Thượng Cung

Chương 20: Vuốt đôi mày ngài khẽ chau

Từ sau khi Hạ Hầu Thần nói trong vòng hai ba ngày sẽ

đến Lan Nhược hiên, càng tới gần ngày thứ ba, ta càng hoảng hốt, thật sự không

biết nên làm thế nào để vượt qua cửa ải khó khăn này, liền nhớ tới một lần Ninh

Tích Văn vào cung kia, hắn cũng tới Lan Nhược hiên, may sao bị Sư Viện Viện làm

ầm ĩ, kéo hắn qua Tê Hà các. Ta thậm chí còn nghĩ, kỳ thật tuy Sư Viện Viện rất

oán hận ta, cũng không hẳn hoàn toàn vô dụng.

Ninh Tích Văn không phải là người trong cung, không

thể ở lâu, ta liền sai người đặt mua một gian phòng rộng rãi, phái người từ

trong cung ra chiếu cố nàng. Nàng sớm đã xuất cung, trước khi rời đi, nàng lại

khuyên bảo ta lần nữa, muốn ta tận lực cố gắng xoa dịu quan hệ với hoàng

thượng. Nhưng sự tình đã phát triển đến tình trạng thế này, bảo ta làm sao hòa

hoãn với hắn đây?

Qua ngày thứ ba, tin tức hoàng thượng lấy thẻ đầu

bài của ta *cũng không truyền tới, ta liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, chắc hẳn

Hạ Hầu Thần cũng chỉ thuận miệng nói thôi. Chuyện Sư Viện Viện đã có kết quả,

hắn ngày đi vạn dặm, phi tần đông đảo, chắc sẽ không để ý đến ta.

(*Treo

đầu bài: Mỗi tối tổng quản nội thị sẽ mang một cái khay đựng những tấm thẻ ghi

tên các phi tần có thể thị tẩm tới cho hoàng thượng. Hoàng thượng chọn cái nào

thì đêm đó phi tần đó được sủng hạnh.)

Vừa vặn Tố Khiết nói Tư thiện phòng đã chưng nấm đầu

khỉ mang tới đây, ngửi hương thơm từ trong nồi đất màu tím kia truyền tới, ta

nhịn không được ngoắc ngoắc ngón trỏ, bảo Tố Khiết múc cho ta.

Tố Khiết dùng muôi gỗ dài múc canh ra, lo lắng

nói: “Nương

nương, Tư thiện phòng nghe mùi biết là chưng loại nấm này, đã dặn nên ăn ít một

chút, để tránh xảy ra chuyện gì, dính dáng đến bọn họ. Nương nương, nô tì thấy,

vẫn là…”

Ta ngắt lời nàng, nhìn nước canh vàng óng ánh trong

bát, nói: “Với

nhiều năm kinh nghiệm của bản phi ở cục Thượng Cung, lại lấy ngân châm thử qua,

làm sao lại có độc được?”

Nói xong nhấp một ngụm nhỏ vào miệng, chỉ cảm thấy

hương vị trong trẻo ngọt ngào từ đầu lưỡi chậm rãi thấm vào cổ họng, không nhịn

được cầm lấy chén canh uống một hơi cạn sạch. Lúc muốn thêm nữa, Tố Khiết chần

chờ không chịu đưa cái thìa cho ta. Ta sốt ruột, liền nói: “Ngươi nghe lời đồn đãi

trong cung, liền không phân biệt được phải trái đúng sai nữa sao?”

Đúng lúc này, có người tiếp lời: “Nàng cũng biết phân

biệt đúng sai ư?”

Ta vừa nghe giọng nói này, máu liền dâng lên não, cái

thìa lập tức rớt vào trong chén, nước canh nóng bỏng bắn lên, có vài giọt rơi

trên mu bàn tay, ta cũng không để ý. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Hầu Thần

đang đứng ở cửa phòng, bên cạnh hắn là Khang Đại Vi, mà từ khe hở giữa hai

người trông qua, cung nữ Sơ Tuyết đứng trông chừng ở trước cửa đang cúi đầu quỳ

rạp. Nàng lén lút ngẩng đầu lên, đụng trúng ánh mắt ta, sợ đến nằm trên mặt đất

run rẩy, chắc hẳn là bị Hạ Hầu Thần không cho chạy vào mật báo. Ta thầm hối hận

trong lòng, tại sao không phái thêm hai người canh ngoài cửa.

