Thượng Cung

Chương 28: Tuyết phủ mặt đất, thong thả bày bố

Tuyết rơi liên tiếp ba ngày, đến ngày thứ ba, vầng

thái dương mới từ trong tầng mây chui ra ngoài, chiếu ánh sáng chói lọi lên mặt

đất. Lúc này có lẽ tường đỏ ngói xanh trong cung đều phủ đầy tuyết trắng, mà

giờ này, cung nhân quét tuyết đọng đang quét sạch tuyết trên đường, để tiện cho

loan kiệu hoàng đế vào triều sớm.

Ở chỗ này, ban ngày và đêm tối như hòa lẫn vào nhau.

Trong cung không có ai tới thăm nữa, ta liền mơ màng mà ngủ cả ngày, đến ban

đêm, lại không thể ngủ được. Tuy có bếp lò hừng hực chát, ta lại thường giật

mình tỉnh giấc trước lúc bình minh, nhìn bầu trời dần dần sáng lên, nhìn nền

trời bên ngoài cửa sổ dần dần trắng bệch.

Ta không thể làm được gì, chỉ có chờ đợi. Chờ đợi tất

cả mọi chuyện sớm kết thúc, chờ hoàng hậu sớm ngày thực hiện lời hứa của

nàng. Ta cũng từng nghĩ nếu như không thành công thì sẽ thế nào, nếu như có thể

kéo hoàng hậu vào trong phiền toái một phen, đổi bằng sinh mệnh hèn mọn của ta,

cũng đủ vốn rồi. Lúc này, ta coi thường sống chết, lại càng khiến nữ quan trung

niên coi ngục thêm kính sợ. Nàng cho rằng ta đã có cách thoát thân, chung quy

sẽ có một ngày trở về trong cung, hầu hạ càng thêm ân cần.

Ngày hôm nay, ta lại dậy sớm, sau khi lượn một vòng

trong phòng giam, liền cảm thấy không có việc gì làm. Đồ ăn sáng được quan coi

ngục lĩnh từ Tư thiện phòng, chắc còn đang đi lấy, lò lửa thiêu đốt cả ngày cả

đêm, quan coi ngục còn thực sự phái hai thuộc hạ coi sóc.

Qua thật lâu sau, mới thấy nữ quan coi ngục tự mình

bưng giỏ tiến vào, thần sắc kính cẩn như ngày thường, lại thêm vài phần vui

mừng. Nàng mở khóa, đi tới để giỏ lên trên bàn, lúc này mới vui rạo rực nói với

ta: “Nương nương, có tin mừng! Nghe người trong cung nói, hoàng thượng muốn đưa

vụ án của ngài cho Đại Lý tự phúc thẩm, nói là có nhiều điểm đáng ngờ. Nương

nương, ngài sắp thoát thân!”

Trong mắt nàng đều là hâm mộ, cứ như là chuyện của

mình. Ta đang mở giỏ lấy cái lọ gốm hai lớp bên trong ra, vừa nghe lời này,

giống như bị năm đạo sấm sét đánh trúng, suýt tý nữa trượt tay làm rớt cái hũ——

chẳng lẽ, tất cả kỳ vọng, tất cả kế hoạch của ta, đều hoàn toàn thất bại sao?

Hắn cần gì phải làm như thế, dù có thể giúp ta thoát

tội, ta còn có thể sống được ở trong cung sao? Hơn nữa, hắn cứ như vậy, chẳng

phải sẽ khiến bản thân vô cùng phiền toái. Trong cung vốn là một cái đầm có vô

số nước đọng, nếu quấy lên, sẽ có bao nhiêu mùi không dễ ngửi bốc lên, vô số

lời phán đoán đồn đãi sẽ truyền ra tứ tán. Chỉ cần không cẩn thận, sẽ dính líu đến

bản thân hắn, những phiên vương không phục nơi biên cương có khi sẽ mượn cơ hội

này làm loạn.

Bởi vì thái hậu và hắn có ân oán quá sâu đậm, các

phương diện hoài nghi sẽ chỉ thẳng vào hắn. Tội danh mưu sát thái hậu, đối với

các vị phiên vương như hổ rình mồi mà nói, không cần nói cũng biết uy hiếp lớn

đến cỡ nào. Đánh giá từ mọi phương diện lợi ích, hắn không nên làm như

thế!

