Nhìn bộ dạng thần thần bí bí của Long Tuấn, Đinh Nghị cảm thấy tò mò hỏi: "Bí mật? Bí mật gì chứ?"
"Hắc hắc!" Long Tuấn đắc ý nói: "Hôm nay trong lúc cùng Chu Tam đấu võ mồm, ta phát hiện thì ra hắn không có hầu kết(*)…"
"Hầu kết là cái gì?" Đinh Nghị nghi hoặc hỏi.
"Ha ha…" Long Tuấn cười to nói: "Hầu kết cũng không biết, đó chỉ là một chút văn hóa… không, một chút kiến thức phổ thông, ha ha…"
Nhạc Phàm ngắt lời nói: "Trong y kinh có nói: nữ tử thuần âm, huyết khí ở cổ không nhiều, trời sinh đã thiếu xương ở cổ họng làm cổ họng không có hầu kết. Nhưng thân thể nam nhân thì trái ngược… đơn giản mà nói, bình thường nữ tử đều không có xương ở cổ họng".
Đinh Nghị sửng sôt, liền nói: "Ý A Tuấn muốn nói là… Chu Tam công tử là nữ?"
Long Tuấn thu lại nụ cười nói: "Xem ra ngươi cũng không quá ngốc. Đúng vậy, Chu Tam chắc chắn là nữ cải nam trang. Không trách ta nói hắn là tiểu bạch công tử. Hắc hắc!"
"A…" Đinh Nghị đột nhiên la lên làm Long Tuấn giật nảy mình.
Long Tuấn vỗ ngực mắng: "Ngươi làm gì như gặp quỉ vậy! Muốn hù chết lão tử phải không!"
Đinh Nghị không trả lời, sắc mặt có chút lo lắng nói: "A Tuấn, hai người bọn họ đều là cô nương, như vậy có thể gặp nguy hiểm gì trong núi không?"
Long Tuấn sững sốt, đang muốn đứng dậy, Nhạc Phàm ngăn lại nói: "Các ngươi không cần quan tâm nhiều vậy, công phu hai cô nương đó các ngươi cũng không thể so bì, cứ bình yên mà ngồi đó thì tốt hơn".
"Cái gì?" Long Tuấn kinh ngạc nói: "Các nàng ấy lợi hại như vậy sao?" Mặc dù giật mình, nhưng hắn vẫn nghe lời Nhạc Phàm, ngồi yên tại chỗ.
Đinh Nghị mạnh mẽ gật đầu, hiển nhiên là không tin.
Nhạc Phàm chăm chú nói: "Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, nếu các ngươi cảnh giác thì liền có thể cảm nhận được khí tức của đối phương. Mặc dù các nàng thu liễm rất tốt, nhưng nguyên khí vận chuyển trong cơ thể vẫn có thể phát hiện được.
Nghe những lời Nhạc Phàm vừa nói, hai người nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ. Long Tuấn cũng âm thầm kêu may mắn vì lúc ấy không ra tay, nếu không mặt mũi cũng đã không biết để đâu. Bọn họ thật sự không để ý những đều này, xem ra con đường phải đi còn rất dài.
Cơn mưa to cuối cùng cũng dừng, cuồng phong quét qua làm cành lá bay loạn, nhưng bốn bề lại có vẻ như khá hoang vắng.
Nửa khắc qua đi, ngoài cửa miếu truyền đến tiếng bước chân "lẹt xẹt".
"Phía trước có ánh lửa! Buộc ngựa vào cột rồi nhanh nhanh đi tới thôi…" một thanh âm thanh tú truyền đến.
Tiếng bước chân đến gần, hai bóng người chạy nhanh vào ngôi miếu đổ nát. Nhìn lại, đúng là Chu Tam và Chu Phượng hai người.
Lúc này, hai người giống như hai con gà bị mắc mưa, toàn thân ướt nhẹp, bùn đất dính đầy hai chân, tóc thì bù xù, thỉnh thoảng còn có nước mưa rơi xuống, có thể nói là cực kì chật vật.
"Phì… Ha ha…"
Đinh Nghị ngây ngốc nhìn tình thế chật vật của hai người, nhưng Long Tuấn lại không ngừng cười to.
"A!Lại là hai người các ngươi sao?" Chu Tam cùng Chu Phượng ngẩn ra, nghe tiếng nhìn lại, không ngờ vẫn là bọn nguời Long Tuấn.
Ngôi miếu đổ nát cũng không lớn, Chu Tam liếc mắt một cái liền có thể nhìn được hết tình huống xung quanh. Đây là một ngôi miếu hoang, tượng phật ở phía trên cũng không được đầy đủ. Tro bụi đầy đất, khắp nơi đều là mạng nhện, nhìn cũng biết nơi này bị bỏ hoang đã lâu.
"Ồ!Chẳng lẽ người này là sư phụ bọn hắn? Mái tóc bạc trắng, hình như đã gặp ở đâu rồi!" Ánh mắt Chu Tam cuối cùng dừng lại trên người Nhạc Phàm. Tóc bạc trắng, tuổi không lớn, đôi mắt thâm thuý hiện vẻ tang thương, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt kiên nghị, lộ ra khí tức lạnh lẽo.
"Hắc hắc!" Long Tuấn cười quái dị, làm Chu Tam đang ngây người ra cũng bừng tỉnh lại, nói khàn khàn: "Người xưa nói không sai, không nghe lời người lớn, tai hoạ sẽ đến trước mắt. Nhìn hai ngươi thật giống hai con gà bị mắc mưa, ha ha…" nói xong lại cười to.
"Ngươi… hừ!" Chu Tam tuy tức giận nhưng cũng không làm gì được, hừ lạnh một tiếng rồi kéo Chu Phượng sang một bên, không thèm để ý đến ai nữa.