Ta vừa cẩn thận hồi tưởng, chẳng qua là vừa mới uống

canh, vẫn chưa nói sai cái gì phạm vào kiêng kỵ của hắn, vừa đứng dậy hành lễ.

Hắn nói: “Trẫm còn chưa đến gần phòng, đã nghe mùi

thơm trong phòng xông vào mũi, nàng đang uống canh gì vậy?”

Ta len lén quan sát biểu tình của hắn, phát hiện hắn

không giận không vui, chỉ lạnh lùng hờ hững, như khuôn mặt ta đã từng nhìn thấy

vô số lần, liền khôi phục tự tin, trả lời: “Thời tiết càng ngày càng lạnh, thần

thiếp liền kêu người hầm một chén canh thịt, cũng không phải cái gì mới mẻ,

chẳng qua là loại nấm bình thường mà thôi.”

Ta nói mơ hồ, chỉ mong hắn không truy hỏi đến cùng.

Hắn vừa mới định tội Nguyệt Dung Hoa, ta liền ở trong phòng chưng nấm đầu khỉ

Nguyệt Dung Hoa mang tới ăn, hành động này trong mắt hắn, chỉ sợ không ổn.

Lúc này biểu tình hắn lại bớt lạnh lùng hờ hững,

trở nên tràn trề hứng thú, “Chà, nghe mùi này có vẻ rất ngon, cũng múc cho trẫm

một chén đi.”

Tố Khiết liền lấy một cặp chén đũa từ trong ngăn tủ

ra, múc canh cho hắn, mang đến trước mặt hắn. Hắn đưa tay tiếp nhận, nhìn Tố

Khiết một cái, đột nhiên hỏi: “Ngươi trả lời trẫm, rốt cuộc đây là loại

canh gì?”

Tố Khiết bị ánh mắt âm u của hắn trừng, sợ hỏng, quỳ

trên mặt đất, cúi đầu nói: “Hoàng thượng, chính nương nương cũng uống, canh này

không có độc.”

Ta rủa thầm trong bụng, thầm nghĩ nô tài bên cạnh mình

tại sao không có kẻ nào có chút tiền đồ vậy nhỉ, vội vàng cười nói: ” Nếu hoàng thượng không

thích, thì đừng uống nữa.”

Hạ Hầu Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn ta một cái, Khang

Đại Vi trách mắng, “Hoàng thượng kêu ngươi trả lời, thì ngươi mau trả

lời, về phần nương nương như thế nào, là chuyện của nương nương!”

Tố Khiết liền quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, ấp

a ấp úng hồi lâu mới nói: ” Canh này là dùng gà trúc ti (1), táo đỏ, cẩu kỷ, nấm đầu khỉ chưng cách

thủy mà thành.”

Hạ Hầu Thần đưa chén canh cho Khang Đại Vi, chậm rãi

nói: “Loại

nấm đầu khỉ này, chẳng lẽ là do Nguyệt Dung Hoa đem đến tặng cho nương nương

nhà ngươi?”

Tố Khiết lặng lẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái,

mới ngập ngừng ấp úng mà nói:“Khởi bẩm hoàng thượng, đúng ạ.”

Một phen tra hỏi, ta biết có che giấu nữa cũng vô

dụng, liền cười nói: “Hoàng thượng minh giám, thần thiếp không so được với

Sư quý phi, vẫn chưa mang bầu, có lẽ nấm đầu khỉ này không hại gì với thần

thiếp. Món này không dễ kiếm, bệnh phong thấp của thần thiếp chưa khỏi hẳn, vừa

vặn có thể lưu thông máu, mới sai người đem đi chưng …”

Ta cúi thấp đầu nói luôn một hơi, không thấy hắn đáp

lại, liền giương mắt nhìn về hướng hắn, lại thấy hắn âm hiểm nhìn ta, đột nhiên

vung tay lên, hất nồi đất trên bàn xuống đất, rớt ngay trước chân ta. Nồi đất

dập nát, nước canh nóng hôi hổi bắn lên, có một ít thấm qua tà váy văng lên

chân ta, đau đớn vô cùng. Ta lui về phía sau vài bước, giương mắt nhìn hắn, lại

thấy cặp mắt hắn vô cùng hung ác nham hiểm, tựa hồ hút tất cả bóng tối trong

gian phòng vào trong mắt.