Nữ quan coi ngục thấy ta ngớ ra, cho rằng ta mừng đến

nói không nên lời, mừng khấp khởi mà nói: “Nô tì vừa thấy nương nương, đã

biết nương nương là một người có tốt phúc, làm sao có thể ở lâu tại chỗ này

được, chỉ mong nương nương không ghét bỏ…”

Ta mất bình tĩnh ngắt lời nàng, “Ngươi nghe được

mấy lời này từ chỗ nào?”

Quan coi ngục nói: “Nương nương, lúc nô tì đi lấy cơm

sáng cho ngài, trong cung đã loan truyền. Nghe nói Tông Nhân phủ cũng đã lĩnh

thánh chỉ, chỉ sợ hôm nay Đại Lý tự sẽ cho mời nương nương đến hỏi han. Có

thánh chỉ của hoàng thượng, bọn họ nào dám xằng bậy?”

Nàng lại giúp ta múc chén cháo, “Nương nương, ngài

đừng gấp, tất cả mọi chuyện đều sẽ có lúc lộ chân tướng. Hoàng thượng đã hoài

nghi chuyện này, trong cung còn ai lớn hơn hoàng thượng nữa?”

Lòng ta nóng như lửa đốt. Nếu như vậy, kế hoạch của

ta, tất cả những thứ ta làm liền bị lật đổ một lần nữa. Đến khi mọi chuyện kết

thúc, dù kết cục ra sao, hoàng hậu cũng sẽ vẫn sừng sững không ngã, nhưng ta

làm sao có thể sinh tồn trong cung được nữa?

Ta không còn tâm tư ăn cháo, hồi tưởng lại hôm trước

Hạ Hầu Thần tới thăm tù. Chẳng lẽ trong lời nói cử chỉ của ta có chỗ nào đó

không ổn đã rơi vào trong mắt hắn, khiến hắn sinh nghi, cho rằng ta muốn thoát

thân bỏ đi, cho nên mới ra một chiêu như vậy? Nghĩ đi nghĩ lại chuyện này không

thể, ta chỉ là một nữ tử, chẳng qua là một người trong vô số phi tần của hắn, dù

cho hắn biết kế hoạch của ta, nếu sợ ta trốn đi bôi nhọ thanh danh hoàng thất,

thì chỉ cần dặn dò, bảo quan giám hình tăng thêm thủ vệ lúc ta bị hành hình là

được, không cần phải tốn công tốn sức như thế?

Như trước kia, ta nghĩ đi nghĩ lại, cũng không thể

nghĩ ra vì sao hắn lại làm như vậy, chỉ có thể phán đoán có khả năng tồn tại

một nguyên nhân khác mà ta không biết, khiến hắn không thể không làm như thế.

Nữ quan coi ngục thấy ta ngơ ngẩn, đã không ăn cháo,

lại không rửa mặt chải đầu, liền kêu hai quan coi ngục tay chân nhanh nhẹn giúp

ta rửa mặt chải đầu. Bởi vì nơi này chuyên giam giữ nữ tù, mà nữ tù nơi này lại

không thể đánh đồng với chỗ khác, không phú thì quý, bởi vậy tất cả quan coi

ngục đều đã học qua lễ nghi trong cung. Tuy rằng không thể so với cung nữ

chuyên hầu hạ như Tố Khiết, nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận được. Tâm thần hốt

hoảng, cũng không chú ý xem các nàng giúp ta chải đầu có được không.

Quả nhiên, qua giờ Tỵ không lâu, liền có thái giám tới

dẫn đường, quan viên mang theo thánh chỉ của hoàng thượng đến hỏi han. Án

của ta vốn do Tông Nhân phủ thẩm tra xử lí, ta biết thế lực Tông Nhân phủ bị

Thời gia nắm trong tay, hiện tại Hạ Hầu Thần qua mặt Thời gia, kêu Đại Lý tự

luôn trung thành với hắn tới thẩm tra, thực sự có vài phần muốn giúp ta thoát

tội .

Quan viên này râu tóc bạc trắng, thân mặc bào phục tam

phẩm, thoạt nhìn mặt mũi tràn đầy chính khí. Tuy ta bị nhốt vào ngục, nhưng

phong hào chưa bị phế, vẫn là phi tử của hoàng thượng như cũ, lúc thẩm án, ta

chỉ cần đứng đáp lời, không cần quỳ, ngược lại hắn phải hành lễ với ta trước,

mới bắt đầu hỏi han.

