Nghe đồng nghiệp gọi mình, cô cao hứng lắc đầu:
“Không có việc gì, cần tôi làm cái gì sao?”
“Cần, lại đây tôi với cô cùng đi in một ít thứ.”
“Được.”
Đi cùng với đồng nghiệp tới phòng in giấy, cô nhận ra làm việc này cần phải rất cẩn thận, công việc không dễ:
“Cô xem mấy ngày trước bộ phận chúng ta không có bận rộn như vậy đâu. Vì sao mấy hôm nay lại bận thế chứ?”
“Ừ, đây không phải là buổi chiều khai yến hội nghị thường kì của bộ phận chúng ta sao. Nghe nói tổng giám đốc còn có khả năng dự thính, đây là người nổi tiếng biểu hiện thời gian tốt, đương nhiên phải ra sức làm việc. Chủ yếu nhất là bộ phận chúng ta hai ngày trước nhận được một mức quỹ khoản quá vài tỷ tin cậy gửi gấm. Lần này hội nghị thường kì sẽ đưa ra kết quả nên mới bận tối mũi tối mặt như vậy.”
“Hả..”
Việc này cô có thể hiểu được. Thực ra việc chủ yếu của bộ tài chính ở Bác Sâm, chính là tiếp nhận tiền của khách hàng. Sau đó lợi dụng số tiền này đem đi đầu tư rồi từ đấy lấy tiền hoa hồng. Mà quỹ tin cậy gửi gấm chủ yếu là một loại thuộc về đầu tư mức trung, lại vượt vài tỷ, thảo nào mọi người phải bán mạng như vậy chứ.
“Chúng ta bây giờ in bản báo cáo phân tích tài chính và kinh tế, chính là so sánh với quỹ tin cậy gửi gấm hạng mục đầu tư sao.”
“Đúng vậy. Lần này lựa chọn đầu tư là cổ phiếu.”
“À.” Dao Dao gật đầu đồng ý, mắt vẫn liếc nhìn nội dung văn kiện đang in. Cái này nhìn quen mắt lắm, hình như ở văn kiện lý có giới thiệu qua rồi.
“Được rồi, cám ơn ngươi, Tiểu Lạc.”
“Không cần khách khí.”
Về tới bàn làm việc của mình thì tính hiếu kì nổi lên, Dao Dao mở cuốn sổ nhân viên các cấp của công ty ra, một mực tìm kiếm, phân tích nội dung sự liên quan với cổ phiếu Bảo Lệ Hoa, vừa tìm vừa ghi chép.
Không đúng, luôn cảm thấy giống như đầu tư hơn mười vạn, nếu như mua cổ phiếu Bảo Lệ Hoa, có thể tăng thêm sự ổn định, an toàn một ít hay không?
Bất giác, có một chỗ trống trong bản gốc trên máy tính xách tay của Dao Dao đã dùng hơn mười trang, tràn đầy phân tích số liệu cùng với máy vi tính hạ điểm then chốt.
“Tiểu Lạc, quản lí bọn họ đều đi báo cáo ở Hội nghị thường kì, cô vẫn còn ở lại phân tích cổ phiếu Bảo Lệ Hoa à?”
Đồng nghiệp đi ngang qua bàn làm việc thấy cô mò mẫn cả buổi chiều không khỏi tò mò tụ lại:
“Ơ kìa, cổ phiếu Bảo Lệ Hoa căn bản không được, gần đây giá nó mới bị rớt xuống liên tục, nếu như mua về dài lâu thì có khả năng tạm được nhưng quỹ đầu tư gửi gấm tin cậy đòi hỏi cung không đủ cầu, cũng chính là trong vòng ba tháng phải đem lại hiệu quả.”
“Cái gì?”
Sau khi nghe đồng nghiệp nói những lời này, mặt mày Dao Dao xanh mét:
“Cô nói là quỹ tin cậy gửi gấm yêu cầu là đầu tư cung không đủ cầu à?”
“Đúng vậy.”
Nguy rồi! Vậy thì càng không thể mua nhiều cổ phiếu Bảo Lệ Hoa, sẽ phải thua lỗ nặng nề!
“Quản lí đâu, chủ quản Wilson đâu?”
“Cô nãy giờ không nghe tôi nói sao, bọn họ đều đi tới hội nghị thường kì rồi.”
“Vậy Tôn tổ trưởng đâu.”
Dao Dao lo lắng đứng lên, không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Tôn Lệ khắp phòng.
“Tôn tổ trưởng cũng đi rồi.”
“Đều đi cả sao? Trương Tỷ giúp tôi chuyện này với, cô có thể đi tới hội nghị thường kỳ giúp tôi được không, tới đó nói với Tôn tổ trưởng hay là chủ quản Wilson nhất định không thể mua cổ phiếu Bảo Lệ Hoa này. Hay gọi điện thoại cho bọn họ cũng được.”
“Tiểu Lạc, cô không bị sao chứ?” Trương Tỷ nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Quản lí Lâm cũng đã phê duyệt cổ phiếu Bảo Lệ Hoa rồi, bây giờ cô nói không mua là không mua sao? Huống hồ, bọn họ đều đang họp, điện thoại nhất định là tắt nguồn, với lại tôi cũng không dám tới đó đâu. Cô muốn đi thì tự mà đi đi.”
Hội nghị của tập đoàn Bác Sâm, phòng C.
