Trong một không gian sạch sẽ thoáng đáng lịch sự, Long Diệp tự rót cho mình uống hết ly này đến ly khác. Ngự Ngạo Thiên bị gọi ra đây chỉ ngồi bên cạnh nhìn, không nói chuyện cũng không uống rượu.
Chỉ đến khi uống hết nửa chai rượu ngoại, Long Diệp hít sâu một hơi, hai tay chống gò má của mình, cúi đầu xuống, khóc thút thít.
“Long Diệp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi không biết phải nói gì, thậm chí càng không biết phải nói thế nào với cậu…” Long Diệp nắm chặt tay đau đớn, trong đôi mắt hoa đào quyến rũ đó giờ đây hiện rõ nỗi sợ hãi.
Ngự Ngạo Thiên im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng vỗ vai hắn: “Có phải liên quan đến Long Kỳ không?”
“Ừ...” Siết chặt cánh tay của Ngự Ngạo Thiên, hắn mím môi hồi lâu, ngẹn ngào thốt ra mấy từ: “Tôi nghi ngờ Long Kỳ biến mất là vì... ngày đại hội thể thao đó, nó có thể đã cưỡng bức... Dao Dao...”
Ngay lập tức con mắt sâu thẳm của Ngự Ngạo Thiên trầm lắng xuống, hơi thở qua mũi rõ ràng có chút rối loạn: “Dao Dao nói với cậu à”.
Long Diệp lắc đầu: “Có lẽ Dao Dao giữ thể diện cho Long Kỳ nên mới không nói, cậu chắc hiểu Dao Dao hơn tôi, bất kể xảy ra việc gì, đều thể hiện rõ trên mặt mà.
Trời mới biết lúc trong xe Dong Diệp đau khổ đến mức nào, hắn muốn xác nhận với Dao Dao nhưng lại không có mặt mũi nào đi xác nhận; muốn hỏi rõ mọi thứ, lại không dám đi hỏi!
“Có lẽ không có chuyện gì đâu.”
Nghe câu nói của Ngự Ngạo Thiên, Long Diệp nghi ngờ nhìn vào mắt hắn.
“Hôm đó sau khi Long Kỳ đưa Dao Dao đi, Dao Dao có thể quay lại sân vận động đã chứng minh sự việc có lẽ không xấu như chúng ta tưởng tượng.”
Trong ngày Đại hội thể dục thể thao hôm đó, cơ bản có thể nói ánh mắt của Ngự Ngạo Thiên không hề rời khỏi Dao Dao, mỗi cử chỉ mỗi hành động; mỗi cái chau mày mỗi nụ cười của cô, hắn đều nhìn rất rõ!
“Ha, có lẽ sự việc thật sự không tồi tệ như chúng ta tưởng tượng. Nhưng... Long Kỳ đi lần này, chỉ e...”
Im lặng.
Ngự Ngạo Thiên và Long Diệp cùng chìm vào trong sự im lặng.
Trong “ngôi nhà” này của họ, Long Kỳ tồn tại giống như một trái tim vui vẻ, bất kể bọn họ “bắt nạt” cậu nhóc hư này thế nào, cũng không bao giờ rời xa bọn họ.
Nhưng…
Ho hiểu rõ tính cách của Long Kỳ, hắn có thể đi mà không nói một lời, đã chứng minh hắn đã có sự chuẩn bị vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở về nữa!
Đây chính là góc tối trong trái tim Long Kỳ.
“Nếu như Long Kỳ không trở về, chính là trách nhiệm của tôi.” Ngự Ngạo Thiên từ đầu tới giờ không uống rượu nói xong, cầm ly rượu trên bàn uống một hơi hết.
“Không, Ngạo Thiên, việc này không liên quan đến cậu, là trách nhiệm của tôi!”
“Hng, nếu như không phải tôi đột nhiên xông vào trong thế giới của hai anh em anh, có thể bây giờ toàn bộ tâm trí của anh đều ở trên người Long Kỳ, vì sự xuất hiện của tôi, anh mới không chú ý tới cảm nhận của cậu ấy. Từ lúc đi Nhật Bản, từ khi cuộc sống của chúng ta ngày càng khá lên, tôi luôn nói đưa Long Kỳ đến trường, đi học, nhưng mỗi lần đều vì bận, mà quên đi việc đó, mới dẫn đến khi tâm trí cậu ấy non nớt nhất, không tìm được một người bạn cùng tuổi để nói chuyện, luôn ở với chúng ta, mà chúng ta lại...”
“Chúng ta lại chỉ đối xử với nó như là... một đứa trẻ!” Long Diệp thở dài nặng nề.
Trong mắt của nhóm anh chị em này, bọn họ luôn cảm thấy Long Kỳ rất đáng thương. Không có bạn bè cùng tuổi, các anh chị lại không để ý đến hắn. Hắn chỉ có thể tự mình chơi, hoặc cố gắng lựa theo ý mọi người.
Những điều này bọn họ đều nhìn thấy,nhưng lại không có một người nào làm cho Long Kỳ bất cứ điều gì.