Nhờ nữ quan coi ngục thầm nhắc nhở, ta mới biết người

này cũng là một vị quan có tính tình ương ngạnh bướng bỉnh, mềm cứng không vào

nổi tiếng Đại Lý tự, hình quan Lý Sĩ Nguyên. Nghe nói khi hắn thẩm án không

quan tâm lai lịch đối phương ra sao, chỉ chấp nhận chân lý, đã từng bị tiên

hoàng bãi chức mấy lần, người hắn đắc tội đương nhiên không ít, tuy vậy cũng ko

có ai muốn chọc vào ổ kiến lửa này. Nghe nói hắn gan lớn, lại thông minh tuyệt

đỉnh, qua tay hắn rất ít khi có án oan. Quan coi ngục chỉ nói ra tên hắn, ta

liền biết quả thật hoàng thượng đã hạ quyết tâm giúp ta thoát tội.

Nhưng ta làm sao có thể nói với hắn, ta chẳng hề muốn

thoát tội?

Ta len lén đánh giá đối phương. Ông lão này có một đôi

mắt cực kỳ lợi hại, bị hắn đảo qua, có vài phần giống cảm giác như bị Hạ Hầu

Thần nhìn. Ta thầm kêu không tốt, dự cảm bất an trong lòng càng ngày càng sâu

đậm. Kể từ bây giờ, dù cho đã lén lút thương lượng với hoàng hậu, chỉ sợ cũng

rất khó thành công.

Ta vốn là một phi tần phẩm vị không cao trong cung,

lấy tên tuổi của Lý Sĩ Nguyên, vốn tưởng rằng sẽ không quá tôn trọng ta, lại

không ngờ hắn lễ nghi chu đáo, vẫn cung kínhvới ta như thường, hỏi han cũng

không có hùng hổ doạ người, bâng quơ giống như là nói việc nhà .

Hắn hỏi đủ loại tình tiết khi ta đi Tinh Huy cung

trước đêm thái hậu hoăng, ta cẩn thận đắn đo trả lời, kể lại từng chi tiết

trong tình hình đêm đó. Không cần ta thêm mắm thêm muối, ta cũng biết hiềm nghi

của ta là lớn nhất, hơn nữa nhờ người có tâm trợ giúp, rất dễ dàng đẩy ta vào

tình cảnh khốn cùng. Nhưng xem bộ dáng Lý Sĩ Nguyên, lại không bị tình huống

này ảnh hưởng chút nào, ngược lại còn khẽ nhíu lông mày, giống như đã phát hiện

ra không ít điểm đáng ngờ trong đó.

Ta âm thầm gấp gáp trong lòng, lại không dám vẽ thêm

râu ria, để tránh khiến hắn hoài nghi. Ta nghĩ, dưới tình huống này, chỉ có đi

hỏi hoàng hậu, tình hình ngoài cung như thế nào rồi, mới có thể lập lại kế

hoạch. Nhưng bây giờ hoàng thượng nhúng tay, sợ rằng hoàng hậu tránh còn không

kịp, sao có thể đến đây? Nếu nàng muốn tới, chỉ sợ cũng đã bí quá hoá liều rồi?

Lý Sĩ Nguyên hỏi ta rất nhiều vấn đề, mở miệng một

tiếng nương nương hai tiếng nương nương, ngữ khí phi thường cung kính. Ta đành

phải kể rõ từng chi tiết trong tình hình đêm đó. Hắn không hề đề cập đến ân oán

giữa ta và thái hậu, ta cảm thấy kỳ quái, liền chủ động hỏi hắn. Hắn ý vị sâu

xa liếc mắt nhìn ta một cái, “Nương nương, thiên hạ là thiên hạ của hoàng

thượng, nương nương làm như thế, đó là cải tà quy chính, sao có thể coi là động

cơ giết người được? Huống chi người trong nhà nương nương bị người ngoài cung

truy sát, cũng không phải mẹ ruột của nương nương.”

Ta dở khóc dở cười, trong lòng cũng cảnh giác hơn, thì

ra hắn đã tra được mẫu thân ta là ai. Ta cảm nhận sâu sắc rằng vị Lý Sĩ Nguyên

nổi tiếng mềm cứng không vào, một giọt nước cũng không lọt ra ngoài này cũng

không chỉ có hư danh!

