Thương Thiên

Chương 171: Nhất nhãn vạn niên

Quan sát Vương Sung cùng Trầm Thiên Khôi giao đấu, trong lòng mọi người sáng tỏ, Vương Sung đích xác là có tư cách cuồng vọng.
Trầm Thiên Khôi đã thành danh trên giang hồ nhiều năm, một bộ "Lục hợp quyền pháp", "Ly hồn câu" uy lực vô cùng to lớn, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể cùng Vương Sung đấu ngang tay…
Đương nhiên, dù dưới tình huống như vậy cũng không có nghĩa là Vương Sung đã tiến nhập tiên thiên chi cảnh, mà bởi vì thương pháp sắc bén của hắn đủ để cùng tiên thiên cao thủ tranh hơn thua.
Trong nháy mắt hai người đã giao thủ hơn mười hiệp,Trầm Thiên Khôi càng đánh càng nộ, ngay cả một tiểu bối cũng không thể thu thập được, nếu đồn ra ngoài thì còn biết để mặt mũi ở đâu?
Đang định đánh một kích toàn lực, Vương Sung lại khinh thường nói: "Tiên thiên cao thủ sao? Bất quá ngươi cũng chỉ vậy…"
"Ngươi…" Trầm Thiên Khôi giận đến cực điểm, mặt đỏ lên, Vương Sung lại nói: " "Liêu nguyên thương pháp" tổng cộng có mười ba thức, xuất đạo giang hồ ta bất quá cũng chỉ mới dùng tám thức…"
"Cái gì ?!" mọi người đều kinh hãi, trên đời còn có võ học lợi hại đến thế sao? Chỉ dùng tám thức đầu đã có thể dễ dàng hoành hành trên giang hồ, vậy những chiêu phía sau… Hơn nữa, công phu lợi hại như thế lại không phải tuyệt học thành danh trên giang hồ, xem ra sự lợi hại của giang hồ cũng thật thâm sâu, vẫn còn không ít thứ cần phải học hỏi thêm.
"Tiếp một chiêu của ta! Tinh vẫn thiên trụy" Vương Sung hét to một tiếng, khí thế tăng vọt, ngân thương trong tay liền áp chế Trầm Thiên Khôi.
"Ly hồn câu – Ly biệt!" Trầm Thiên Khôi cũng không cam yếu thế, phấn khởi phản kháng.
"Chỉ có chút bản lãnh như vậy sao? Vậy thì chuẩn bị nhận lấy cái chết đi…" Vương Sung lại tiến lên, tốc độ không giảm. Trong thương thế ẩn hàm sát khí, thật là một thương kinh hồn…
"Xoẹt, xoẹt…"
"Không hay!" Vệ Bình đang đứng một bên xem cuộc chiến cũng kinh hãi, bất chấp thân phận mà ra tay tập kích…
Vương Sung nghe tiếng gió, ngân thương trong tay hơi lùi lại, đã đến sát cổ Trầm Thiên Khôi, lưu lại một vết máu nhạt… Ngay sau đó xoay người lại xuất ra một thương, chấn lui đòn đánh lén.
Trầm Thiên Khôi vừa trải qua khoảng khắc sinh tử, tâm thần nhất thời chấn động, tức giận đến khuôn mặt cũng hiện lên vẻ dữ tợn, cùng Vệ Bình đánh về phía Vương Sung.
Mà Vương Sung tuy thương pháp nhập thần, nhưng đối diện với hai đại tiên thiên cao thủ cùng tấn công cũng chỉ có thể khổ sở chống đỡ.
"Cái Bang trưởng lão võ công cao cường, lại lấy hai đánh một, thật không biết xấu hổ!" Nhan Nguyệt Nhi thấy không vừa mắt, khổ nổi không cách nào ra tay, chỉ có thể đứng một bên mắng to.
Phó Suất cũng thầm mắng một tiếng vô sỉ, trực tiếp tiến lên, trường kiếm xuất ra: "Xem "Vô thượng thái cực kiếm" của ta…"
Nhất tĩnh nhất động, kiếm ý liên miên, cử trọng nhược khinh, thu phát tùy tâm, kiếm kiếm nối nhau đến, ngăn chặn Trầm Thiên Khôi giúp Vương Sung yên tâm đối phó Vệ Bình.
Bốn người chia ra hai đấu hai, cùng chiến ở một chỗ…

" "Vô thượng thái cực kiếm" ?!" Tương Húc thân thể chấn động, "Vô thượng thái cực kiếm pháp" này là tuyệt học trấn phái chi bảo của Võ Đang, uy lực to lớn, so với chiêu thức bình thường không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, ngay cả trong Cái Bang cũng chỉ có "Hàng long thập bát chưởng" cùng "Đả cẩu bổng pháp" mới có thể cùng nó nói chuyện.
"Hay cho Tống Thanh, lại có thể đem võ công như thế truyền cho một đồ đệ bỏ đi!" Tương Húc thấy tình thế không ổn thì quay sang xung quanh nói: "Chúng Cái Bang đệ tử nghe lệnh… bố trí Đả Cẩu trận… Đại ca, lão tam, không nên tranh đấu vô vị, thời gian của chúng ta không còn nhiều".