Nằm ở tầng ba của công ty phân chia làm ba khu vực phòng họp A, B và C. Phòng C có sức chứa hơn cả trăm người cùng với nhiều thiết bị công nghệ hỗ trợ. Ở giữa phòng là một chiếc bàn bầu dục lớn phân biệt vị trí ngồi của các tổng giám đốc, giám đốc, quản lí bộ phận tài chính, các cấp bậc chủ quản, vòng ngoài là vị trí của tiểu tổ trưởng, trợ lí, thư kí.
“Ngự tổng, tổng giám đốc Long, tổng giám Uông phần này chính là liên quan tới phương hướng đầu tư của quỹ tin cậy gửi gấm, cùng với báo cáo phân tích số liệu, mời xem qua.”
Quản lí Lâm của bộ phận tài hoàn toàn kém trong việc ăn nói, thư kí của hắn liền đem tài liệu đưa cho ba người chủ vị.
Trong giây phút Ngự Ngạo Thiên mở tài liệu ra, những người có mặt tại đây, theo bản năng đều gần như ngừng thở, đăm đăm nhìn sắc mặt của hắn.
Hội nghị lần này bọn họ đều tưởng rằng chỉ có Tổng giám đốc Long cùng với Tổng giám tới dự hội nghị, không ngờ ngay cả chủ tịch kiêm tổng tài Ngự Ngạo Thiên cũng tới. Cho nên, hội nghị lần này bầu không khí vô cùng căng thẳng, quản lí Lâm Á Thành thì hồi hộp tới mức tay ra đầy mồ hôi.
“Cổ phiếu Bảo Lệ Hoa?” Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng đã lên tiếng.
Lâm Á Thành chăm chú nhìn Ngự Ngạo Thiên nhưng không nhận được bất kì cái gì giúp hắn an tâm.
“Vâng, đúng vậy.”
Sắc mắt Ngự Ngạo Thiên vẫn lạnh lùng, không thay đổi, hắn buông xấp tài liệu trong tay xuống.
Toàn thể thành viên của bộ phận tài chính ai nấy đều trợn tròn mắt, lo lắng chờ đợi kết quả từ hắn. Hiện tại trong đầu tất cả mọi người ai cũng có ý nghĩ… Thật sự không muốn tham dự bất cứ hội nghị gì cùng với Ngự Ngạo Thiên, đơn giản là vì chờ đợi nhận xét, kết quả từ hắn là một sự dày vò.
“Thư ký Mạc.” Ngự Ngạo Thiên quay đầu về phía sau nhìn Mạc Tuyết Đồng.
Cô gật đầu, đem xấp tài liệu đã chuẩn bị sẵn từ trước đưa cho Ngự Ngạo Thiên.
“Này, các người đón xem, đón xem tài liệu thư ký Mạc đưa cho Ngự tổng là cái gì?”
Những người ngồi ở xung quang thì thào bàn tán.
Chỉ thấy Ngự Ngạo Thiên từ từ mở tài liệu trong tay ra: “Về lần này…”
“Khoan đã.”
Ai ngờ hắn vừa mới mở miệng, cánh cửa phòng họp liền bị ai đó mở ra. Mọi người bất giác nhìn về phía cửa phòng, Tôn Lệ nhìn một cái vẻ mặt liền tái đi:
“Tiểu Lạc, sao ngươi lại tới đây?”
“Tôi…”
Mắt cô lóe lên lưỡng lự bởi bầu không khí quái dị trong căn phòng này. Khi cô xông vào, nhìn thấy sự có mặt của Ngự Ngạo Thiên lúc đó nhất thời làm cho đầu óc cô trống rỗng, những gì chuẩn bị đều quên sạch hết. Làm sao Ngự Ngạo Thiên cũng ở đây, không phải chỉ có Long Diệp tới dự thôi sao?
“Tổ trưởng Tôn, cô ta là người của ông? Lẽ nào cô ta không biết chúng ta đang làm gì hay sao? Đúng thật là hồ đồ. Còn không xử lí chuyện này nhanh!” Sau khi tức giận nói xong, Lâm Á Thành quay về phía đám người Ngự Ngạo Thiên:
“Xin lỗi, xin lỗi Ngự tổng, tổng giám đốc Long, tổng giám Uông.”
“Tiểu Lạc, mau đi ra! Mau đi ra đi.”
Tôn Lệ bước nhanh ra cửa thúc Dao Dao ra ngoài.
Lúc này, Long Diệp Lai bất chợt liếc mắt về phía Ngự Ngạo Thiên, khóe miệng không khỏi khơi mào cho một nụ cười nhạt nhẽo.
“Chờ một chút. Tiểu La..., cô dám xông vào phòng họp chắc có chuyện gì cấp bách lắm đúng không?”
Tôn Lệ dừng lại, hết nhìn Long Diệp lại nhìn về phía Dao Dao:
“Tổng giám đốc Long đang hỏi ngươi đó, mau trả lời đi!”
Lấy lại tinh thần, Dao Dao gật đầu rất nhanh.
“Là chuyện gì nào?”
“Là…” Lời đã tới đầu lưỡi nhưng nhìn vào đôi mắt khó đoán của Ngự Ngạo Thiên cô liền cúi đầu, thân thể lạnh phát run:
“ Không… không có việc gì. Xin lỗi vì đã làm phiền, làm phiền các vị rồi.” Quay đầu muốn rời khỏi đó.
“Này nhân viên mới tới, cô đang làm cái gì vậy hả? Vừa tới được mấy ngày, cô không muốn làm việc nữa sao?” Lâm Á Thành giận dữ hét lên.
Dao Dao lúng túng mím môi:
“Tôi, tôi…”
Hít một hơi sâu, nắm chặt tay:
“Không được… Không được mua cổ phiếu Bảo Lệ Hoa.”