Có thể nói, sự ra đi của Long Kỳ hôm nay, thực ra là một loại thổ lộ và bùng nổ của áp lực đè nén trong lòng đã lâu, hơn nữa hắn làm điều đó với Dao Dao, cũng chính là do các anh trai này không chú ý đến vấn đề sinh lý của cậu bé này dẫn đến...
Ngự Ngạo Thiên và Long Diệp lần lượt rơi vào trong sự trầm mặc và tự trách, nếu như thời gian có thể quay trở lại, bọn họ cho dù có bận thế nào đi chăng nữa cũng sẽ lựa chọn đưa Long Kỳ lúc đó chỉ có 7,8 tuổi đến trường học.
Nhưng giờ đã quá muộn, họ đều rất hiểu tính cách của Long Kỳ… chỉ sợ lần này đi, sẽ thực sự không quay về nữa...
Trong nhà hàng phương tây cao cấp cảnh vật xung quanh đẹp và yên tĩnh, Hắc Viêm Long và Dao Dao lựa chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Hắn nho nhã cắt miếng thịt bò trong tay, thỉnh thoảng lại nhấc mi mắt lên nhìn vết bầm tím trên khuôn mặt Dao Dao: “Bị kẻ theo đuổi Thần Dật đánh hả?”
Lắc đầu: “Có lẽ không phải đâu, tôi nghi ngờ là người của Phong Thần Duệ đánh. Quay về tôi sẽ tìm anh Long Diệp xác nhận.” Còn rốt cuộc là ai, cô cũng đã có mục tiêu nhất định.
“Hơn nữa tôi cũng nghe nói, hiện tại nội bộ Phong thị đánh nhau giống như trên chảo lửa. Thân phận của em hiện tại vô ý là mục tiêu ngắm bắn chung, bảo Thần Dật mời hai vệ sĩ cho cô nhé.”
“Không cần đâu.” Dao Dao đưa đồ uống cạnh tay lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng: “Dù sao tôi rất nhanh sẽ lật đổ Phong Thần Duệ thôi!” Một nụ cười tinh tế lóe lên khóe miệng.
Hắc Viêm Long đối diện lắc đầu ngao ngán, sao hắn lại không phát hiện, người phụ nữ này còn là một phụ nữ mạnh mẽ chứ? Rõ ràng cho người ta cảm giác đầu tiên là vẻ đáng yêu ngọt ngào, vẻ dựa dẫm vào người khác. Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
“Cô Lạc, thật trùng hợp.” Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang đến, Dao Dao vô thức quay nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Tạ Chỉ Tình mỉm cười bước đến trước mặt cô. “Cô cũng ăn cơm ở đây à?”
“Ha ha. Dao Dao lịch sự đứng dậy: “Cô Tạ, cô cũng ở đây ăn cơm?”
“Không phải vậy, tôi đến cùng Thần Dật.” Lời nói này của Tạ Chỉ Tình giống như không suy nghĩ.
Đôi mắt đen của Hắc Viêm Long lập tức toát lên một cái nhìn từng trải!
“Ồ. Vậy hả. Vậy cô Tạ, làm phiền cô chăm sóc tốt Thần Dật nhé, hai ngày nay anh ấy đã tiếp khách quá nhiều rồi.”
Một nụ cười ngọt ngào lướt qua khóe miệng của Tạ Chỉ Tình: “Ồ, cô yên tâm đi, tôi sẽ để ý Thần Dật nhiều hơn.”
Dao Dao nắm chặt nắm đấm một cách vô thức, nhưng trên mặt vẫn tràn trề nụ cười lịch sự: “Vậy phiến cô rồi, cô Tạ.”
“Nên làm mà, nên làm mà, ha ha, phải rồi...” Tạ Chỉ Tình nắm mạnh cổ tay cô, liếc trộm nhìn Hắc Viêm Long đang ăn: “Anh ta là ai? Bạn trai cô à?”
Hừ...
Dao Dao không tin Tạ Chỉ Tình không biết cô là vợ của ai! Còn cố ý hỏi kiểu này.
Khi Tạ Chỉ Tình mở miệng gọi “Thần Dật” lần thứ nhất, cô liền lờ mờ cảm thấy được, Tạ Chỉ Tình có lẽ đã đoán ra quan hệ giữa mình với Phong Thần Dật rồi!
“Ha ha, nào, tôi giới thiệu một chút. Anh ấy là bạn tốt của Thần Dật.”
“Ồ!” Tạ Chỉ Tình tròn mắt, lộ ra một cái miệng hình chữ O đáng yêu: “Chào anh.”
Hắc Viêm Long đặt dao dĩa trong tay xuống, lạnh lùng liếc nhìn tay của Tạ Chỉ Tình giơ đến trước mặt mình, gật đầu nho nhã, lại tiếp tục cầm dao dĩa lên.
Mặt Tạ Chỉ Tình bốc chốc sụp xuống: “Vậy, cô Lạc, tôi đi vào cùng Thần Dật đây. Không làm phiền hai người nữa.”