Lý Sĩ Nguyên còn đề cập đến đoạn đối thoai của Khổng

thượng cung, báo cho ta, những lời Khổng thượng cung nói đều là sự thật, nhưng

chỉ là sự thật để người ta thấy. Ta có chút kỳ quái, liền hỏi hắn, chẳng lẽ còn

có sự thật khác hay sao? Hắn chỉ mỉm cười không nói.

Sau khi Lý Sĩ Nguyên hỏi han, liền xin cáo từ, còn lưu

hai câu nói lan man tặng cho ta, “Nương nương, định mệnh nói có thì cuối cùng

sẽ có, định mệnh nói không thì cuối cùng cũng là không. Án này thực giả khó

phân, giả giả thực thực. Nương nương, xin ngài yên tâm, bổn quan nhất định sẽ

tra ra chân tướng.”

Ta chỉ đành mỉm cười nhìn hắn tỏ vẻ cảm tạ, nhìn thân

ảnh hắn già nua, thân mặc quan phục tam phẩm đi càng lúc càng xa, trong lòng ta

dâng lên một loại cảm giác, ông lão này thật giống như là Hạ Hầu Thần lúc về

già!

Ta lo lắng, một Hạ Hầu Thần đã khó mà tránh được cặp

pháp nhãn * của hắn, lại tới thêm một nhân vật sừng sỏ giống Hạ Hầu Thần, kế

thoát thân của ta còn có thể tiến hành được sao?

(*Pháp

nhãn: Phật giáo chỉ đôi mắt có thể nhận biết chân tướng của sự vật.)

Nhưng làm thế nào ta cũng không dám tin Hạ Hầu Thần sẽ

thật sự giúp ta thoát tội. Chuyện trong cung liên quan đến triều chính, đến ích

lợi, so sánh với ta, cái nào nặng cái nào nhẹ, tin rằng bất kỳ người sáng suốt

nào liếc qua đã thấy ngay. Hạ Hầu Thần có thể đi lên ngôi vị hoàng đế, vốn là

một người biết xem xét thời thế, hắn lại hành động như thế, ta dám khẳng định

một lần nữa, tất có nguyên nhân ta không biết trong chuyện này, ta chẳng qua

chỉ may mắn gặp dịp thôi.

Hoàng thượng hạ chỉ tra rõ chuyện này, không thể nghi

đã cho hoàng hậu một bạt tai vào mặt, với bộ dạng biểu hiện tình sâu như biển

của bọn họ thường ngày, không biết Hạ Hầu Thần lập hiệp nghị gì với

hoàng hậu, mới khiến cho hoàng hậu bình tĩnh trở lại. Chủ yếu là, không biết

hiện tại trong lòng hoàng hậu nghĩ thế nào, đã có đối sách gì chưa?

Từ sau khi hoàng thượng hạ chỉ tra rõ mọi chuyện,

ngừơi thông qua quan coi ngục vấn an ta lại nhiều hơn, thường xuyên có người

mang đồ ăn vào, nhưng Hạ Hầu Thần hạ thánh chỉ, không cho ai vào thăm tù, khiến

ta muốn chuyển tin tức ra ngoài cũng không được.

Nữ quan coi ngục mang đồ từ bên ngoài vào cho ta thật

ra rất chịu khó, chẳng hề dám giấu diếm chút gì, cái gì cũng chuyển đến trên

tay ta. Hôm nay, nàng đưa tới một rổ hoa quả, bẩm bảo với ta đây là Khổng

thượng cung tặng cho ta. Từ sau khi nàng ta tự bay lên bấu vào cành cây cao

hoàng hậu, ta vẫn không nhận được tin tức của nàng. Tuy rằng lúc quan coi ngục

đến Tư thiện phòng giúp ta lấy cơm canh, nàng vẫn chưa hề gây khó dễ, còn tự

tay thêu mấy đường trên chăn gấm để bày tỏ ý tốt với ta, nhưng mọi chuyện cũng

chỉ như thế mà thôi. Lúc mọi người nhao nhao tặng đồ đến chỗ ta, nàng cũng

không có động tĩnh gì, mà nàng luôn luôn là người biết thời thế. Hành động hiện

giờ thật đáng ngạc nhiên.