Ta cả kinh, bất chấp canh nóng ẩm ướt, chân mềm nhũn,

liền quỳ xuống, cúi đầu nói:“Hoàng thượng, thần thiếp không cố ý làm trái lời

ngài, sau khi ngài công bố tội danh của Nguyệt Dung Hoa còn lấy đồ nàng ấy tặng

cho ra dùng, thần thiếp…”

Ta không biết nói gì nữa, cãi chày cãi cối thoát tội,

luôn luôn là điểm mạnh của ta, nhưng ta thật sự không hiểu vì sao hắn đột nhiên

tức giận lại đến như vậy. Đã không hiểu nguyên nhân, ta biết biện giải từ đâu?

Nấm đầu khỉ này có tác dụng đặc biệt gì, cũng chưa

thật sự được chứng minh, huống hồ dù cho nó có hiệu quả đặc biệt, cũng không

đúng với mong muốn của hắn sao? Ta chẳng qua chỉ tiếc thân mà thôi, chẳng

lẽ như vậy cũng sai?

Dưới cơn tức giận lôi đình của Hạ Hầu Thần, không có

ai dám can đảm lên tiếng. Trên mặt đất nước canh uốn lượn chảy qua, sớm đã chảy

tới đầu gối ta. Ta cảm giác được dưới đầu gối dần dần ẩm ướt. Nghĩ đến mấy

tháng gần đây đã quen với cuộc sống phú quý, mới không thoải mái một chút

đã chịu không nổi.

Không biết vì sao Khang Đại Vi lại đi tới đỡ ta

nói: “Sàn

nhà lạnh lắm, nương nương có bệnh ở chân, không nên để lạnh.”

Nói xong liền muốn đỡ ta đứng dậy. Ta nào dám đứng

lên, lại không chống nổi sức hắn, bị hắn kéo lên. Kỳ lạ là, Hạ Hầu Thần

giận dữ lôi đình lại không để ý tới việc này, không nói câu “Không cho đứng

lên” linh tinh gì đó. Ta bất an đứng dậy, váy ướt một mảng lớn, gió rét thổi

qua, lạnh thấu xương tủy.

Khang Đại Vi liền nói: “Nương nương, ngài đổi

y phục trước đi.”

Ta nào dám nghe theo yêu cầu này, cúi đầu nói với Hạ

Hầu Thần: “Thần

thiếp không dám.”

Lại nghe Hạ Hầu Thần lạnh lùng nói: “Trẫm không muốn nhìn

thấy bộ dáng dung nhan không chỉnh của nàng, còn không đi thay đổi y phục cho

trẫm.”

Lúc ta nhấc váy, vào phòng trong thay đồ, trong lòng

âm thầm kỳ quái, tại sao hắn còn đứng ngoài đó? Bình thường theo kinh nghiệm

trước đây, lúc này tâm tình Hạ Hầu Thần sẽ trở nên phi thường không tốt, sau

khi bộc phát sẽ lập tức quay đầu bỏ đi, hơn nữa từ nay về sau trong vòng mười

ngày nửa tháng, nếu như gặp ta ở nơi khác, cũng coi ta như người vô hình,

sao ngày hôm nay hắn lại còn muốn nấn ná ở đây?

Nhưng ta vẫn không hiểu, vì sao hắn lại giận dữ đến vậy?

Nghĩ đến thú vui của hắn, ta không khỏi âm thầm rầu

rĩ, động tác liền chậm lại. Tố Khiết lại không để ý, nhanh tay nhanh chân giúp

ta đổi quần áo.

Ta chậm rãi đi ra, nền gạch sớm đã được quét dọn sạch

sẽ, Hạ Hầu Thần ngồi trên bảo tọa** bằng gỗ tử đàn phủ gấm, không thấy Khang

Đại Vi bưng ghế xuân tới đây. Trong lòng ta cũng thả lỏng một chút, liền tiến

lên hành lễ. Ta luôn biết tùy mặt gửi lời, người khác hơi nhíu mày một chút,

cong khóe miệng một chút, ta liền biết điều bọn họ muốn theo đó mà nói chuyện,

người duy nhất ta không thể nắm bắt là Hạ Hầu Thần, ta vẫn không hiểu, rốt

cuộc hắn muốn gì ở ta.

