Thẳng đến buổi chiều, người ta chờ đợi mới xuất hiện.
Ngồi trong bóng tối, tuy chỉ có một chút tiếng động,
lại truyền đi thật xa, thật xa. Ta nghe cuối hành lang truyền tới tiếng cửa sắt
mở ra, mang theo một trận gió lạnh, xen lẫn một mùi hương thoang thoảng. Ta
nghĩ, rốt cuộc nàng ta đã tới rồi sao?
Mùi hương thanh nhã cao quý như vậy, chỉ có quý nhân
trong cung mới xứng đáng có được, ví dụ như hoàng hậu.
Ta lắng nghe tiếng châu ngọc va vào nhau trên người
nàng, lẳng lặng chờ đợi nàng đi tới. Dưới tình huống gặp mặt như vậy, có lẽ
nàng sẽ không tiền hô hậu ủng, gương mặt cũng sẽ không trưng ra nụ cười hiền
hòa giả tạo?
Ta ngồi ngay ngắn ở trên giường, nhìn thấy nàng một
thân một người khẽ cau mày dần dần đi tới. Mùi trong phòng giam này giống như
giường ta từng ngủ nhiều năm trước, chỗ nào cũng hôi, muốn xua cũng xua không
hết.
Sáng sớm, nàng còn mặc cung phục màu tối, nhưng lúc
này, trên người nàng lại là một thân trắng thuần, chắc hẳn tin tức thái hậu
băng hà sớm đã truyền ra ngoài. Giống như ta, trên đầu nàng không cắm châu
thoa, gương mặt chưa điểm son phấn. Hai bên không có người trông giữ, ta cũng
không giống ngày xưa thấy nàng liền không ngừng thi lễ, chỉ lẳng lặng nhìn nàng
dần dần tới gần.
Ta không hiểu, nữ nhân có quyền thế cao nhất triều đại
này, vì sao phải đuổi tận giết tuyệt ta? Hôm nay, sẽ có đáp án chăng?
“Xem ra bất luận Ninh chiêu hoa ở nơi nào cũng đều
dương dương tự đắc, rất biết cách bảo vệ mình. Bản cung còn lo lắng nô tài Tông
Nhân phủ có mắt không thấy Thái sơn, ngay cả một bộ quần áo mùa đông cũng không
cấp cho, xem ra bản cung đã lo lắng vô ích rồi.”
Ta cười, “Thần thiếp luôn luôn phải bảo vệ mình,
chắc hoàng hậu nương nương cũng biết rồi. Đơn giản là bên ngoài nhiều lang sói,
phía sau thần thiếp lại không chỗ dựa, tất cả mọi chuyện đều phải dựa vào chính
bản thân mình, thật đúng là mệt cho một tỷ tỷ tốt như hoàng hậu.”
Không cần phải mang gương mặt giả tạo như lúc ở trước
mặt mọi người , hoàng hậu nghe ngữ khí vừa như châm biếm vừa như trào phúng của
ta thì nghẹn lời một hồi, thật lâu sau mới nói: “Trong cung xưa nay đã như vậy,
Ninh chiêu hoa còn chưa sáng mắt ra sao?”
Ta nói: “Thần thiếp cảm tạ hoàng hậu nương nương
không có bỏ đi phong hào Chiêu hoa của thân thiếp, ở trong lao ngục chưa khiến
người ta ngay cả cái giường và chăn mỏng cũng lấy đi. Chỉ là thần thiếp không
hiểu, thần thiếp luôn luôn vâng theo hoàng hậu như Thiên Lôi sai đâu đánh
đó, vì sao hoàng hậu không chịu thả cho thần thiếp một con
đường sống? Vì muốn có quan hệ thân thiết hơn với hoàng hậu, thần thiếp nguyện
ý làm phụ tá đắc lực cho ngài, vì sao trong lòng ngài không có chỗ cho thần
thiếp?”