Nữ quan coi ngục đưa rổ cho ta, lại không tránh ra. Ta

hiểu ý của nàng, với chức trách của nàng ta tất nhiên là phải tận mắt nhìn thấy

bên trong là thứ gì mới có thể rời đi.

Ta vừa mở rổ ra, nàng liền bĩu môi, nói: “Nương nương,

Khổng thượng cung quyền cao chức trọng, tiền lương mỗi tháng cũng

nhiều, sao chỉ đưa mấy thứ này tới?”

Trong giỏ xách là hai loại quả vỏ cứng ít nước, vải và

táo đã được phơi khô.

Hai thứ này ở trong cung quả thật không đáng tiền.

Nghe nữ quan coi ngục dùng ngữ khí khinh miệt hạ thấp chúng nó, ta liền nói:

“Những thứ này tuy ít, nhưng cũng là một phần tâm ý. Khổng thượng cung biết ta

thích uống trà hoa quả, đặc biệt đưa hai thứ này tới tỏ lòng biết ơn cũng là tự

nhiên.”

Nữ quan coi ngục liền không nói gì nữa, giúp ta cất

kỹ.

Ta nhìn hai loại quả bao thành bọc nhỏ, thầm cười

lạnh.”Nếu làm theo ích lợi, thì không có ngày bình an**”. Các nàng muốn biểu

đạt ý này chăng.

(** Chữ trái vải đọc là [lìzhī] phát âm gần giống với

ích lợi đọc là [lìyì], tương tự chữ quả táo [píngguǒ] đọc gần giống

bình an [píngān] )

Hai thứ Khổng Văn Trân đưa tới này, chẳng phải do chính

nàng ta đưa, chắc hẳn là vị ngồi ở Chiêu Thuần cung kia sai nàng đưa. Trong

lòng ta không khỏi thất vọng. Theo tình hình này, xem ra vị hoàng hậu thoạt

nhìn chủ kiến đầy mình kia đã luống cuống tay chân, không suy nghĩ bước tiếp

theo của kế hoạch nên làm thế nào, trái lại chỉ nghĩ làm sao để uy hiếp ta,

thoát khỏi trách nhiệm của mình.

Tuy nàng quyền cao chức trọng, lại khó thành người

tài. Nếu như muốn thực hiện kế hoạch, chỉ sợ sẽ cực kỳ khó khăn.

Ta muốn truyền lại tin tức cho nàng, nhưng có thánh chỉ

của hoàng thượng, tuy nữ quan coi ngục cung kính với ta, nhưng chấp hành thánh

chỉ rất cẩn thận tỉ mỉ, cũng sẽ không thay ta truyền tin tức ra ngoài. Ta nghĩ

tới nghĩ lui đúng là hết đường xoay sở.

Lại qua hai ngày, Lý Sĩ Nguyên lại mời ta ra khỏi nhà

tù, nói là còn nhiều nghi nan chưa giải, xin nương nương giúp một tay giải

thích nghi hoặc. Ta thầm nghĩ, giải thích nghi hoặc không phải sở trường của

ông sao? Nếu như ta có thể giúp ông giải thích nghi hoặc, sẽ không bị bỏ tù đến

bây giờ!

Không ngờ một chút khó chịu rất nhỏ trong giọng nói

của ta lại bị hắn cảm giác được, lão cáo già nháy nháy mắt, đột nhiên hỏi: “Tại

sao lão thần lại có cảm giác nương nương ở trong ngục rất thoải mái, chẳng

hề muốn đi ra?”

Ta sợ hãi cả kinh, vội vàng cười nói: “Lý đại phu***

nói đùa. Trong lao có thoải mái, cũng không phồn hoa tựa gấm được như trong

cung. Bản phi đã quá quen với những ngày an nhàn, sao lại không muốn ra?”

(***Đại

phu: Chức quan to thời xưa, dưới quan khanh, trên quan sĩ.)

Lý Sĩ Nguyên liền đoan đoan chính chính mỉm cười,

không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ hỏi lại tình hình đêm đó, cau mày nói:

“Nghiệm chứng của ngự y, không khác những gì nương nương nói. Thái hậu thật sự

là vì đi tả làm cho thân thể không chịu nổi, bệnh tim đập nhanh đột phát mà

chết. Về phần có quan hệ đến canh thuốc nương nương mang đến không, cũng rất

khó nói, nhưng dược vật tương xung, cũng là sự thật.”

