Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 99: Ngự ngạo thiên là chú của ta

Lúc này ở bàn làm việc, Hạ Nhậm Lương nhìn cô mỉm cười.


Từ lúc tới đây làm, ngoại trừ Tổ trưởng Tôn thì người đầu tiên Dao Dao quen đấy là Hạ Nhậm Lương. Hắn cũng chừng hơn hai mươi tuổi, có đôi mắt trong veo, khi cười khiến người ta cảm thấy ấm áp. Luôn luôn như một người anh cho lo cho cô.
“Cảm ơn!”


Cuối cùng cũng tới giờ tan làm, Dao Dao thu dọn tất cả xong, mới vừa bước ra cửa công ty thì liền có một chiếc Santana dừng trước mặt cô. Kính xe từ từ hạ xuống, người ngồi trong đó là Hạ Nhậm Lương anh tuấn.
“Tiểu Lạc, nhà cô ở đâu tôi đưa cô về?”


“Hạ Nhậm Lương không cần đâu, cám ơn anh!”
“Vậy được, ngày mai gặp nha!” Hắn nói rồi liền lái xe đi.
“Ngày hôm qua là quá khứ rồi, hiện tại của mình là đây…”
“Này! Anh ở đường đối diện, lập tức qua ngay.”


Ngự Ngạo Thiên nói qua điện thoại, hắn còn không cho cô kịp phản ứng thì đã cúp máy.
Ngẩng đầu nhìn về phía đường đối diện thì một chiếc Bugatti dừng lại trước mặt cô.
Cô lo lắng liếc nhìn xung quanh, hớt hải như kẻ trộm chạy lại xe của Ngự Ngạo Thiên ở đường đối diện.


“Mau, mau lái xe đi.”
Cô lo lắng hối thúc, chiếc xe từ từ chuyển động.
Cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy chắc là không bị ai trong công ty nhìn thấy?
“Có chuyện gì sao?” Ngự Ngạo Thiên nhìn cô.


Hắn nở một nụ cười khó đoán rồi nói: “Sau khi nhìn thấy anh, câu đầu tiên em nói lại là những lời này sao?”


Vậy phải nói cái gì? Chẳng lẽ nói “Em nhớ anh, muốn chết à?” Hay là đi tới hôn anh một cái? Nghĩ lại cảm giác mình không có, huống chi đi làm trực tiếp thế này. Cô vẫn giữ thái độ yên lặng.
Đèn đỏ, xe ngừng lại.


“Này, nhìn kìa, trong chiếc Bugatti ấy.” Một đôi nam nữ trẻ tuổi cũng đợi đèn đỏ chợt chỉ về phía họ, ánh mắt của người con gái hoàn toàn tập trung vào Ngự Ngạo Thiên.
“Chúng ta đóng mui xe lại được không?”


Bản thân cô thì có chút không vừa ý với bọn người ở bên ngoài đấy, hơn nữa với vẻ ngoài đẹp như hoa của Ngự Ngạo Thiên mỗi khi đến đèn đỏ đều sẽ mất trật tự. Cô thật sự không thích cảm giác bị mọi người nhìn ngó.
“Đóng mui lại nhé? Được không?”


Dao Dao nhắc lại lần nữa nhưng giống như Ngự Ngạo Thiên không nghe thấy, hắn vẫn cứ nhìn về phía trước. Dứt khoát, tự tay cô nhấn nút đóng mui xe lại.
“Hả?”
Ánh mắt ngạc nhiên:
“Bảo bối, em sử dụng chiếc xe này quen quá nhỉ!”


Mỗi chiếc xe tốc độ cao sử dụng rất phức tạp. Nếu không tự tay mình đã lái xe thì dù ngồi trên xe cũng căn bản không thể tìm được nút điều khiển.
“Em… Em làm bừa thôi.”
“À… Như vậy sao?”


Mỗi khi nhắc tới vấn đề này, ánh mắt của cô dường như luôn hiện lên lảng tránh, thấy vậy hắn càng hiếu kỳ hơn. Cô rốt cuộc trước đây cuộc sống của cô như thế nào mà đối với giới thượng lưu lại không có gì xa lạ.
Chiếc xe dừng lại ở một nhà hàng hạng sang.
“Chúng ta ăn ở đây?”


“Không thích?”
Không thích. Lần trước tới chỗ như thế này ăn, Ngự Ngạo Thiên vừa mới bước vào thì y như rằng “hoàng đế giá lâm” liền bị mọi người chú ý. Hơn nữa, ở đây… Ở nơi cao cấp như thế này rất có khả năng sẽ gặp Phong Thần Dật?


“Chúng ta đến một nơi bình thường ăn được chứ?”
“Ừ?”
“Thích hợp… Nếu như anh không có thói quen thì…” Rất sợ chọc giận Ngự Ngạo Thiên, cô liền vội sửa lại lời.
Ai dè Ngự Ngạo Thiên không hề tức giận, lái xe chở cô tới một cửa hàng ăn vặt ở chợ đêm.