Hoàng hậu đứng ở bên ngoài song sắt, mắt nhìn về hướng
ta, lại không trả lời vấn đề của ta, lại nói: ” Bộ đồ tù trên người Ninh
chiêu hoa này, vết bẩn loang lổ, chắc hẳn đã có không ít người mặc qua. Ninh
chiêu hoa vì tránh lạnh, cũng không chút để ý mặc lên người, thấy rõ trời
sinh tính tình Ninh chiêu hoa đã kiên cường dẻo dai, bản cung tự thẹn
không bằng. Nếu như bản cung phải chịu khổ như Ninh chiêu hoa vậy, bản cung
tình nguyện chết…”
Nàng khẽ thở dài, “Đây chính là điểm khác biệt lớn
nhất giữa Ninh chiêu hoa và bản cung.”
Đèn trong phòng giam chiếu vào trên đôi mắt nàng, tinh
thuần như nước, gương mặt không một tỳ vết. Một gia đình phải tiêu hết bao
nhiêu tiền vốn, bao nhiêu nhân lực bồi dưỡng từ nhỏ, mới bồi dưỡng ra được một
người như vậy? Tư sắc vốn không có gì đặc biệt, trải qua sự bồi dưỡng tốt nhất,
lại trở nên cao quý bất phàm.
Ta đột nhiên hiểu ra ý nghĩ của nàng, “Nếu như thật sự
là như vậy, hoàng hậu muốn xử lý sạch tất cả mọi người trong hậu cung hay sao?”
Ngươi thân đã là hoàng hậu, thì phải chấp nhận chuyện
hoàng thượng có tam cung lục viện, bằng không, sao ngươi không làm thê tử của một
người bình thường?
Nàng che miệng cười, “Ninh chiêu hoa vẫn không hiểu ý
của bản cung.Thôi được, cuối cùng thì có một ngày ngươi sẽ rõ, vì sao ta muốn
xử lý ngươi!”
Tuy ta không hiểu nàng làm tất cả những việc này là vì
cái gì, nhưng có một điểm ta cũng hiểu được, cùng múa với sói, ta sớm đã chuẩn
bị tâm lý kỹ càng.
Ta chậm rãi đứng dậy, tới cạnh song sắt đến gần nàng
đang đứng bên ngoài. Nàng thấy ta đến gần, rõ ràng cảm thấy bất an, lại kiên
cường bất động chịu đựng. Có lẽ mùi hôi của chiếc áo tù nhân trên người ta thật
sự quá nồng, khiến nàng không tự chủ được bịt mũi, sau đó phát hiện dáng vẻ bất
nhã của mình, mới lại cố buông tay xuống.
Ta chậm rãi đi đến gần nàng, cho đến khi chúng ta chỉ
cáchmột hàng song sắt, mới nói: “Hôm nay sắc trời không tốt, trong lao
ngục rét lạnh thấu xương, nếu hoàng hậu thương cảm nô tỳ, tại sao không sai
người mang chăn bông và ghế nằm tới đây? Kẻo thần thiếp không cẩn thận chưa
nhận được thánh chỉ xử quyết, đã chết cóng ở trong lao ngục, chuyện này đối với
danh dự hoàng hậu cũng không tốt.”
Nàng không nghĩ đến ta còn dám đề ra yêu cầu như vậy,
sắc mặt càng thêm trắng bệch, lạnh lùng mà nói: “Đã là tù phạm, còn đòi hỏi
nhiều, tuy bản cung đứng đầu hậu cung, nhưng cũng không thể làm được.”
Ta cười, đi thêm một bước, tay bắt lấy song sắt, nói
với nàng: “Xem ra hoàng hậu đối xử tốt với thần thiếp, toàn bộ đều là giả
dối? Nhưng may thay, thần thiếp sớm đã có chuẩn bị.”
Sắc mặt nàng càng tái nhợt, nghĩ đến những lời nói của
ta ở trên đại điện, hỏi ta: ” Ghế nằm tử đàn này rốt cuộc có gì không ổn?”