(**Bảo

toạ: Ghế ngồi của vua, phật)

Hành lễ xong, ta lại không biết phải làm sao để lấy

lòng hắn. Nếu như có Ninh Tích Văn ở đây, nàng nhất định nói chuyện cười, nói

rất nhiều lời dí dỏm liên miên không dứt, ngẫu nhiên cũng trêu đùa được Hạ Hầu

Thần cười ha ha, khiến ta cảm thấy thì ra chọc hắn cười cũng không phải quá

khó. Nếu như gặp gỡ hoàng hậu, ta cũng có thể nói những việc trong nhà, nói đến

nàng hài lòng mỉm cười, nhưng đối diện với hắn, ta lại cảm thấy muốn nói một

câu để hắn vui vẻ thật sự quá khó.

“Còn

không qua đây ngồi xuống.”

Nghe lời nói mất bình tĩnh của hắn, ta mới chần chờ đi

đến bên cạnh hắn, lại phát hiện Khang Đại Vi đứng ở sau lưng hắn, cũng không có

ghế trống. Ta kêu một tiếng: “Tố Khiết…”

Tố Khiết liền vội vàng chuẩn bị đi bưng ghế, lại nghe

Khang Đại Vi ho một tiếng. Lúc này cô bé này lại chần chờ, học bộ dạng Khang

Đại Vi đứng nguyên tại chỗ.

Ta khó xử nhìn trái nhìn phải, lại thấy hắn lơ đãng vỗ

vỗ vào chỗ trống trên bảo tọa. Ta thầm nghĩ, chẳng lẽ muốn ta ngồi ở chỗ này?

Giống như Sư Viện Viện cùng hắn chen chúc nằm trên ghế tử đàn?

Bảo tọa này cũng chế từ gỗ tử đàn, mặt ngoài khảm hoa

văn hình mây gấm, thân ghế lại vô cùng nhỏ hẹp, không thể so với cái ghế nằm tử

đàn kia, hai người mà chen vào, thế nào cũng lòi thịt ra ngoài. Tuy có y phục

che, lại làm cho ta cảm thấy càng đáng sợ hơn cả sự đày đoạ thường ngày của

hắn.

Đáng sợ không phải vì cái gì khác, mà chỉ vì ta không

biết hắn đang nghĩ gì. Hắn đày đoạ ta, bởi vì trong cung không có ai khác có

thể để cho hắn chơi trò này, đối với hắn giá trị của ta cũng chỉ có thế mà

thôi. Vì vậy mà tuy rằng rất thống khổ, ta cũng chỉ có thể chịu đựng. Nhưng

hiện tại, hắn đang nghĩ cái gì, ta lại không thể nắm chắc. Ở trong cung, điều

duy nhất khiến ta sợ hãi, là không nắm bắt được ý nghĩ của người khác, như vậy

sẽ khiến ta có một loại cảm giác trống rỗng như bị treo giữa không trung.

Ta âm thầm cắn chặt răng, đành phải chậm chạp đi qua,

kê nửa cái mông ngồi trên ghế dựa bằng gỗ tử đàn kia. Khang Đại Vi biết điều

kêu Tố Khiết đi chỗ khác.

“Ngồi sát lại đây một chút, còn nhiều chỗ trống mà!” Hắn

bực bội nói.

Nghe xong yêu cầu của hắn, ta đành phải nhích mông qua

thêm một chút. Vì không muốn đụng vào người hắn, ta tận lực co thân thể lại.

Thật lâu sau cũng không nghe thấy ngữ khí khó chịu của hắn, ta kỳ quái trong

lòng, không khỏi quay đầu lại nhìn, liền giật nảy mình. Hắn lấy tay nâng má

chống trên tay ghế, dựa nửa người, khóe mắt hàm chứa ý cười, lẳng lặng nhìn ta.

Trong nháy mắt nụ cười đó khiến gian phòng sáng bừng như trăm hoa đua nở, nhưng

đụng đến ánh mắt của ta, đôi mắt hắn lại chuyển thành âm u, giống như con hát

đổi mặt lập tức từ Tào Tháo mặt trắng biến thành Bao công mặt đen, khiến ta không

biết làm sao, càng không rõ rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì.

