Trong lúc vô tình cơ thể cô sượt vào một xấp văn kiện trên bàn.
“Đây là... tài liệu của Ngự Ngạo Thiên sao? Nguy rồi!” Nhìn đống văn kiện rơi rải rác đầy dưới đất, cô vội vàng dựa theo trình tự thu xếp lại.
“Đây là trang thứ nhất, đây là trang thứ hai, trang thứ ba, trang thứ tư. Trang...” Không đúng! Văn kiện này... là thế nào?
Ánh mắt của cô bị hấp dẫn bởi nội dung trong văn kiện, cô cẩn thận nhìn vào nội dung của văn kiện. Từ trang thứ nhất, trang thứ hai... đến trang cuối cùng, con ngươi của cô dần dần mở to, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng biến thành trắng bệch.
Nghĩ mình phán đoán sai lầm, cô lại nhanh chóng đọc lại nội dung văn kiện một lần nữa. Không đúng! Còn không đúng!
“Ngự Ngạo Thiên! Ngự Ngạo Thiên!”
Cô đặt tập văn kiện sang một bên cũng không để ý đến vết thương ở chân liền chạy thật nhanh xông vào phòng tắm rồi mở cửa ra.
“Ôi...” Cô ngã nhào một cái, nửa người đâm vào bên trong bồn tắm.
“Bảo bối, mới vừa rồi chẳng phải em còn không muốn tắm chung với anh sao? Mới vừa quay mặt đi một cái mà em liền xông vào rồi, ngay cả quần áo cũng không thèm cởi. Ây da, ây da, thực sự là không kịp đề phòng.” Ngự Ngạo Thiên cười xấu xa bắt lấy một chân của Dao Dao đưa cô từ trong bồn tắm xách ngược lên.
“Phụt!”
Tại thời điểm nổi lên khỏi mặt nước, cô theo bản năng phun ra một ngụm nước từ trong miệng.
Ai biết được rằng ngụm nước đó lại phun đến trước mặt Ngự Ngạo Thiên.
“Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi. Em không cố ý, xin lỗi!”
“Bảo bối, lá gan của em thật sự không nhỏ.” Ngự Ngạo Thiên tối sầm mặt lại bắt lấy mắt cá chân cô rồi đè xuống.
“A...” Đầu cô lại bị chìm xuống nước lần thứ hai.
Bại hoại! Rõ ràng mình đã nói quá nhún nhường rồi tại sao hắn còn muốn như vậy? Cô miễn cưỡng mở mắt trong nước, phản chiếu vào trong mắt cô là hình ảnh người đàn ông cao lớn.
Cô vô thức nhắm mắt lại, cô không an phận đạp vào bắp chân của hắn.
Chỉ trong chốc lát, Ngự Ngạo Thiên đưa cô lên mặt nước lần thứ hai: “Bảo bối, chơi vui không?”
“Nó không vui, không vui chút nào. Anh buông em ra! Em thật sự không cố ý đạp vào anh.”
“Ồ! Nếu nói như vậy thì anh sẽ tha thứ cho em!” Hắn nở một nụ cười tà rồi quay lại đặt cô về phía đối diện hắn.
“Này, anh...”
Lúc này cả người cô đều ở trong nước hoàn toàn giống như lúc đang đi tắm vậy.
“Không phải em muốn tôi buông tha em sao? Bảo bối... Lần sau tắm nhớ phải cởi quần áo ra nhé, mẹ em không có dặn qua sao? Hay là em có thói quen mặc quần áo khi tắm?” Vừa nói, Ngự Ngạo Thiên vừa nhẹ nhàng cởi từng cúc áo trên người cô.
“Không, em không muốn tắm, em không muốn tắm!” Cô cố gắng hết sức để rời khỏi bồn tắm nhưng cô lại bị người đàn ông giữ lại.
Chỉ chốc lát sau, y phục trên người cô liền bị cởi bỏ. Vì sợ bị hắn nhìn thấy cơ thể mình nên cô đành phải an phận ngâm mình trong nước không dám cử động.
Tên bại hoại này luôn dùng giọng nói nghiêm túc làm mấy chuyện xấu xa!
Liếc trộm Ngự Ngạo Thiên, cô mới phát hiện ra khuôn mặt hắn vô cùng yêu nghiệt. Sợi tóc đen bị nước làm cho rối tung, thỉnh thoảng có một vài giọt nước rơi xuống vô cùng mị hoặc. Nửa cơ thể hắn nổi trên mặt nước làm nổi bật khuôn ngực rắn chắc và cơ bụng sáu múi.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô trông thấy cơ thể Ngự Ngạo Thiên nhưng lại là lần đầu tiên cô dám nhìn thẳng, thậm chí đôi mắt còn mở to, gương mặt có chút ửng đỏ. Cho dù là ngoại hình hay cơ thể của hắn cũng thật sự mê hoặc lòng người. Thật đúng là muốn quấy nhiễu tâm trí người khác mà.