Ta cười, tay rời khỏi song sắt, đưa hai tay bị song
sắt làm cho lạnh băng vào trong tay áo, lúc này mới nói: ” Ghế nằm tử đàn
vốn không có gì bất ổn, chẳng qua Sư Viện Viện mất đi đứa con, lại có một ít
quan hệ với ghế nằm tử đàn này. Hoàng hậu đoán xem, thợ thủ công đã chế
tạo ghế nằm tử đàn này ra sao?”
Hoàng hậu mù mờ, bối rối. Ta khẽ mỉm cười, ”Tuy
cục Thượng Cung nằm ở trong cung, nhưng nó đã hầu hạ hoàng tộc, làm một
chút chuyện nào đó cũng khá thuận lợi. Người ở ngoài cung xếp thành hàng thành
đội chờ tới hiếu kính, thần thiếp chỉ cần kêu người truyền ra một ít tin đồn,
lại ngầm ra hiệu, tỉnh Chiết Giang giàu có và đông đúc liền đưa tới chiếc ghế
nằm được chế tạo tỉ mỉ, còn tìm Hoắc gia chuyên chế tạo vật dụng gia đình xa
hoa đến làm. Hoắc gia này cũng được cho là phú hào một phương, thì ra
chẳng qua chỉ là một đám thợ thủ công mỹ nghệ, nhờ gả nữ
nhi cho một nhà chồng tốt, lúc này cả gia tộc mới dựa vào con gái đắc đạo, mà
gà chó lên trời*.”
(*Dựa
vào câu một người đắc đạo, gà chó lên trời tương tự câu một người làm quan, cả
họ được nhờ. Câu này do điển cố: Thời Hán, Hoài Nam vương Lưu Yên tu luyện đắc
đạo bay lên trời. Lũ gà chó trong nhà ăn phải thuốc luyện còn dư cũng đều trở
thành tiên cả.)
Ta chậm rãi nhìn góc tường mà cười, “May mà tuy bọn họ
phú quý, nhưng tay nghề lại không sa sút, đồ đạc làm ra vẫn tốt như trước kia,
hơn nữa hoàn toàn có thể chế tạo theo yêu cầu của thần thiếp.”
Ta quay đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, nói:
“Càng buồn cười là, bọn họ cứ tưởng hoàng hậu nương nương từ trong cung truyền
tin ra, muốn bọn họ chế tạo. Hoàng hậu thấy có buồn cười không?”
Phàm là những người có địa vị cao, đều có chung một
loại khuyết điểm là đứng ở chỗ cao nên rất sợ gió lạnh, nỗ lực phòng ngừa mọi
rắc rối có thể xuất hiện, không chấp nhận được những tình huống ngoài dự kiến
xuất hiện làm tổn hại đến vị trí của họ. Loại tình hình này, biểu hiện ở trên
người hoàng hậu càng nghiêm trọng. Từ nhỏ nàng đã là trung tâm tập trung sự chú
ý của mọi người, được người người tỉ mỉ hầu hạ, chuẩn bị đưa vào trong cung,
không chấp nhận được chút tỳ vết nào, cho nên, hành vi cử chỉ của nàng mới
giống một hoàng hậu đến như vậy. Nàng có thể chịu đựng, để cho một cái lỗ hổng
to như núi băng tồn tại ở trên đời này sao?
Nàng đã quen sống trong phú quý, ở trong một gia tộc
cực lớn, tự nhiên cũng có tranh đấu, có âm mưu, cũng có tính kế, có khả năng từ
nhỏ nàng đã được dạy những thủ đoạn tất yếu này, nhưng trước giờ nàng
chưa từng có những cảm nhận như ta. Từ ngày vào trong cung, ta liền như khiêu
vũ trên mũi đao, chỉ cần hơi vô ý, sẽ bị ngàn vạn lưỡi đao chỉa vão, cho nên, ở
trong cung này, không có ai là bạn bè chân chính của ta.
Nàng cắn chặt răng, cười lạnh với ta, “Thời gia là một
đại gia tộc, ngươi không thể tưởng tượng ra thế lực lớn của nó lớn bao nhiêu
đâu, bất luận ngươi lưu lại vết tích gì, cũng đều bị lau chùi sạch sẽ bóng
loáng!”