Hắn trách cứ nhìn ta, “Nương nương không nên tự tiện

đưa thuốc.”

Được hắn nhắc nhở, ta nhớ lại vì cái gì mình lại tâm

huyết dâng trào đi thăm thái hậu. Lời Khổng Văn Trân nói là một nguyên nhân, mà

Hạ Hầu Thần lại là một nguyên nhân khác. Bởi vì trước đó vài ngày Hạ Hầu Thần

dùng ngữ khí khinh miệt ám hiệu, bảo rằng con người ta một khi lợi dụng người

khác xong liền vứt ra sau đầu, cho nên ta mới đi thăm thái hậu. Nghĩ đến đây,

tất cả những hành động mà Hạ Hầu Thần làm mang đến cho ta một chút ấm áp nháy

mắt đều biến thành băng, ta đột nhiên hiểu ra, mỗi một câu hỏi han thậm chí mỗi

một biểu tình miệt thị của hắn đều có mục đích. Lúc đó, quan hệ của ta và hắn

bất giác ấm áp hơn một chút, cho nên, ta mới để ý đến lời hắn nói, không nghĩ

đến đổi lấy lại là tình cảnh thế này!

Xem ra hắn đẩy ta xuống vũng bùn, lại sai người lôi ta

ra khỏi vũng bùn, quả thật là có mục đích khác

Lý Sĩ Nguyên thấy ta trầm tư, cho rằng ta nghĩ ra cái

gì, liền hỏi: “Nếu nương nương nghĩ ra cái gì, xin hãy nói với lão thần,

lão thần có thể tổng hợp phân tích.”

Suy nghĩ của ta hàng vạn hàng nghìn, nhưng cuối cùng

chỉ có một đáp án, vốn là như thế, Hạ Hầu Thần vốn là người như thế, đây mới là

hoàng thượng mà ta biết.

Không biết Lý Sĩ Nguyên đã nhận ra cái gì,

nói: “Nương nương, thời tiết tuy lạnh, nhưng vẫn còn hi vọng, nương nương

không cần bi quan như thế.”

Gương mặt ta lại hiện ra biểu tình bi quan sao? Không

thể như thế. Đây là chuyện hợp tình hợp lý, nên coi tất cả những gì Hạ Hầu Thần

làm đều là chuyện đương nhiên mới đúng! Không có kỳ vọng, ở đâu ra hi vọng! Ta

đã vô tình kỳ vọng Hạ Hầu Thần sao?

Ta thầm cười lạnh, lại nói với Lý Sĩ Nguyên: “Lý

đại nhân, bản phi thực sự nghĩ không ra đêm đó còn phát sinh cái gì. Tất cả

những gì bản phi hay biết đều nói cho đại nhân cả rồi, chỉ hi vọng Lý đại nhân

có thể mau chóng điều tra rõ chân tướng, trả lại thanh danh trong sạch cho bản

phi.”

Cặp mắt Lý Sĩ Nguyên đảo qua mặt ta, bỗng nhiên cười

nói: “Lão thần đã lĩnh thánh chỉ, sẽ đem hết toàn lực điều tra rõ chân tướng vụ

án này. Kỳ thật án này nói đơn giản cũng đơn giản, nói không đơn giản thì cũng

không đơn giản, nói nương nương có tội cũng được, vô tội cũng được, còn phải

xem hành động của người nào đó, muốn tìm ra chứng cớ đích thực, cũng khó.”

Hắn nói một phen đã khiến ta hiểu ra chân tướng. Vụ án

này, kỳ thật luôn nằm trong bàn tay con người, nếu như hoàng hậu thẩm án, ta

liền có tội. Nhưng triều cục lấy lợi làm đầu, cứ nhập nhằng đẩy ta ra chịu

trận, đó mới quyết định có lợi nhất chăng?