“Bảo bối, qua đây, chúng ta cùng tạo bong bóng.” Ngự Ngạo Thiên cười tà kéo lấy tay cô.
Thân thể cô vội vàng dời về phía sau một chút rồi nói: “Em không muốn... không muốn tạo bong bóng.”
“Ai dà. Em không muốn tắm vòi hoa sen sao? Em đúng là một con mèo nhỏ bẩn thỉu mà.”
“Em, em có thể tự mình làm được. Anh tắm xong rồi sao? Nếu như tắm xong rồi thì đi ra ngoài trước đi. Được chứ?”
“Anh vừa mới tắm thì em đã nhảy vào. Vậy em xem anh có thể tắm xong được sao?” Nói xong hắn vươn tay nắm lấy cổ tay của cô...
“Anh làm cái gì vậy?”
Hai tay cô đang giữ eo và nửa người nổi lên trên mặt nước. Cô theo bản năng che người lại, hai chân cưỡi ở trên người Ngự Ngạo Thiên.
Cái tư thế này...
“Thả em xuống! Thả em xuống!” Cô bất an giãy giụa thân thể.
Ngự Ngạo Thiên nở một nụ cười tà rồi chỉ chỉ dưới thân: “Bảo bối, nếu như em lộn xộn ở đây, vạn nhất khiến nó tỉnh lại thì cũng đừng trách anh!”
Á...
Cơ thể cô chợt đông cứng lại, cô cảm thấy có vật gì đó chạm vào phía bên dưới cơ thể của mình.
“Em, em không lộn xộn nữa nhưng... nhưng... anh cũng bảo nó đừng “náo loạn” nữa có được không?”
“Phụt!”
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, Ngự Ngạo Thiên thiếu chút nữa thì bật cười. Cô gái nhỏ này thật sự rất đáng yêu!
“Vậy em nói chuyện với người anh em này đi. Anh không khống chế nổi nó!”
Bại hoại! Đồ xấu xa!
Để tránh ma sát với “vật kia”, cô đành phải đứng trung bình tấn tựa như ngồi chồm hổm trong nước. Vì một chân cô bị trẹo nên chỉ còn có một chân làm trụ chống đỡ cả cơ thể. Chỉ trong một thời gian ngắn cô liền cảm giác mình không thể chịu nổi nữa. Cô không thể làm gì khác ngoài việc lấy hai tay khoát lên trên vai hắn để chống đỡ cơ thể của chính mình.
Lúc này Ngự Ngạo Thiên lấy ra một ít sữa tắm đổ lên trên người cô. Ngay lập tức trái tim Dao Dao sợ bắn đến cổ họng. Cô hoảng sợ nói: “Không...”
Khóe miệng hắn khẽ cười, bàn tay của hắn liền rời khỏi làn da trắng nõn của cô.
“Hô...” Nội tâm cô thở phào nhẹ nhõm nhưng giây tiếp theo...
Bàn tay hắn lại không an phận bắt đầu di chuyển trên làn da trắng nõn của cô...
“Anh...” Cô mím chặt khóe môi rồi trừng mắt nhìn vẻ mặt đang cười tà của Ngự Ngạo Thiên.
Vì sao hắn luôn làm như vậy? Cô mới vừa thở phào một cái thì lập tức lại khẩn trương lên, hắn không ngừng khiến bản thân cô sống trong sợ hãi.
Bàn tay của hắn rốt cục rời khỏi làn da trắng nõn ướt át. Hiện tại cô có thể tạm thời thở phào.
Tuy nhiên bàn tay kia dần dần trượt xuống lưng cô.
“Không, em không cần... không cần tắm... ở phía dưới.” Thân thể cô bất an run rẩy, lời nói cũng trở nên lắp ba lắp bắp.
“Ây da, bảo bối, quả nhiên em là một con mèo nhỏ bẩn thỉu. Xem ra anh phải thay em tắm rửa sạch sẽ mới được.” Hắn vòng tay qua đến thẳng bầu ngực của cô. Đầu ngón tay của hắn không ngừng mân mê và vuốt ve nụ hoa bé nhỏ.
Dao Dao khẩn trương lắc đầu: “Em có thể tự tắm rửa không? Cầu xin anh hãy để em tự tắm rửa!”
“Làm sao em có thể tự tắm rửa được chứ?” Đôi mắt thâm thúy của hắn tối sầm lại, ngón tay hắn nương theo dòng nước thăm dò.
“À... ừm...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đỏ bừng, đầu cô tựa vào vai hắn.