Ta trở về giường ngồi xuống, “Hoàng hậu nương
nương, thiên hạ không chỉ có một Thời gia, còn có Sư gia, Thượng Quan gia, thậm
chí Hạ Hầu gia. Có bao nhiêu gia tộc là kẻ địch của Thời gia, lại có bao nhiêu
gia tộc là bạn bè của Thời gia? Thần thiếp không có bản lĩnh gì, nghe ngóng mọi
chuyện, vốn là sở trường của thần thiếp. Nếu như có kẻ địch của Thời gia biết
hoàng hậu có một điểm yếu này, chẳng lẽ lại không biết lợi dụng sao? Còn nữa,
ghế nằm này một đường đưa lên kinh, có các châu các phủ lập hồ sơ, còn có phủ
Nội Vụ lập hồ sơ. Vốn không có chuyện gì, án của Sư quý phi đã sớm kết thúc,
nếu như hoàng hậu lại quấy nhiễu như vậy, khiến hoàng thượng hoài nghi, thuận
tay một đường tra xuống, Tuy Thời gia có thể hóa giải, nhưng e rằng cái giá
phải trả cũng không nhỏ, có thể phải bồi thường một số mạng người của Hoắc gia,
nô tỳ cho rằng không đáng. Không bằng hoàng hậu dừng tay, nô tỳ sẽ tìm cách.
Nếu ngài có thể để nô tỳ sống, vụ án này sẽ vẫn chìm sâu dưới đáy hồ như cũ.”
Ta chậm rãi nói: “Hoàng hậu nương nương minh giám,
thần thiếp quả thật hông có bản lĩnh gì, nhưng làm thượng cung vài năm, bản
lĩnh truyền tin tức vẫn còn tồn tại. Thần thiếp gửi thư từ qua lại
với người ngoài cung cũng khá nhiều, nếu như hai ba ngày mà không có tin tức
của thần thiếp, cái bí mật này sẽ có người mang tới gia tộc nào đó lĩnh tiền
thưởng. Chắc hẳn số tiền thưởng này chỉ có thể cao chứ không thấp, mà gia tộc
đó, đương nhiên sẽ không là bạn tốt của Thời gia!”
Nàng nhìn ta, sắc mặt trắng như tờ giấy, ” Vì sao
ngươi không sớm thương lượng với ta?”
Ý của nàng, ta hiểu, nếu như ta sớm lộ ra việc mình âm
thầm bố trí, nàng sẽ không hãm hại ta như thế, kéo bản thân vào vũng bùn.
Ta thầm cười lạnh, nếu như ngươi biết ta lén xếp đặt,
chắc chắn sẽ dùng hết sức nghĩ cách để điều tra phá hoại, bố trí càng thêm chu
đáo chặt chẽ. Ta cười, “Thần thiếp ăn ở với người khác chung quy vẫn luôn
thật lòng, hi vọng thần thiếp và hoàng hậu có thể chung sống hòa thuận, thực sự
giống như tỷ muội. Kỳ thật thần thiếp cũng không muốn đẩy hoàng hậu vào thế bất
nghĩa, xin hoàng hậu yên tâm, chỗ khoáng vật trên chân ghế nằm, lúc Sư quý phi
mất đứa bé trong bụng, thần thiếp đã lén lút lấy ra, không có ai biết.”
Làm hại Sư Viện Viện sinh non, đương nhiên không phải
cái gọi là khoáng vật trên chân ghế kia. Phần chân bếp lò của ghế nằm tử đàn
kia luôn được giữ ở nhiệt độ bình thường, thêm vào một loại quặng sắt khó giải
nhiệt, những thứ đó được dùng để lưu thông máu trong chữa bệnh, nếu như mang
đến chỗ Sư Viện Viện, tất sẽ bị người ta điều tra ra, há có thể làm hại nàng đẻ
non.
