta biết, ngươi kiên cường hơn tất cả mọi người".
Thiết Nam vuốt vuốt mũi, cố nén không cho nước mắt chảy xuống. Thanh âm khô khốc nói: "Lý đại ca, sao không để ta đi cùng, ta không hối hận đâu".
Nhạc Phàm vỗ vỗ vai Thiết Nam, ôn nhu nói: "Chuyện của ta ta làm được, còn ngươi?"
"Ta làm được!"
"Nhạc Phàm tiểu huynh đệ, phải bảo trọng nha!"
"Lý đại ca, nhớ trở về thăm chúng ta".
"Tiểu huynh đệ đi đường bình an…"
Vợ chồng Thiết Cường cảm kích đưa tiễn, già thì dặn dò, trẻ thì hy vọng… Nghe mọi người chân thành chúc phúc, Nhạc Phàm trong lòng kích động, vạn phần khó xử… nhưng không muốn vẫn phải đi, nếu phải đi cần gì phải nhiều lời! Bởi vì, trong lòng Nhạc Phàm luôn có lòng tin, còn có thể gặp lại.
Cảnh tại Thái Sơn thuộc Sơn Đông, "Ngũ kinh thông nghĩa" có nói: "Tông, trường dã, ngôn vi quần nhạc chi trường" Cảnh quan tự nhiên nguy nga, hùng kỳ, trầm hồn, tuấn tú làm người ta phải cảm thán.
Mặt trời mọc, Nhạc Phàm đứng ở đỉnh Thái sơn đón gió, trường bào thợ săn tung bay.
Phía sau hắn cách đó không xa có hai ngôi mộ, phía trước có hai bình rượu, mùi thơm vẫn còn chưa tiêu tán trong không trung.
Mộ bia bên trái có khắc "Huynh đệ Trường Thương chi mộ, Thiết Huyết lập… bốn năm cùng sanh tử chi giao, trần gian cuồng phong loạn vũ. Một thương tung hoành chiến đấu, vạn người khó qua…".
Mộ bia bên phải có khắc: "Huynh đệ Khoái Tiễn chi mộ, Thiết Huyết lập… Uống rượu đàn ca nhiệt huyết, trường tiễn tung bay ai cũng lạnh người. Huynh đệ hoạn nạn không quên, cùng nhau xuống Hoàng tuyền…".
Hai tấm bia này là do Đông Vũ khắc nên, Nhạc Phàm cũng hiểu được tâm tình của hắn, bởi vì tâm tình của hắn cũng trầm trọng như vậy.
"Đã lâu rồi?" Nhạc Phàm ôm vò rượu ngồi ở trước mộ phần, lẩm bẩm nói: "Chúng ta không phải là đã lâu rồi không ngôi uống rượu cùng nhau sao? Ài! Bây giờ mới đến thăm các ngươi… Yên tâm, Đông Vũ khỏe lắm, chúng ta đều khỏe mạnh. Chỉ là, trên lưng chúng ta còn nhiều việc phải làm, cũng không biết khi nào có thể buông xuống" nói xong Nhạc Phàm uống một ngụm rượu rồi tưới xuống trước mộ phần một chén.
"Ồ? Ở đây cũng có người!" trong lúc Nhạc Phàm đang chìm trong tự lự sầu muộn, một nam một nữ đi ngang qua, xem trang phục bọn hắn giống nhau, hẳn là người đồng môn.
"Giống như tửu quỷ" nam tử thầm nói một câu, kéo tay áo của nữ tử, kêu lên: "Sư muội, chúng ta đi mau, đừng động tới hắn, nếu còn trì hoãn thì chính sự không thành bây giờ".
"Sư huynh chờ một chút!" nữ tử rụt tay lại, tiến về phía Nhạc Phàm nói: "Vị đại ca này, người hãy mau mau xuống núi, sau này có cơ hội hãy lên đây mà thăm bằng hữu. Nơi này bị Hải Sa bang phong tỏa, giang hồ đánh nhau sống chết rất nguy hiểm".
Nữ tử nọ khuyên bảo Nhạc Phàm phảng phất như không nghe thấy, vẫn ngồi uống rượu.
Nam tử nóng lòng, kéo nữ tử nói: "Sư muội, chúng ta mau trở về, nếu không muộn mất…"
"Ài!" Nữ tử thấy Nhạc Phàm vẫn bất động, cắn răng, lấy binh khí của mình đặt ở một bên của Nhạc Phàm.
"Sư muội! Người làm cái gì vậy?" Nam tử kinh hãi, đang muốn đi thu hồi lại, nữ tử kéo hắn nói: "Cho hắn đi, như vậy hắn cũng có cách để tự bảo vệ".
"Nhưng, nhưng đó là bảo kiếm tùy thân sư phụ cho mà?" Nam tử ngạc nhiên.
"Không sao đâu, dù sao về cũng có cái khác mà… chúng ta đi mau đi, nếu không thật sự sẽ muộn" Nói xong, nữ tử kéo cổ tay nam tử đi xuống chân núi.
Bóng người đi xa, lúc này Nhạc Phàm mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thật sâu về phía trước, lẩm bẩm nói: "Tin tức của Quý lão thật linh thông mà… a!"
"Keng…" Một tiếng kim khí vang lên, bảo kiếm ra khỏi vỏ ánh sáng liền chớp động, quả nhiên là kiếm tốt. Nhạc Phàm nhìn lại, mặt trước có khắc hai chữ "Tuyên Trữ", hẳn là tên của nữ tử vừa rồi.