"Bụp!" Một âm thanh vang lên!
Mọi người tưởng rằng Nhạc Phàm đã chịu nhục, thì thấy tay phải của Trịnh Uyển đã bị Nhạc Phàm chế ngự!
"Ngươi… ngươi làm gì đó?! A! Tay của ta… đau quá! Mau buông bổn cô nương ra!" Trịnh Uyển lớntiếng hét, càng giãy giụa cổ tay lại càng đau đớn!
Tư Đồ Hồng kinh hãi, vội vàng bước lên trước muốn khuyến can.
Trịnh Quân Văn phẫn nộ quát: "Tiểu tử kia, ngươi muốn làm gì? Mau thả muội muội ta ra… nếu không ta sẽ không khách khí!" Nếu không phải sợ Trịnh Uyển bị thương, hắn đã sớm động thủ.
Nhạc Phàm cũng không thèm liếc mắt nhìn người khác, quay về phía vẻ mặt đang hoảng sợ là Thiết Nam nói: "Ta hỏi ngươi tại sao không đánh trả? Là sợ hãi, hay là không muốn?"
"Ta… ta sợ hãi… không, ta không muốn… ta…" Thiết Nam hoàn toàn mông lung, trở nên nói lảm nhảm.
Nhạc Phàm thản nhiên nói: "Nhỏ yếu cũng không phải là lý do để hèn nhát, thực lực cũng không phải là thuận lợi! Nếu ngay cả dũng khí phản kháng cũng mất đi, thì chính mình có còn là mình hay không?"
"…" Thiết Nam trầm mặc không nói, hắn thật sự là người hèn nhát?
Đương nhiên không phải, Nhạc Phàm có thể dám chắc, người hèn nhát tuyệt đối không có lòng tin kiên định đến cùng, chỉ là thói quen nhẫn nhục đã làm cho Thiết Nam tưởng rằng bản thân mình yếu đuối thôi.
"Súc sinh, ngươi là dâm tặc! Mau buông bổn cô nương ra, nếu không ta gọi cha ta ra các ngươi tất cả đều bị bắt!" Trịnh Uyển không thể chịu nổi, gấp rút đến độ nước mắt cũng tuôn ra, khóc lóc nói: "Đại ca, Tư Đồ biểu ca, các ngươi mau cứu ta, tay ta sắp gãy rồi!"
Tư Đồ Hồng cũng gấp rút, người là hắn đưa đi, nơi này hắn là người lớn tuổi nhất, nếu Trịnh Uyển xảy ra chuyện gì, trở về làm sao ăn nói với cô phụ bọn họ. Liền khuyên nhủ: "Huynh đài xin hạ thủ lưu tình! Tư Đồ Hồng đại diện cho biểu muội xin lỗi ngươi và Thiết Nam".
Nhạc Phàm hỏi lại: "Nàng ta muốn đánh ta, ta phải làm thế nào?"
"Dâm tặc… mau buông tay ra! Đợi đó bổn cô nương nhất định sẽ xử đẹp ngươi!" Trịnh Uyển hung hăng nói.
"Uyển nhi im đi!" Tư Đồ Hồng gắt một câu, vội vàng nói: "Biểu muội này của ta tính tình nóng nảy, bởi vì lo lắng cho bệnh tình của biểu tỷ, cho nên mới thất thố như vây…"
"Đúng vậy tiểu huynh đệ" Chưởng quỹ cũng đi ra khuyên nhủ: "Có chuyện gì thì từ từ nói chuyện, nói như thế nào thì nàng ta cũng là một tiểu cô nương".
"Tiểu cô nương? Tính tình nóng nảy?" Nhạc Phàm trong tâm cười lạnh, xem qua tính tình của Trịnh Uyển này, rõ ràng là ỷ vào có chỗ dựa mới dám kiêu ngạo hống hách như thế. Người như thế, trong lòng không bao giờ nghĩ đến người khác.
Cục diện giằng co, lúc này Thiết Nam đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Lý đại ca… ta… ta có việc muốn nhờ người giúp…"
Nhạc Phàm than thầm một tiếng, thản nhiên nói: "Ngươi muốn hỏi ta, có thể trị được bệnh cho cô nương kia không, có đúng không?"
Lời vừa nói ra, mọi người kinh ngạc, Thiết Nam nhẹ nhàng gật đầu nói: "Nếu Lý đại ca có thể trị được bệnh cho tiểu thư, Thiết Nam…"
Nhạc Phàm khoát tay ngắt lời nói: "Tại sao ta phải cứu nàng ta?"
Thiết Nam vừa muốn nói, Trịnh Quân Văn ngắt lời khinh thường nói: "Chỉ bằng tiểu tử thôn dã ngươi mà cũng nói chuyện y thuật? Đừng có chọc cười ta!"