Thứ ngây thơ như vậy, ta đã sớm kêu người trong cục
Thượng Cung lén lút lấy ra, nàng không biết, Khổng Văn Trân cũng không biết,
nhưng Hoắc gia biết, thợ thủ công chế tạo ghế nằm này cũng biết , cho nên, nếu
nàng điều tra xuống, chỉ biết là quặng sắt hại Sư Viện Viện, chỉ biết hết thảy
chứng cứ phạm tội đều bất lợi cho nàng, cho nên nàng mới kiêng dè.
Nàng lung lay sắp đổ, bàn tay thon chụp lấy song sắt
lạnh như băng. Ta nhìn tay nàng thàn thở: “Hoàng hậu nương nương, nếu
hoàng thượng biết đôi tay ngọc thon thon này của ngài cũng dính máu dơ bẩn như
thần thiếp, hoàng thượng có còn thân mật xưng ngài là ‘Biểu muội’ nữa chăng?”
Nàng miễn cưỡng đứng thẳng người. Trong lao có gió
lạnh thổi qua, nàng hơi hơi run rẩy, cười khổ, “Ninh chiêu hoa, ngươi biết
không? Một người nếu như bị bưng bít quá lâu, liền thực sự cho rằng cái gì mình
cũng có thể làm được, khó khăn gì cũng không thành vấn đề, cũng vì vậy mà chịu
không nổi nửa điểm tủi thân cỏn con. Bản cung cho rằng mình là hoàng hậu, thì
cái gì cũng không để vào mắt, quên lời răn dạy của người nhà, quên mỗi lời nói
mỗi cử động của mình chỉ cần không cẩn thận một lần sẽ mang đến tai hoạ ngập
đầu cho người nhà.”
Ta biết mục đích của ta đã đạt tới, âm thầm thở dài
nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “Kỳ thật thần thiếp cũng giống nương nương, đều là
thân bất do kỷ. Thần thiếp cũng không trách nương nương khiến thần thiếp bị
nhốt vào ngục, nương nương cũng chỉ tự bảo vệ mình mà thôi. Nhưng tình
thế đã đến nước này, nương nương vẫn phải nghĩ biện pháp, để thần thiếp
thoát khỏi tai vạ này.”
Mặt Hoàng hậu trắng như tuyết, dưới ánh đèn gần như
trong suốt, “Muội muội phải biết, một khi chọc phải án vụ lớn như thế,
người liên quan liền nhiều vô kể, nếu như muốn thoát thân, năng lực của bản
cung thật sự chỉ có hạn. Bất quá, bản cung có thể thỉnh cầu hoàng thượng xử lý
khoan hồng cho muội muội…”
Ta lắc tay, cắt ngang lời nàng nói, nhàn nhạt trả
lời: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp cũng không có nói không nhận tội,
cũng không cần phải thỉnh cầu hoàng thượng, chẳng qua với thế lực hoàng hậu,
thi hành một kế ve sầu thoát xác, chẳng hề khó.”
Hoàng hậu giật mình mở to hai mắt, “Ngươi muốn rời
khỏi nơi phú quý nhất trên đời này?”
Ta nói: ” Nơi này tuy là nơi phú quý nhất trên
đời, nhưng đối với thần thiếp mà nói, cũng là lồng sắt giam cầm thần thiếp hơn
mười năm.”
Kỳ thật nhận được thư mẫu thân nhờ người mang từ ngoài
cung vào, biết bà sống giàu có sung sướng, vui vẻ hạnh phúc, lòng ta đã có ý
muốn thoát ly. Ở trong cung, chung quy luôn có vô số đại nhân quyền cao chức
trọng hơn mình, nếu ra bên ngoài, lấy bản lãnh của ta, tin rằng sẽ vẫy vùng như
cá gặp nước.
