Thương Thiên

Chương 105: Rời núi

Ba người Nhạc Phàm thẳng một đường mà đi, suýt nữa bị lạc trong vùng núi rừng rậm rạp. Dưới tình thế bất đắc dĩ chỉ có thể băng núi mà đi, rốt cuộc…
"Ha ha! Rốt cuộc cũng nhìn thấy thành trấn. Sư phụ, lần này ta không nói sai a, không phải đã đến rồi sao!" Vòng vòng bảy tám ngày trong núi rừng không có đường đi, chính là thần tiên cũng phải mệt mỏi, Long Tuấn một trận hoan hô, trên mặt tràn ngập vẻ đắc ý.
Ba người Nhạc Phàm từ sơn khẩu nhỏ đầy cỏ chui ra, quần áo toàn thân rách nát thê thảm không chịu nổi, đầu tóc cũng trở nên bù xù, thân hình dơ bẩn đầy bùn đất, xú khí ngập trời. So với ba người bọn hắn, tên khất cái bình thường quả thực lại giống phú hào hơn.
Đinh Nghị xoa xoa bùn đất trên mặt, mở miệng mắng: "Ta khinh! Ngươi còn dám nói sao? Nhìn xem! Nếu không phải vì đi theo ngươi, chúng ta có thể trở thành bộ dạng như bây giờ sao?"
Long Tuấn xấu hổ gãi gãi đầu, cười nói: "Không phải là đã ra được rồi sao, ngươi còn óan thán gì chứ! Ngươi xem, sư phụ lão nhân gia người còn không nói gì… Ái ui..."
"Phanh!" Nhạc Phàm hung hăng gõ lên đầu Long Tuấn một cái, vẻ bực dọc nói: "Ngươi không phải nói ngươi đi khắp đại giang nam bắc, nhắm mắt lại cũng biết phương hướng sao? Như thế nào lại bị lạc đường?"
Long Tuấn vẻ mặt ủy khuất, giải thích: "Đệ tử cùng Tiểu Đinh đúng là đã đi khắpgiang nam bắc, nhưng mà người cũng phải có lúc lạc hướng* chứ…"
"Ta nghĩ ngựa mới mòn móng* chứ?" Đinh Nghị ngây thơ nói.
"Kháo!" Long Tuấn tung mạnh một cước vào mông Đinh Nghị, tiếp theo nói: "Phía sau địch nhân truy đuổi gắt gao như vậy, lại còn phải nhận sự huấn luyện của sư phụ, ta còn có tinh thần mà nhìn phương hướng sao chứ."
Nghĩ đến sự huấn luyện tàn khốc của Nhạc Phàm, trong lòng hai người lạnh đi, không thể dùng từ thống khổ là có thể hình dung được.
Đinh Nghị gật mạnh đầu, tỏ vẻ tràn đầy sự đồng cảm.
Nhạc Phàm vì muốn giúp cho Long Tuấn cùng Đinh Nghị hai người có thể tự bảo vệ cho chính mình nên mỗi ngày đều huấn luyện bọn họ, cho dù là lúc chạy trốn cũng không có một chút gián đoạn.
Vẫn còn may là hai người bọn họ mười phần nỗ lực, trong bảy tám ngày ngắn ngủi, đã cơ bản nắm được công phu mà Nhạc Phàm truyện thụ, cũng không làm cho Nhạc Phàm cảm thấy thất vọng.
Long Tuấn ngộ tính cực cao, gân cốt cũng tốt, đích thật là là người thích hợp để luyện võ, vì vậy Nhạc Phàm truyện thụ bộ võ công biến hóa phức tạp – "Cầm nã thập bát đả" cùng phương pháp "Phá kính".