Đôi mắt không lớn lắm của Lý Sĩ Nguyên ngẫu nhiên lướt

qua ta một chút, giống như có thể nhìn thấu lục phủ ngũ tạng của ta. Ta đột

nhiên nghĩ ra một kế, liền nói: “Lý đại nhân, giao tình giữa bản phi và

hoàng hậu luôn thâm hậu, từ khi xảy ra đại nạn này, lại do hoàng hậu thẩm án

bản phi, bản phi muốn hỏi hoàng hậu một chút, nàng lấy chứng cớ từ đâu mà đưa

bản phi vào Tông Nhân phủ? Bản phi gặp đại nạn lần này, đau lòng lắm, vẫn chưa

có cơ hội hỏi hoàng hậu. Lý đại nhân có thể thỉnh cầu hoàng thượng, để bản phi

trông thấy hoàng hậu, có lẽ sẽ có trợ giúp trong quá trình thẩm án?”

Nếu như dùng cách khác không thể gặp được hoàng hậu,

ta liền quang minh chính đại thỉnh cầu hoàng thượng ân chuẩn để ta gặp mặt

nàng. Hoàng hậu cũng không phải là người có liên quan đến vụ án, chỉ là người

thẩm án thôi, có lẽ hắn sẽ chấp thuận?

Gương mặt Lý Sĩ Nguyên không có vẻ bất ngờ, giống như

mong muốn của ta là chuyện đương nhiên, chỉ bình thản nói: “Cũng được. Án này

coi như bế tắc rồi, lão thần cũng không có nhiều chứng cớ xác thực để giúp

nương nương, có lẽ nương nương có thể tự tìm đường ra.”

Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy khi hắn nói hai

chữ “Đường ra”, ý vị đặc biệt sâu xa, nhưng ta cẩn thận quan sát sắc

mặt hắn, lại không nhìn ra cái gì.

Xem ra trong cung chẳng những là một chỗ có thể khiến

người ta nhanh chóng trưởng thành, còn đào tạo con người trở thành một kẻ giỏi

diễn kịch, quan trường cũng vậy thôi.

Tuy chức quan của Lý Sĩ Nguyên không cao, nhưng sự lợi

hại và nhanh nhẹn của hắn lại không thua bất kỳ ai.

Quả nhiên, không biết Lý Sĩ Nguyên thương lượng với

hoàng thượng thế nào, hôm sau vừa mới rửa mặt chải đầu xong, ta đã nghe thấy nữ

quan coi ngục vội vàng chạy tới, nói với ta: “Nương nương, trong cung truyền

lời, phượng giá của hoàng hậu nương nương đang nhắm thẳng tới Tông Nhân phủ,

nói là phụng thánh chỉ tới thăm nương nương.”

Ta đáp lên tiếng, nói: “Trong phòng quá nhiều bếp lò,

hiện tại trời đã trong, cất bớt hai cái đi. Hoàng hậu nương nương váy dài phết

đất, không nên đốt than.”

Nữ quan coi ngục cảm thán, “Nương nương suy nghĩ thật

chu đáo chặt chẽ, việc lớn việc nhỏ gì cũng nghĩ cho người khác.”

Ta liếc mắt nhìn nàng một cái, thầm nghĩ nữ nhân thoạt

nhìn thô bỉ này kỳ thật lại rất cẩn trọng tinh tế.

Nàng kêu người bưng hai cái bếp lò ra, trong phòng

liền trống trải hơn rất nhiều, khôi phục lại tình trạng trước khi Hạ Hầu Thần

đến.

Qua buổi trưa, ăn xong cơm trưa, Thời Phượng Cần mới

tiền hô hậu ủng mà tới. Bởi vì vẫn còn trong đại tang, toàn thân nàng trắng

thuần như hoàng thượng, trên đầu cũng không mang châu thoa, người hầu hạ bên

cạnh cũng như vậy, trắng bệch như mưa tuyết tung bay.

Khác với trước kia, nàng không thể nói chuyện một mình

với ta, xem ra nàng cũng không dám cho người bên cạnh lui xuống, luôn có người

đi theo. Thấy nàng như thế, ta không biết nàng e ngại Hạ Hầu Thần, hay là vì sợ

sinh chuyện mà không dám ngỗ ngược đây?

Ta hành lễ với nàng xong, nàng liền kêu người mở cửa,

vào lồng sắt của ta, biểu tình trên gương mặt rất thân thiết, vừa tiến vào liền

nắm lấy tay ta, “Muội muội khổ cực rồi, phòng này thật lạnh. Trong lao ẩm ướt,

muội muội phải bảo trọng thân thể mới được.”