Tính cách ta luôn không lưu luyến nhiều đối với những
việc vô nghĩa, tuy rằng trong cung rực rỡ phồn hoa, nhưng ta đã bị hoàng hậu
hại ra nông nỗi này, nơi này đã còn không thích hợp với ta nữa. Ta miễn cưỡng
lưu lại, sẽ chỉ khiến tranh đấu càng ngày càng nghiêm trọng. Phía sau Hoàng hậu
có chỗ dựa là hoàng thượng, có chỗ dựa là gia tộc nàng, mà ta chỉ có hai bàn
tay trắng, đây là một cái thế tất bại. Ta bắt được nhược điểm nho nhỏ này của
hoàng hậu, cuối cùng sẽ có một ngày nàng biết được sự thật, khi đó nó không thể
trở thành nhược điểm nữa. Ta chỉ có thể nhân lúc nàng còn chưa thoát khỏi nỗi
khiếp sợ, lập tức thoát thân rời khỏi, đây mới là việc ta nên làm.
Nàng khép hờ mắt, lông mi thật dài chớp chớp. Ta hiểu
rõ suy nghĩ trong lòng nàng: nếu như để ta rời đi, không phải sẽ lưu lại một
điểm yếu nguy hiểm nhất ở bên ngoài sao?
Ta nói: “Hoàng hậu không cần phải lo lắng. Ngài
đừng quên, chuyện Sư quý phi lần này, thần thiếp cũng có phần tham dự. Gia muội
còn đang ở trong tay ngài, nếu thần thiếp làm ra cái gì, tánh mạng gia muội
cũng khó bảo toàn. Nàng chính là thân nhân duy nhất còn lại trên đời này của
thần thiếp…”
Gương mặt ta lộ ra thần sắc ảm đạm, trong lòng lại
nghĩ, muội muội này vào thời điểm ta khó khăn nhất đã tiến lên đẩy ta một phen,
không bằng ta cứ thuận nước giong thuyền đi. Không phải nàng thích ở trong cung
sao, vậy ta sẽ cho nàng lưu lại trung tâm của quyền thế, ở bên cạnh hoàng hậu
đi. Ta khẽ cười lạnh, mấy lần vào trong cung, nàng tình chân ý thiết nói chuyện
với ta một lúc lâu, có mấy phần là vì bản thân mình, có mấy phần là vì ta?
Thần sắc hoàng hậu hơi chấn động, nhưng vẫn còn do dự.
Qủa thật, ta đã cho nàng một cái biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề
này. Nếu như có thể thành công, từ nay ta liền trời cao biển rộng, mà nàng, ở
trong cung cũng ít đi một người khiến nàng khó ăn mất ngủ. Tất cả âm mưu sẽ
chìm sâu vào đáy nước. Đương nhiên, cũng rất có khả năng nàng sẽ nghĩ là: nếu
như ra ngoài cung rồi, sẽ có rất nhiều cơ hội sai người lấy tánh mạng của ta.
Nhưng đời người như canh bạc, ta không thể vì vậy mà
lui bước không tiến lên, tử thủ trong cung, giữ khư khư lấy một người nam nhân
không biết yêu là gì. Huống chi, muốn lấy tánh mạng ta, cũng không phải là
chuyện dễ dàng như vậy.
Tim đèn chi một tiếng nổ bung, khiến cho ánh đèn trong
phòng giam sáng tối bất định, bóng người thon thả lay động theo ánh đèn.
Hoàng hậu nương nương bỗng nhiên bật cười, “Ninh muội
muội quả thật lo nghĩ rất chu đáo. Sao bản cung lại không đáp ứng yêu cầu nho
nhỏ này của Ninh muội muội được? Nhà tù này âm u ẩm ướt, khiến Ninh muội muội
phải chịu khổ rồi, bản cung sẽ kêu người lấy chăn mền bằng bông tơ, áo ấm bông
tới đây. Cuộc sống muội muội sau này còn dài mà, không nên vì chịu lạnh mà hao
tổn sức khỏe.”