Hơn trăm Cái Bang đệ tử làm thành ba tầng, bên ngoài ba tầng lại làm thành một vòng tròn lớn, trúc côn trong tay cũng gõ rất có tiết tấu, làm cho lòng người cũng bị nhiễu loạn. Hai người Vệ Bình ra sức chấn phát một chiêu, đều bức lui Vương Sung cùng Phó Suất, sau đó mang theo Tư Mã Như lui ra ngoài trận…
"Không hay! Là Dả cẩu trận pháp…"
Hai người Phó Suất lui đến bên cạnh Nhan Nguyệt Nhi, nhìn Vạn Nhã Nhi vẻ mặt tái nhợt đang nằm tròng lòng nàng, tâm tình càng trở nên trầm trọng. Nhưng không ai phát hiện Kiều thị đang ở một bên cười âm lãnh.
Đả cẩu trận pháp không thể so với trận đánh với đám giang hồ tạp nham vừa rồi. Những người này đều là đại đệ tử bốn năm túi của Cái Bang, chẳng những tu vị nhất lưu, không giống với đám nhân sĩ giang hồ vừa rồi, mà hơn nữa chủ chốt của trận pháp này là ở sự phối hợp, một người một côn, mười người trăm côn, trăm người thì đến ngàn côn, vô cùng vô tận…
Vương Sung, Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Nhi mặc dù có thừa khả năng bình yên trong trận nhưng bọn họ lại thủy chung không có cách nào phá trận, nếu ngẫu nhiên giết một đệ tử Cái Bang thì lập tức lại có một người tiến lên bổ khuyết… một chữ "Vây"! Như vậy bảo bọn hắn có thể làm gì chứ?
Trên bầu trời là một mảnh âm trầm, tựa như tâm tư đám người Vương Sung, phảng phất cũng là âm trầm.
Bị vây một hồi, thể lực của ba người tiêu hao thật lớn, cơ hồ mất đi lực chống đỡ. Nhan Nguyệt Nhi tốt hơn một chút, nhưng Vương Sung cùng Phó Suất hai người phải dùng binh khí mới có thể đứng vững, miệng không ngừng thở hổn hển. Mà đệ tử Cái Bang xung quanh vẫn là tươi cười tràn đầy vẻ tự đắc. Có thể đánh cho siêu cấp cao thủ "Kiếm hiệp" , "Thương tà" khốn đốn, bọn họ đích xác có thể đắc ý, mặc dù bọn họ chỉ ỷ vào số đông cùng với oai lực của trận pháp.
Âm thanh chói tai của những cây trúc côn vẫn tiếp tục, Tư Mã Như tuy lo lắng đứng nhìn nhưng cũng không có lực can thiệp, chỉ có thể hét lớn: "Ba vị trưởng lão, Cái Bang các người dùng nhân nghĩa lập bang, sao lại có thể làm ra chuyện vô sỉ như thế chứ?"
Vệ Bình bình thản nói: "Lão phu làm cái gì? Không phải chỉ là bao vây bọn họ thôi sao? Nhiều giang hồ nghĩa sĩ chết trong tay bọn họ như thế, nếu Cái Bang chúng ta không nghe không hỏi thì làm sao có thể nhận hai chữ "nhân nghĩa" mà bằng hữu giang hồ phong tặng chứ!"
Thấy Vệ Bình ngụy biện, Tư Mã Như cả giận nói: "Vệ Bình, ngươi đừng tưởng rằng miệng đầy nhân nghĩa thì là đạo đức. Trước tiên không nói chuyện hôm nay đúng hay sai, chẳng lẽ các ngươi cứ như vậy mà tiến vào Tư Mã phủ của ta, đó chính là hiệp nghĩa sao? Ta thân là chủ nhân Tư Mã phủ lại bị đuổi ra ngoài".
Vệ Bình ngẩn ra, trong lòng do dự nói: "Chuyện hôm nay đích xác không hay, nếu trong "Thương thiên giám" ghi lại, sợ là sẽ tổn hại uy danh của Cái Bang trên giang hồ… Nhưng tình thế hôm nay đã ngồi trên lưng cọp, nếu dừng tay, nơi này có nhiều người như thế nhìn vào, sau này bị truyền ra khác nào để người cười nhạo…"
Mãi trầm tư, cuối cùng hắn dùng âm thanh lạnh lùng nói: "Việc này qua đi lão phu sẽ tự đến Tư Mã gia tạ tội".
"Ngươi…"
"Lạnh quá…" Vạn Nhã Nhi kêu khẽ một tiếng, làm thức tỉnh đám người Vương Sung. Nhan Nguyệt Nhi thương tiếc ôm nàng vào lòng, một đạo nội lực nhu hòa đưa vào cơ thể Vạn Nhã Nhi, nhất thời hóa giải nỗi thống khổ của nàng.