Nếu so sánh, Đinh Nghị lại có vẻ vụng về bất kham, làm cho hắn chẳng có chút lòng tin. Bất quá, dưới sự cổ vũ của Nhạc Phàm, hắn lần lần bắt đầu thức tỉnh, rồi được Nhạc Phàm truyền thụ "Đao chiến thất thức". Bộ đao pháp này chiêu thức đơn giản, đúng là chỉ có một chữ "luyện", phù hợp với tính cách bất khuất, chuyên cần phấn đấu của Đinh Nghị, trong mấy ngày ngắn ngủn liền nắm được những động tác cơ bản của đao thức, đã có thể cùng Long Tuấn so dài so ngắn, tin tưởng rằng thành tựu sau này tuyệt không dưới Long Tuấn.
Tất cả đều là công lao của Nhạc Phàm, không tiếc hy sinh nguyên khí của chính mình, vì hai người mà dùng Thất tình chi khí quán thông kinh mạch. Nếu bọn họ không có nguyên khí trong cơ thể duy trì, có lẽ đã chết vì mệt.

Nhưng làm Nhạc Phàm lo lắng chính là nguyên khí của hai người bọn họ quả nhiên giống như mình dự đoán. Mặc dù lúc bắt đầu đều là sinh mệnh lực thuần túy, nhưng theo quá trình tu luyện, nguyên khí trong cơ thể cũng dần phát sinh biến hóa, mặc dù là rất nhỏ, nhưng Nhạc Phàm cũng có thể cảm thấy, nguyên khí trong cơ thể Long Tuấn thiên về tụ khí nội luyện, mà Đinh Nghị lại thiên về thân thể tu luyện, quá trình đó huyền diệu vô cùng, ngay cả Nhạc Phàm cũng không thể lí giải được. Là phúc hay là họa, cũng phải xem tạo hóa từ nay về sau của bọn họ .
...
Nhạc Phàm đứng ở một ngọn núi nhỏ, xa xa nhìn lại, phía trước cách đó không xa là một tòa thành trấn phồn vinh, trên tường thành có hai chữ "Tương Dương".
Nhạc Phàm cũng đã từng nghe Lịch Vân giảng giải qua. Tương Dương, từ xưa binh phòng trọng địa, là chỗ thiết yếu để tranh thắng bại.
Tương Dương thành là nơi ba con sông lớn giao nhau, mặt đông có Hoài Hà, phía tây có Tần Lĩnh sơn mạch. Phía sau dựa vào Hổ Đầu sơn cùng với nhiều sơn mạch nhỏ, có thể nói Tương Dương thành là nơi phòng thủ nước Kim, dễ thủ khó công. Hơn nữa Tương Dương từ xưa đã là "một trong bảy thành lớn" nói như vậy có thể thấy được giá trị chiến lược trọng yếu của tòa thành này.
Mặc dù Nhạc Phàm biết là Tương Dương, nhưng lại không biết phương hướng để đi,vì vậy quay về Long Tuấn hai người nói: "Các ngươi có biết từ Tương Dương đến Hàng Châu là bao xa không?"
Long Tuấn vừa nghe, xác định hỏi: "Sư phụ, người nói phía trước là thành Tương Dương?"
"Đúng vậy!" Nhạc Phàm nhẹ nhàng gật đầu.
Long Tuấn lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm nói: "Xem ra chúng ta cũng không còn xa lắm, Tương Dương đến Hàng Châu chỉ có hơn một tháng lộ trình, nếu là cưỡi ngựa thì có thể nhanh hơn một ít. Cho nên sư phụ người cũng nên thưởng cho ta, ta thế nào mà có thể đi nhầm đường chứ! Hắc hắc!"
Đinh Nghị nói: "Thật tốt quá, chúng ta trước hết vào thành ăn một chút gì đã, mẹ nó, mấy ngày ăn quả dại, thịt chết, miệng cũng muốn thành miệng chim hết rồi."
Long Tuấn cười lạnh nói: "Xem bộ dạng ngươi kìa, người ta thấy ngươi như vậy còn cho ngươi ăn sao? Tiểu tử ngươi có tiền sao?"