Lúc này gương mặt ta mới lộ ra sự vui mừng thật lòng,
hành lễ với nàng, “Tạ ân điển của hoàng hậu nương nương. Bên cạnh hoàng hậu
nương nương ít người, muội muội của thần thiếp tuy rằng ngu dốt, nhưng dung mạo
cũng khá được. Nếu như hoàng hậu nương nương sẵn lòng, nàng có thể thay thế
thần thiếp hầu hạ nương nương. Hơn nữa muội muội của thần thiếp rất nghe lời,
không suy nghĩ quá nhiều như thần thiếp, giống như chim sợ cành cong, cho rằng
người trên toàn thế giới này đều sẽ gây bất lợi cho mình…”
Hoàng hậu khẽ gật đầu, “Muội muội yên tâm, nàng đã là
người thân cuối cùng trên đời này của muội, bản cung tự biết đối đãi với nàng
ấy thật tốt, để nàng ấy ở trong cung có một cuộc đời vinh hiển.”
Mặc kệ trong lòng oán hận đến cỡ nào, từ nhỏ đã được
dạy dỗ khiến nàng rất giỏi xem xét thời thế, phân rõ lợi hại, bởi vì nàng ngồi
ở vị trí hoàng hậu này, không chỉ đại biểu cho chính bản thân nàng, mà còn đại
diện cho cả gia tộc nàng.
Cho nên, nàng không chấp nhận được nửa điểm sai lầm
nhỏ.
Nữ nhân có thân phận trong cung, đều là như thế.
Tất cả đều đã đàm phán thỏa đáng, hoàng hậu xoay người
đi về hướng cửa lao. Thân ảnh thon thả chậm rãi bước đi, một thân trắng thuần,
dạo bước bên cạnh vách tường ảm đạm, lại có vài phần quỷ khí âm u, không còn sự
uy nghiêm đoan chính như lúc ở Kim Loan điện xanh vàng rực rỡ.
Ta nghĩ, nàng chỉ thích hợp ở trong cung, rất thích
hợp ngồi ở trên cái ghế phượng mạ vàng kia.
Nàng nhanh chóng rẽ qua góc tường, lại chậm rãi xoay
người, trên mặt mang một nụ cười mỉm, “Muội muội, có chuyện ta quên nói
với muội. Việc lần này, muội muội cũng không thể trách bản cung. Trong cung có
một số người không thể quá nổi bật, vốn cũng là ý của hoàng thượng, bản cung
chẳng qua chỉ nghĩ biện pháp hoàn thành tâm nguyện hoàng thượng mà thôi.”
Lòng ta hoàn toàn lạnh như băng. Mấy ngày gần đây, Hạ
Hầu Thần vẫn đối xử với ta như trước kia, khiến ta bớt đi một chút ác cảm đối
với hắn, hóa ra hắn vẫn như thế, tất cả đều là con cờ trong tay hắn, một khi
không còn cảm thấy mới mẻ, con cờ là ta liền không có cơ hội sử dụng thêm lần
nữa. Chẳng lẽ ta còn có thể có ôm ấp một chút kỳ vọng về hắn dưới đáy lòng sao?
Nghe những lời hoàng hậu nói, ta vốn không nên thất vọng mới đúng. Không sai,
đây mới là Hạ Hầu Thần, bạc bẽo vô tình, có thể bỏ tất cả những thứ đáng bỏ, ví
dụ như ta.
Hoàng hậu thấy thần sắc ta không thảy đổi, giống như
sớm đã đoán được kết quả này, thở dài một hơi, thần sắc trên mặt rất kỳ dị,
không nói cái gì nữa, chậm rãi đi ra cửa phòng giam. Ta nghe nàng dặn dò quan
coi ngục, “Tuy Ninh nương nương phạm phải tội lớn, nhưng dù sao nàng
vẫn từng là tỷ muội tốt của bản cung, cũng không thể đối xử lạnh nhạt với nàng.
Lát nữa ngươi đi cục Thượng Cung lĩnh chăn gấm và áo bông mới tới đây, nhóm
thêm bếp lò trong phòng . Thân thể nàng luôn yế ớt, nếu như xảy ra
điều gì bất trắc, bản cung sẽ không tha cho ngươi!”