"Là ngươi, dâm tặc này thật không biết xấu hổ" Trịnh Uyển cũng không khoan nhượng cất tiếng, chỉ có Tư Đồ Hồng cùng Tư Đồ Yến khẩn trương nhìn Nhạc Phàm.
Thiết Nam nhớ lại nói: "Ta từ nhỏ đã là cô nhi, cùng sư phụ và sư nương sống nương tựa lẫn nhau. Từ khi "Thiết Quyền Môn" giải tán đến nay, ta cùng sư phụ đến Tư Đồ phủ. Nơi nào người khác cũng đều xem thường ta, chế nhạo ta… Tiểu thư tâm địa tốt lắm, đối với ta rất tốt, người đối với ai cũng tối như vậy!
Tại Tư Đồ phủ những ngày qua nếu không có nàng chiếu cố ta, chỉ sợ những người khác đã đày đọa ta rất thê thảm, cho nên ta rất cảm kích tiểu thư. Tiểu thư từ nhỏ đã gặp quái bệnh, không thể như người bình thường muốn làm gì thì làm được, ta nghĩ ta có thể cảm thụ được nỗi thống khổ đó.
Có một lần ta đi ngang qua Lâm viện, nhìn thấy tiểu thư ngồi ngẩn người ra, ta mới đi tới hỏi. Nàng nói cho ta biết, nàng không oán hận cuộc sống quá ngắn ngủi, cũng không thất vọng về nhân tình thế thái, chỉ tiếc nuối duy nhất chính là không thể tự do hoạt động một ngày… nàng chỉ hy vọng có thể khỏe mạnh hoạt động một ngày… chỉ một ngày mà thôi. Nếu… nếu Lý đại ca có thể cứu tiểu thư, Thiết Nam nguyện lấy tính mạng trao đổi!"
"Lấy mạng ra đổi!" Thiết Nam cúi đầu, không phát hiện ra Tư Đồ Yến mắt ngấn lệ. trong lòng nàng chưa bao giờ thấy rung động như vậy, phảng phất như sắc thái của sinh mạng.
Nhạc Phàm quan sát Tư Đồ Yến trầm ngâm một lát rồi nói: "Cửu tuyệt huyền âm mạch, chí âm chí hàn, đích thị kỳ mạch, cũng là tuyệt mạch".
"A!" Mọi người kinh hãi, Tư Đồ Hồng đã mời không ít danh y, ngay cả ngự y hoàng cung cũng không biết bệnh gì. Nay Nhạc Phàm ngay cả mạch cũng không cần bắt quá cũng biết bị bệnh gì, như vậy làm sao bọn họ không khiếp sợ cho được.
Thiết Nam hiếu kỳ hỏi: "Lý đại ca, ngươi làm sao biết được?"
Nhạc Phàm không đáp, buông Trịnh Uyển ra nói: "Thiết Nam ngươi hãy mau trở về đi sau hẵng nói".
"Ngươi… ta muốn giết ngươi" Trịnh Uyển vừa được buông ra còn muốn xông qua, liền bị Tư Đồ Hồng kéo lại, nghiêm túc nói: "Bây giờ quan hệ đến an nguy của biểu tỷ ngươi, không nên, muốn hồ đồ, trước hết nghe hắn nói cái gì đã!"
"Hừ!" Trịnh Uyển hiểu được nên chịu ủy khuất, oán hận trừng nhìn Nhạc Phàm, Thiết Nam liếc mắt, tiếp theo lui về phía sau Trịnh Quân Văn.
Thầm nghĩ thật phiền toái, Nhạc Phàm trả lời: "Sắc mặt lạnh giá lông mi trắng bạch, ánh mắt chứa đầy hàn khí. có thể có biểu hiện âm hàn như vậy không ngoài ba chứng, Lãnh Hàn Chứng, Thất Nguyệt Hàn còn có chính là Cửu Tuyệt Huyền Âm Mạch. Bây giờ đã cuối mùa thu, tự nhiên không phải chứng Thất Nguyệt Hàn, mà người mang Lãnh Hàn Chứng thì thân thể không bình thường, cô nương tướng mạo xinh đẹp cho nên ta không cần khám cũng biết rõ mồn một".
"Thật là lợi hại!" Tư Đồ Hồng cùng Trịnh Quân Văn nhìn nhau, hiển nhiên đã tin tưởng lời Nhạc Phàm. Tư Đồ Yến thân thể lại có chút co rụt lại, nàng sợ lại nghe tin tức không thể chữa trị lần nữa! Nàng sợ lại tuyệt vọng.
Thiết Nam khẩn trương nói: "Lý đại ca, vậy… vậy có thể trị được không?"
Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, Nhạc Phàm chậm rãi nói: "Ta vừa rồi có nói qua, ta tại sao phải cứu nàng ta? Nàng ta không phải là thân thích của ta, chẳng lẽ chỉ vì tâm địa nàng ta tốt, là ta sẽ cứu?"