"Đây chính là ý trời sao?" Phó Suất trầm ngâm trong chốc lát, sau đó truyền âm nói: "Thương tà, chuẩn bị sẵn sàng… ta đến đối phó bọn chúng, ngươi phụ trách dẫn các nàng chạy ra ngoài…"
Vương Sung ngẩn người, nhìn ánh mắt quyết liệt của Phó Suất, hắn tựa hồ hiểu được điều gì!
Đứng thẳng người,Vương Sung quay đầu về Phó Suất, chăm chú nói: "Xong trận này, Thương tà ta sẽ cùng ngươi uống thật sảng khoái, ngươi đúng là một bằng hữu tốt".

"Ha ha…" Phó Suất cười nói: "Được, lão Phó ta cũng sẽ hết lòng bồi tiếp ngươi".
"Hừ!" Vệ Bình hừ lạnh nói: "Bây giờ còn cười được, lão phu muốn nhìn các người có thể cười bao lâu" lập tức hô: "Biến trận! Vạn côn tề xuất định sinh tử… bắt bọn họ lại".
"Tuân lệnh!"
"Chuẩn bị…" tinh thần Phó Suất chấn động, vừa muốn hành động lại bị người cắt đứt…
"Hắc hắc! Chỉ vài năm không tới, không ngờ thế đạo bây giờ lại kém như vậy, lại còn có người dám đến Tư Mã phủ gây sự".
Vừa nói chuyện, một già một trẻ từ ngoài cửa sóng vai đi vào.
Vệ Bình nhìn hai người có vẻ quen mặt nhưng nhất thời nhớ không ra. Trong chốc lát, hắn nhìn thấy đại đao phía sau lưng lão giả thì chợt nhó đến một người.
"Khấu tiền bối, người sao lại đến đây?" Tư Mã Như đầu tiên là cả kinh, nhưng lập tức thấy cứu tinh xuất hiện nên liền tiến lên…
Mọi người dừng tay, nhìn về phía người đang đi đến… Đúng là Nhạc Phàm cùng Khấu Phỉ.
Nhạc Phàm biết được tin tức Vạn Nhã Nhi… Mặc dù hắn khao khát gặp lại thân nhân, nhưng hắn cũng rất bàng hoàng, loại cảm giác muốn gặp nhưng không dám gặp này thật làm cho người ta cảm thấy quá khó tiếp nhận, làm cho trong lòng hắn tràn ngập mâu thuẫn, cuối cùng hắn cũng một đường chậm rãi đi đến.
Khi hai người Nhạc Phàm đến trước Tư Mã phủ, đột nhiên nghe thấy mùi máu tanh dồn dập bay đến, một dự cảm không lành dấy lên trong lòng Nhạc Phàm. Vội vàng tiến lên, nhưng lại chứng kiến một màn như thế này.
Nhìn về phía trước, một cảm giác quen thuộc mạnh mẽ trỗi dậy trong lòng Nhạc Phàm…
"Tiểu Nhã…" tiếng gọi của Nhạc Phàm đầy cay đắng, nhìn Vạn Nhã Nhi nằm trong lòng Nhan Nguyệt Nhi đến xuất thần, trong mắt cũng không còn để ý đến gì khác.
Phảng phất như nghe được tiếng gọi của Nhạc Phàm, thân thể Vạn Nhã Nhi có chút rung động! Cố gắng mở hai mắt nhìn về phía xa…
Tuy khoảng cách khá xa nhưng hai người dường như có thể thấy được thật rõ ràng ánh mắt của đối phương…
Vạn Nhã Nhi cuối cùng đã đợi được, nàng nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của Nhạc Phàm, phảng phất như thấy được một sự quan tâm to lớn bao dung, ôm ấp linh hồn mình, giúp bản thân không thấy lạnh nữa! Một giọt nước mắt lướt qua trên khuôn mặt, trong suốt lóe lên như lưu tinh đang rơi xuống… Đó là sự thỏa mãn cùng hạnh phúc.
Nước mắt như rơi vào cõi lòng Nhạc Phàm, hắn có thể hiểu được đó chính là sự kết tinh của một linh hồn tối thuần khiết. Nó bao gồm niềm vui, nỗi buồn cùng bất lực, thất vọng cùng tuyệt vọng, thống khổ cùng dãy dụa…
"Ta… đã trở về rồi… sau này cũng sẽ không rời đi nữa…"
Đúng vậy, Lý Nhạc Phàm đã trở về, trở lại bên người thân duy nhất. Hắn cũng quyết định sau này mặc kệ thế nào cũng sẽ không rời đi nữa…
Nghe được lời hứa của Nhạc Phàm, khuôn mặt tái nhợt của Vạn Nhã Nhi cũng hiện lên nụ cười. Cố hết sức giơ tay mình lên… nhưng sau đó lại rơi trên ngực… để rồi cuối cùng… chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trong thiên hạ, ai đã từng tim tan vỡ?
Tình xa cách, liếc mắt cũng đã quá ngàn năm! (huntercd)
Liếc mắt tiếp xúc một lần, phảng phất như ngàn năm chờ đợi, hôm nay, nàng đã đợi được… Hiện tại… hắn đã trở về.