Trong lòng ta trào ra cảm giác biết ơn thật lòng. Hai
vật này, quả thực là thứ ta cần nhất. Có nhiều phương diện nàng không được hào
phóng, nhưng những việc nhỏ này thì chẳng hề làm khó dễ, so với rất nhiều kẻ có
thù tất báo, nàng quả thực tốt hơn rất nhiều. Nếu không phải nàng cố chấp với
ta như vậy, chúng ta thực sự có khả năng trở thành một đôi tỷ muội tốt.
Từ cửa sổ nhỏ hẹp của nhà tù trông ra, ta rốt cuộc
nhìn thấy từng đợt bông tuyết bay bay bên ngoài. Nhiều năm trước, cũng trong
một trận tuyết giống như lông ngỗng bay đầy trời này, ta đã từ tình cảnh cực kỳ
thê thảm mà chuyển mình, hôm nay, xem ra nguyện vọng của ta cũng có thể thực
hiện được.
Có lẽ những bông tuyết lạnh buốt này, lại chính là vật
may mắn của ta.
Nó luôn luôn báo hiệu trước từ tình huống cực kỳ thê
thảm, cảnh ngộ của ta sẽ chậm rãi thay đổi.
Chỉ chốc lát sau, quan coi ngục liền đưa tới cho ta
chăn gấm trắng tinh và áo bông dày bằng tơ tằm. Tuy rằng kiểu dáng rất bình
thường, nhưng bên trong cũng dày hơn, sờ vào mềm mại, chắc là dùng bông loại
tốt bỏ thêm vào. Mà bếp lò cũng được bàytrong phòng giam của ta. Nhà tù thông
gió bốn phía, tuy không ấm như Lan Nhược hiên, nhưng so với lúc đầu đã tốt hơn
rất nhiều.
Ánh mắt quan coi ngục đi cục Thượng Cung lấy mấy thứ
này hơi kỳ lạ, ta thấy nàng muốn nói lại thôi, liền hỏi nàng: “Có phải Khổng
thượng cung có chuyện kêu ngươi chuyển lời không?”
Nàng vội vàng quỳ xuống đáp lời: “Nương nương,
Khổng thượng cung bảo nô tì gửi lời hỏi thăm nương nương, muốn nương nương an
tâm nghỉ ngơi, tất cả sẽ được phơi bày. Nương nương thiếu cái gì, cứ việc kêu
cục Thượng Cung đưa vào…”
Ta cười lạnh. Khổng Văn Trân vốn tưởng rằng bám được
vào cành cây cao là hoàng hậu, là có thể lấy tính mạng của ta, bí mật của nàng
sẽ vĩnh viễn chôn dấu, làm sao nghĩ đến, hoàng hậu chẳng hề hành động như ý
nàng, vẫn kêu người mang chăn gấm tới đây, giống như tình nghĩa giữa ta và
hoàng hậu chưa hết. Bảo sao nàng không sợ? Nàng đành phải bày tỏ ý tốt với ta.
Ta nhẹ giọng thở dài: “Bản phi vào ngục, còn có nhiều người nhớ tới như vậy.
Xem chăn gấm này đường may tinh tế, kín kẽ, Tư thiết bình thường làm sao có thể
chế ra được, có lẽ là do chính tay Khổng thượng cung làm ra chăng? Ngươi thay
bản phi đa tạ nàng.”
Thủ pháp của nàng, tất nhiên ta chỉ cần liếc mắt một cái
liền nhìn ra. Ở vị trí của nàng hiện tại, tự nhiên không cần chính tay may
chăn bông áo bông, chỉ sợ vì nàng quá sợ hãi, mới nghĩ ra phương pháp này.
Nhưng thời gian cấp bách, từ lúc hoàng hậu hạ ý chỉ, đến lúc chăn bông đưa đến
tay ta, bất quá chỉ mấy canh giờ, nguyên cái chăn thì nàng may không kịp, nên
nàng chỉ đâm thêm mấy kim ở mấy chỗ bắt mắt mà thôi, mục đích chính là để ta
nhìn thấy.