Ta nghĩ có lẽ hắn đã biết ta mới là thủ phạm mưu sát

đứa con trong bụng Sư Viện Viện, nhưng hắn lại không có chứng cớ. Mà ta hoài

nghi hắn âm thầm trợ giúp, cũng không tìm được chứng cớ xác thực. Trong chuyện

này, ta và hắn đúng là kỳ phùng địch thủ. Theo lẽ thường, một người như ta lại

biết quá nhiều chuyện, theo tính cách của hắn tất sẽ nổi sát tâm, nhưng hắn lại

không có sát ý. Chẳng lẽ hắn lưu ta lại, chỉ vì một chút vui thú sao?

Tưởng tượng đến chuyện này, thân thể ta liền cứng ngắc

lại, mông cũng dần dần dời ra bên ngoài, nếu như không có tay vịn ngăn trở,

chắc hẳn đã sớm ngã xuống đất.

Hắn thản nhiên nói: “Trẫm là hổ báo gì sao? Khiến nàng sợ như

vậy?”

Ta đành phải nói: “Không phải nô tỳ sợ hãi

hoàng thượng, nô tỳ chỉ kính sợ hoàng thượng quá mức mà thôi…”

“Vậy

thì ngồi lại gần đây một chút!”

Ta đành phải nhích thân thể lại gần, nửa người kề sát

hắn trở nên phi thường nhạy cảm, cảm giác gần như đụng vào y phục của hắn, liền

vội vàng không tiếng động lui trở về. Nếu như là dĩ vãng, lúc này, tay hắn sớm

đã thọc vào trong quần áo ta, nhưng lần này không có, lại càng khiến ta kinh

hãi lo lắng, không biết hắn lại nghĩ ra cái chủ ý gì.

“Mấy ngày trước đây không phải nàng nói lan nhụy điệp

trong viện nở sao, tại sao trẫm một đường đi tới, chỉ cảm thấy gió thu vắng

vẻ?”

Mấy lời này chẳng qua vì muốn thoát thân, ta mới thuận

miệng chế ra, ta vội vàng nghiêng người định hành lễ xin lỗi, hắn lại dùng một

tay bắt lấy ta, nói: ” Tội khi quân mỗi ngày nàng phạm ba bốn lần, đã nhiều

như vậy thì có thêm một chuyện cũng không sao.”

Ta cả kinh, quay đầu nhìn hắn, “Hoàng thượng, thần

thiếp không có…”

Biểu tình hắn cũng không có vẻ không vui, tuy tay trái

lôi kéo tay phải ta, thân thể lại không chịu nghiêng qua, vẫn nghiêng người dựa

vào bảo tọa như cũ, ánh mắt có chút biếng nhác. Hắn vốn là một nam tử cực kỳ

xinh đẹp, chỉ tiếc trước giờ ta không dám nhìn thẳng vào hắn, hiện giờ khoảng

cách quá gần, đến hàng lông mi thật dài của hắn ta cũng nhìn thấy rõ ràng. Đôi

mắt hắn như viên lưu ly, lấp lánh tỏa sáng, mà lạnh lùng nghiêm nghị.

Ta vội vàng cúi đầu xuống, chỉ dám nhìn hoa văn hình

mây gấm trên ghế, tay kia thì khép lại trong tay áo, vô ý vạch vạch trên mặt

ghế.

Hắn nới lỏng tay ta ra. Ta không dám biểu hiện thái quá,

chậm rãi thu tay về, giấu vào trong tay áo.

(1)Gà Trúc ti: Còn gọi là gà đen, là loại gà có giá

trị dinh dưỡng cao, hương vị cũng thơm ngon hơn các loại gà thông thường. Đặc

điểm chính là có mỏ, mắt và chân đen tuyền, ngoài ra da, xương và phần lớn nội tạng

cũng là màu đen. Tùy điều kiện chăn nuôi mà có nhiều màu lông: trắng, đen, nâu,

vàng sẫm..vv. Gà đen rất tốt cho phụ nữ, làm chậm lão hóa, cường thân kiện

thể..vv↑