Long Tuấn cũng mất hứng cười gượng, sau đó cũng không nói nữa.
Căn miếu đổ nát lại khôi phục vẻ yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy âm thanh "lách tách" từ đám củi đang cháy.
"A, sao lại có mùi hương như thế?"Long Tuấn ngửi ngửi, đích xác là có mùi hương nhàn nhạt truyền đến.
"Ách xì…" Long Tuấn hắt hơi, liền quay về hai người nói: "Cho dù hai ngươi là nữ cũng không cần dùng mùi hương như vậy chứ?"
"Chúng ta không có…" Chu Tam thấy có vẻ không đúng, lập tức im lặng. Chu Phượng ở một bên cũng sửng sốt, nhìn kĩ hai người.
Long Tuấn hắc hắc cười nói: "Ta đã biết ngươi là nữ rồi, chút trò vặt này sao có thể qua mắt ta được chứ".
"Ngươi…"nhìn Long Tuấn bằng một vẻ mặt phức tạp, Chu Tam nhịn không được cũng cảm thấy tức giận. Đang muốn lên tiếng giáo huấn đối phương nhưng trong lòng đột nhiên cảnh giác:"Vậy hương thơm kia từ đâu tới?"
"Không hay! Phượng nhi, mau bế khí vận công…" Chu Tam cảm giác không đúng, lập tức lên tiếng nhắc nhở Chu Phượng, nhưng…
"A, toàn thân ta sao lại không còn chút khí lực vậy… hay là bị bênh?" Chu Phượng hữu khí vô lực nói.
"Mùi hương có độc!" lúc này Chu Tam cảm thấy khí lực toàn thân từ từ tiêu tán, biết chính mình đã trúng độc.
"Chẳng lẽ là bọn hắn?" Chu Tam đang hoài nghi có đúng là bọn người Long Tuấn hạ độc hay không, nhưng lại thấy Nhạc Phàm "bịch" một tiếng ngã trên mặt đất.
"Sư phụ!" Long Tuấn thấy vẻ mặt của hai người Chu Tam còn tưởng rằng các nàng đang làm bộ. Nhưng lại thấy Nhạc Phàm ngã trên mặt đất, nhất thời làm tay chân bọn họ trở nên luống cuống.
"Sư phụ! Người làm sao vậy?" Đinh Nghị lập tức nhào đến bên người Nhạc Phàm, không ngừng la lên, hy vọng có thể lay tỉnh Nhạc Phàm. Long Tuấn vẻ mặt trở nên khẩn trương, vô số ý niệm nhanh chóng lướt qua trong đầu.
"Bang…"
Đột nhiên nóc nhà sập xuống, một bóng đen rơi thẳng xuống.
Tro bụi rơi xuống, thân ảnh cũng dần dần hiện rõ.
Người đến là một nữ tử kiều diễm, toàn thân mặc y phục diễm lệ vô cùng. Tuy từ nóc nhà đi vào nhưng toàn thânlại khô ráo, một giọt nước mưa cũng không có, hiển nhiên là phát ra chân khí nội gia cao thủ.
"Ngươi là ai?" Long Tuấn thấy người đến không có thiện ý, lạnh lùng hỏi.
"Hì hì…" âm thanh nữ tử như tiếng chuông, vẻ khinh thường, cười nói:"Tên của tỷ tỷ sao có thể tuỳ tiện nói cho ngươi biết! Bất quá giang hồ đều gọi tỷ tỷ là "Độc nương tử"…"
"Cái gì? Ngươi là Độc nương tử?" Chu Tam đầy vẻ kinh ngạc. Mặc dù ít hành tẩu giang hồ nhưng cũng đã từng nghe qua ác danh của Độc nương tử.
Người này là một phản đồ của tà đạo Quỳ Hoa cung. Mặc dù bề ngoài xinh đẹp, nhìn qua cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng trên thực tế cũng đã năm mươi. Độc nương tử trên giang hồ giết người vô số, ác danh vang xa, nhưng vô sỉ nhất là công phu dâm tà, chuyên dùng nguyên dương nam tử để tu luyện, thích chơi đùa cùng những chàng trai trẻ. Nhờ vào võ công cao cường, khả năng dùng độc cùng sự độc ác gian hoạt mà cả tiên thiên cao thủ cũng khó đối phó được, vì thế đến nay vẫn tiêu diêu tự tại.
"Ồ! Vị công tử này… A, không đúng, là cô nương chứ. Không ngờ nội lực ngươi lại thâm hậu đến thế, trúng "Tán Công Nhuyễn Cân hương" nhưng vẫn còn có khí lực để nói chuyện… loại độc này có lẽ ngươi cũng đã nghe qua, người có nội công càng cao thì trúng độc càng nặng, trái lại, người không có nội lực thì không bị độc tính ảnh hưởng…"
"Ngươi cuối cùng là muốn làm gì?" Long Tuấn quát mắng.
Thấy Long Tuấn cùng Đinh Nghị bình yên vô sự, Độc nương tử cũng không thèm để tâm, trong mắt nàng, hai gã thiếu niên căn bản không có chút nội lực, cho dù có, ở tuổi bọn họ cũng không thể là đối thủ của mình.
"A! Tiểu đệ đệ tức giận rồi sao?" Độc nương tử lại mở miệng nói: "Lần này tỷ tỷ đến để giết người, chính là tiểu tử tóc bạc kia".
"Ồ!" Chu Tam ngẩn ra, không ngờ Độc nương từ không phải vì mình mà tới.
"Cái gì?" Long Tuấn cùng Đinh Nghị càng khiếp sợ, thân thể chợt loé lên, vội vàng đứng chắn phía trước Nhạc Phàm.
(*) hầu kết: yết hầu của nam giới.