Ta nghĩ, lần này nàng tới, thái độ đã hoàn toàn thay

đổi. Lần trước, ngay căn phòng này nàng cũng không sẵn lòng tiến vào, chỉ chịu

nói chuyện với ta ở ngoài song sắt, bây giờ thì lại vào phòng, còn cầm tay, tất

nhiên là làm cho người bên ngoài xem.

Ta liền cười nói: “Hoàng hậu nương nương không

cần lo lắng, cai ngục đối xử với thần thiếp rất tốt, ngày thường cũng có cung

cấp bếp lò. Thần thiếp da dày thịt béo, cũng không thấy khổ cực.”

Ta im hơi lặng tiếng nhét một tờ giấy nhỏ vào trong

tay nàng, nàng ngẩn ra, vội tiếp lấy, tay co rụt lại, để vào trong tay áo. Tất

cả chuyện này đều được tiến hành không một tiếng động, ngay cả nữ quan coi ngục

bên cạnh cũng không hề phát hiện. Ta nghĩ, đối với vụ án lần này, hoàng hậu và

hoàng thượng địa vị khác nhau, nhưng rốt cuộc nàng là cũng là mẫu nghĩ của một

nước, lúc đi ra, chắc không có ai dám soát người nàng.

Hoàng hậu tỏ ra rất hối hận, “Muội muội, chỉ trách bản

cung hồ đồ, mới nghe thấy việc của muội muội, vừa vội vừa đau, cho rằng muội

muội phạm phải tội lớn, dưới sự hoảng hốt rối loạn, đã phán đoán sai lầm. Có

câu vì có yêu nên mới có giận, bản cung luôn qua lại thân thiết với muội muội,

cho nên mới như thế. Muội muội sẽ không trách bản cung chứ?”

Ta nắm tay nàng, “Thần thiếp sao dám trách tỷ tỷ. Thần

thiếp đột nhiên bị tai vạ bất ngờ, chỉ hy vọng đừng liên luỵ đến tỷ tỷ, không

dám cầu mong gì hơn?”

Hoàng hậu liền đánh giá chỗ ta ở một chút, sờ sờ cái

chăn bông, cau mày nói: “Lần trước bản cung tới thăm muội muội, dặn dò Tư chế

phòng đưa tới chăn bông hai cân, tại sao chăn bông này lại mỏng như vậy?”

Chăn bông vốn không mỏng, nhưng hoàng hậu muốn diễn

kịch ở trước mặt mọi người, ta đành phải theo hầu nàng, liền khuyên

nhủ: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp được nương nương chiếu cố, ở trong

ngục lại có mền tơ, có áo bông để mặc, đã vinh hạnh lắm rồi. Tư chế phòng đưa

đồ tới đây cũng chẳng hề chậm trễ chút nào, thần thiếp cũng tự biết đủ.”

Lúc này hoàng hậu mới dừng tay, kêu nữ quan coi ngục

quỳ xuống thỉnh tội đứng dậy, lại cẩn thận dặn dò nàng phải chăm sóc ta chu

đáo, không được lơ là. Nữ quan coi ngục tất nhiên là hết sức lo sợ đáp ứng, lúc

này nàng mới thôi.

Ta nhìn lướt qua quan coi ngục và những người khác,

gương mặt ai cũng lộ vẻ khâm phục, liền biết mục đích của nàng ta hôm nay đã

đạt được. Ở trước mặt mọi người, nàng vẫn là một vị hoàng hậu tốt, đoan trang

hòa ái, có thể tin phục thiên hạ như trước, chỉ vì bị người nào đó che đậy,

giận quá mất khôn, mới đưa ta vào Tông Nhân phủ.

Đối với ta mà nói, tin tức muốn truyền đã thành công

đưa cho nàng, về phần nàng làm thế nào, đó là chuyện của nàng. Chỉ hy vọng nàng

không giống như Ninh Tích Văn, mới gặp gỡ Hạ Hầu Thần một lần, đã trở thành

đống bùn loãng không thể trát được tường.

Cơ hội tốt như thế, ta chưa hề buông tha hi vọng. Tuy

rằng Hạ Hầu Thần chặn ngang một cước, khiến kế hoạch của ta khó khăn trùng

trùng, nhưng chỉ cần có khả năng, ta vẫn muốn thử một lần.