Đinh Nghị con ngươi xoay chuyển, lập tức nói ngay: "Ta không có, nhưng chúng ta có sư phụ, lão nhân gia sẽ không để chúng ta bị đói chứ? Phải không!?" Nói xong cùng Long Tuấn bốn mắt nhìn về phía Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm nhìn vậy cũng cảm thấy khó nhận, thầm mắng một tiếng nói: "Hai tiểu tử các ngươi lại để ta làm chủ như vậy, xem ra da mặt cũng không phải là mỏng!"
Long Tuấn cảm thấy oan uổng, ủy khuất nói: "Sư phụ! Người mẫn cảm quá rồi, con không nói như vậy, không có quan hệ tới con!"
"Hừ!" Nhạc Phàm nói: "Hai tên tiểu tử các ngươi, đừng có mà hí lộng trước mặt ta" Nói xong từ trong lòng móc ra một cái túi lớn.
Đinh Nghị vẻ mặt xấu hổ, Long Tuấn tấm tắc cười nói: "Cái gì cũng không thể gạt được Sư phụ!"

"Oa…" Long Tuấn mở bao lớn, vừa thấy, một trận kinh hô, cùng Đinh Nghị ngây ngốc đứng ở một bên, khóe miệng nước dãi chảy ròng ròng.
"Vàng lá… thật nhiều vàng lá… thật nhiều…" Đinh Nghị trong miệng thì thào không ngớt.
Long Tuấn đột nhiên kéo cái túi lại, gắt gao nắm chặt trên tay, nhìn trái nhìn phải…
Nhạc Phàm nhìn cũng cảm thấy bất đắc dĩ, gõ lên đầu Long Tuấn nói: "Còn không nhanh đi?" Nói xong liền nhằm hướng dưới núi mà đi.
Long Tuấn cùng Đinh Nghị lúc này mới tỉnh ngộ, cẩn thận cất giữ túi tiền trong lòng, theo hướng Nhạc Phàm mà đi theo.
...
Cửa thành Tương Dương, binh lính đang tra hỏi từng người muốn vào thành.
"Ngươi! Từ đâu tới?" Một gã binh lính chặn một nông phu lại quát.
"Tiểu nhân ở trong núi, đem theo một ít tiền để vào thành mua bán"
"Kế tiếp!"
"Sư phụ, nơi này kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, chúng ta làm sao bây giờ?" Long Tuấn hỏi.
Ba người đang đi tới, phát hiện binh lính đang điều tra bên ngoài thành, đành phải trước tiên lui sang một bên đứng xem.
Nhạc Phàm cau mày, trầm ngâm nói: "Hiện tại thiên hạ hỗn loạn, Tương Dương là quân phòng trọng địa, tự nhiên phải kiểm tra nghiêm ngặt"
"Vậy chúng ta làm sao vào thành?" Đinh Nghị nói: "Chúng ta tại Trữ Huyền thành đại náo một hồi, có lẽ khắp nơi trong cả nước đều truy nã chúng ta, nếu cứ như thế này mà đi, không bị bắt mới là lạ"
Long Tuấn nói: "Hơn nữa Sư phụ đầu tóc bạc trắng, đặc biệt dễ dàng nhận ra, muốn không bị phát hiện cũng không dễ!" trong lòng thầm nghĩ một câu: "Tóc bạc đúng là phiền phức!"(ách,nhóc này láo!!!)
"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta không thể không vào thành!?" Đinh Nghị bây giờ có vẻ rất căm tức, mấy ngày nay đều không được ăn uống đàng hoàng, nếu cứ tiếp tục như vậy, không thể không nổi điên.
"…" Mọi người trầm mặc.
"Có!" Long Tuấn đột nhiên nhảy lên, hoan hô nói.
"Có biện pháp à?" Nhạc Phàm cùng Đinh Nghị ngẩn ra, cùng nhìn về phía Long Tuấn.
(*) "thất đề": chơi chữ, vừa có nghĩa lạc lối, quên mất vừa có nghĩa là mòn móng ngựa.