Ngày hôm nay là thế nào? Thái độ của anh ta làm sao lại tốt như vậy? Xem ra chuyện buổi chiều của mình cũng không chọc giận anh ta? Không, không thể phớt lờ được, Ngự Ngạo Thiên người này thay đổi thất thường, bây giờ là vậy nhưng không có gì chắc chắn một phút sau mọi chuyện vẫn như vậy.


“Anh làm gì vậy?”
Đang nghĩ ngợi thì Ngự Ngạo Thiên cởi áo khoác ngoài ra, rồi tháo cà vạt khỏi cổ, dọa Dao Dao đến nỗi tim đập thình thịch:
“Cái này, cái này là lối đi bộ mà.”
“Bảo bối, anh thật muốn biết đầu óc em đang nghĩ gì?”


Vừa nói hắn vừa gỡ áo sơ mi ra ngoài quần, tiện thể lấy tay làm rối đầu tóc vốn rất chỉnh tề.
“Gì vậy, đây là?”
Vừa mới nhìn thấy trước mắt là một chàng trai mặt vest bảnh bao mà giờ đây lại lôi thôi như tên lưu manh, cô không thể tin được.


“Ăn mặc lịch lãm như vậy mà vào chợ đêm ăn uống em không thấy kì quái sao? Anh không muốn bị mọi người gọi là đồ tâm thần đâu.” Mở cửa xe ra, hắn vén một bên ống quần lên.


Dao Dao ngồi trong xe nhìn ra… hu hu một giây để từ một chàng trai thượng lưu biến thành một tên giống như côn đồ sao? Nhưng mặc dù đã làm như thế nhưng anh ta cũng không giấu nổi khí chất bẩm sinh hơn người ngời ngời.


Đi bên cạnh Ngự Ngạo Thiên tới chợ đêm náo nhiệt, hắn dường như cố gắng thay đổi, cả cách bước đi cũng vậy, mỗi bước đi đều có cảm giác lưu manh. Nhưng trái lại rất xúc động.
“Anh đi như vậy không mệt à?”
“Mệt? À, trước đây anh đều đi như vậy.”


“Trước đây? Anh trước đây không phải là đại ca xã hội đen đấy chứ?”
Ít nhất lần đầu tiên nhìn thấy Ngự Ngạo Thiên thì không hề cảm thấy hắn giống với khí chất của bọn xã hội đen.
“Sớm hơn trước đây.”


“Sớm hơn trước đây?” Đúng vậy, không có khả năng vừa sinh ra hắn đã là lão đại xã hội đen, chắc là phải phấn đấu rất lâu? Nói cách khác, xuất thân của Ngự Ngạo Thiên không giống như Phong Thần Dật vừa sinh ra đã có gia thế hiển hách.
Nói như vậy…


Ngự Ngạo Thiên so với những gì cô biết còn phức tạp hơn nhiều lắm, bởi vì nếu không trải qua khó khăn thì khó có thể vươn tới giới hạn của mình!


Mắt cô nhìn xa xăm khi nghĩ tơi những điều ấy. Cô thực sự rất muốn biết rốt cuộc như thế nào mà Ngự Ngạo Thiên từ một người bình thường mà trở thành lão đại xã hội đen, cho tới hôm nay lại là một doanh nhân! Nỗ lực vượt qua chính mình là điều hoàn toàn có thể chứ không phải dối trá?


“Em ngồi đây chờ anh một chút, anh đi mua đồ ăn!”
Chọn một quán ăn nhỏ, Ngự Ngạo Thiên liền chạy đi mua đồ ăn.
“Này, em gái, em gái ơi.”
Lúc này có mấy đứa mặc đồng phục học sinh trung học tiến tới gần cô.
“Người vừa nãy tới với ngươi là anh trai hay là chú?”
“Hả?”


Cô lại bị mấy đứa nhóc trung học gọi là em, thật không biết nên vui hay nên buồn đây.
“Người, người đó là chú của tôi.”
“Hu hu, tớ nói rồi, hắn chín chắn như vậy chắc cũng phải tầm ba mươi tuổi rồi.”


“Thoạt nhìn thì hắn trẻ thật, tớ còn tưởng cô ta là em gái của hắn. Nhưng mà lại là chú! Yêu có gì tốt, tại sao ông trời không sinh ta sớm hơn, không thể chịu nổi, không chịu nổi!”


Không thể nào? Bây giờ trong đầu các cô nhóc nữ sinh đấy nghĩ gì vậy? Dù thế nào thì Ngự Ngạo Thiên so với các cô nhóc cũng hơn gần chục tuổi.
“Chú ta có vợ rồi.”