Tư Đồ Hồng nghe ngữ khí của Nhạc Phàm, dường như có biện pháp cứu chữa, vội vàng chắp tay nói: "Huynh đài nếu có thể cứu tiểu muội một mạng, nếu muốn cái gì cứ nói thẳng, ta Tư Đồ Hồng nhất định toàn lực đáp ứng phó".
Nhạc Phàm đứng bất động, ánh mắt u buồn nói: "Ta muốn à, còn có thể trở lại sao?" Dứt lời lại nói: "Thiết Nam, chúng ta đi…"
"Chạy đi đâu!" Thấy Nhạc Phàm nói đi là đi, Trịnh gia huynh muội thân hình di chuyển, vây hắn lại.
Nhạc Phàm nhướng mày gắt: "Tránh ra!"
Trịnh gia huynh muội từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị người khác gắt như thế, nhất thời cảm thấy khuất nhục, quát một tiếng vung quyền đánh vào Nhạc Phàm.
"Tiểu tử này muốn chết!"
"Dâm tặc xem đây!"
Cha của Trịnh gia huynh muội chính là Tổng quản Cẩm y vệ, hai người bọn họ võ công tự nhiên không tệ, cũng đạt đến nhất lưu chi cảnh, nếu gặp người bình thường khác thì tốt rồi. Chỉ là hôm nay bọn hắn lại gặp phải Nhạc Phàm…
"Hừ!" Không thấy Lý Nhạc Phàm có động tác gì, khí thế chợt triển khai, Trịnh gia huynh muội trong nháy mắt cảm thấy như hít thở không nổi… đầu óc hôn mê, đồng thời một loại khí tức khủng bố xâm nhập vào tâm linh.
"Bịch!", "Bịch!" Hai người ngã ra trên mặt đất, trong mắt sự kinh hãi không thôi. Tư Đồ huynh muội cùng chưởng quỹ sau khi lấy lại tinh thần, gấp rút bước lên phía trước đỡ dậy.
"Chúng ta đi!" Nhạc Phàm không thèm liếc mắt đến bọn họ, trực tiếp đi xuống dưới lầu.
Thiết Nam do dự liếc mắt nhìn Tư Đồ Yến một cái, cuối cùng đi theo, ở phía sau truyền đến tiếng mắng chửi của huynh muội Trịnh gia.
"Tôn lão bản, ngươi có biết người vừa rồi là ai không?" Tư Đồ Hồng hỏi.
"Cái này… ta cũng không biết!" Chưởng quỹ thầm, bây giờ huynh muội Trịnh gia gặp chuyện tại Hoài An dược phường của hắn, sau này sợ là cuộc sống tốt đẹp đã qua. Nghĩ đến cuộc sống hắc ám sau này, chưởng quỹ trong lòng thật ảm đạm.
Tư Đồ Hồng thầm nói: "Xem ra chuyện này trước tiên phải nói cho cha mẹ biết, có lẽ hắn thật sự có biện pháp cũng không chừng".
"Biện pháp gì? Hắn nhất định là kẻ lừa đảo trên giang hồ!" Trịnh Uyển cả giận: "Hắn nhất định biết cứu không được biểu tỷ, cho nên mới từ chối như vậy, chờ ta trở về, nhất định phải tìm phụ thân ta làm chủ".
Tư Đồ Hồng không giận nói: "Thôi quên đi! Chúng ta về trước đi đợi cha ta điều tra lai lịch của người này, có thể có thân thủ như vậy, ta nghĩ nhất định không phải người bình thường".
"Hừ!" Trịnh Uyển hừ một tiếng, hận ý trong lòng đối với Lý Nhạc Phàm và Thiết Nam càng tăng thêm vài phần.
Chuyến này bốn người không còn tâm tình dạo phố nữa, lập tức rời khỏi nơi này.
Đi trên đường, Thiết Nam nhịn không được hỏi: "Lý đại ca… ta…"
Nhạc Phàm khẽ cười nói: "Ngươi thích cô nương đó hay sao!"
"A! Ta, ta không có… Lý đại ca đừng hiểu lầm…" Thiết Nam bối rối khoát tay.
"Thích là thích, không có gì phải dấu cả, ngàn vạn lần không cần chờ mất đi sau này mới hối hận. Đôi lúc, nếu mà bỏ qua cơ hội sẽ không bao giờ có nó nữa…"
Nghe được Nhạc Phàm cảm khái, Thiết Nam phảng phất như trong tâm rất tĩnh lặng, khẽ gật gật đầu.
"Ngươi hiểu được là tốt rồi. Yên tâm đi, bọn họ sẽ tìm tới thôi… Cho dù là vì ngươi, ta cũng sẽ cứu cô nương đó một mạng".
"Cảm ơn… cám ơn Lý đại ca!" Thiết Nam tinh thần chấn động, trong lòng kích động vô cùng.