“Ừ.”
Nhìn Tạ Chỉ Tình rời đi, Hắc Viêm Long cuối cùng cũng ngước mắt lên: “Ồ... cuộc chiến giữa phụ nữ thực sự rất giả dối!”
Vừa nghe câu này, Dao Dao ngồi xuống và cảm thấy bất ngờ, Hắc Viêm Long thật sự lợi hại, thoáng cái đã biết mình và Tạ Chỉ Tình đang so tài nhau sao?
Người đàn ông này quả nhiên là bậc thầy của sự suy nghĩ tỉ mỉ, đứng ngoài nhìn một cách thờ ơ, lại có thể nhìn thấu đáo tất cả.
Chỉ tiếc rằng…
Hắn quá nghĩa khí, có đôi lúc sẽ bị nghĩa khí che mờ hai mắt.
Tin rằng, với năng lực quan sát cực kỳ mạnh mẽ đó, lúc trước không nên bị Thương Vân Nhân lừa được, chỉ vì một chữ “nghĩa” hắn mới làm chuyện đó đối với bản thân chăng?
“Đúng thế. Giữa phụ nữ và phụ nữ chính là thích đấu đá lẫn nhau. Phong tổng anh thật là hạnh phúc, thích người cùng giới tính...
“Cách...”
Đột nhiên, dao dĩa trong tay Hắc Viêm Long cắt vào cái đĩa phát ra một âm thanh chói tai, khóe miệng hắn khô khốc co giật 2 lần: “Ha, ha, phải... may quá…”
“Nhân viên phụ vụ thanh toán.”
“Đợi đã! Hắc tổng, bữa này để tôi mời anh nhé.” Dao Dao mỉm cười kì dị, lấy ra 500 đồng nhân dân tệ và nhanh chóng đưa nó cho nhân viên phục vụ.
Hắc Viêm Long cũng không tranh với cô, cất lại ví tiền, lạnh lùng nói: “Có việc nhờ tôi hả?”
Bỗng nhiên, mắt Dao Dao sáng lên, gật gật đầu: “Ừ! Ừ! Ừ!”
Ở phía bên kia, trong phòng riêng của nhà hàng.
Không ít quan chức đều có mặt, Phong Thần Dật đang bàn chuyện làm ăn với họ.
Tạ Chỉ Tình vừa đi nhà vệ sinh về mỉm cười ngồi bên cạnh hắn, khe khẽ nói: “Phong tổng, Phong tổng, tôi hình như nhìn thấy cô Lạc đang ăn cơm với Ngự tổng của Bác Sâm, bọn họ đang hẹn hò à?”
“Cô Lạc?” Ánh mắt Phong Thần Dật sụp xuống: “Cô Lạc nào?”
“Chính là luật sư đại diện bây giờ của anh đấy, bọn họ rốt cuộc đang hẹn hò à?”
Ngay lập tức, tay của Phong Thần Dật vô thức nắm chặt nắm đấm, vừa định đứng dậy đi…
“Này, Phong tổng, hạng mục bất động sản của công ty các anh bây giờ đang được phê chuẩn phải không?” Một quan chức trên bàn ăn đột nhiên hỏi.
Phong Thần Dật đành phải ngồi xuống ghế, nhẫn nại nói chuyện với quan chức đó.
Lúc này, Tạ Chỉ Tình ngồi bên cạnh nhìn thấy tay Phong Thần Dật siết chặt nắm đấm, khóe miệng bất giác hiện lên một nụ cười kì dị...
Thời gian đã đến 9h tối, Dao Dao nằm trên giường bệnh của một bệnh viện tư nhân, tay cầm chiếc gương, nhìn vào khuôn mặt đã không thể thê thảm hơn được nữa, đưa ngón tay cái lên khen ngợi Hắc Viêm Long đang ở bên cạnh: “Hắc tổng, kỹ thuật hóa trang của anh thật là tuyệt vời.”
“Hà. Cô lần này lại muốn giở trò gì thế?”
“Bí mật!”Dao Dao cười lên một cách huyền bí, bỏ gương trong tay xuống: “Hắc tổng, thật sự xin lỗi vì làm mất thời gian của anh nhiều quá, anh về trước đi.”
“Không gọi Thần Dật đến cùng cô à?”
“Không cần đâu, anh ấy đến bây giờ vẫn không gọi điện thoại cho tôi, chứng tỏ vẫn đang bận. Không nên làm phiền anh ấy.”
Đây là lần đầu tiên Hắc Viêm Long gặp một người vợ “biết điều” như vậy, đã bị đánh, ngay cả chồng cũng không hề nói một lời sao? “Ừ, vậy tôi đi trước đây.” Lắc đầu bất lực, hắn quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng bước chân lại dừng ở ngay cửa phòng bệnh.
Cho dù Dao Dao biết điều không đi quấy rầy Phong Thần Dật, nhưng bản thân Phong Thần Dật là chồng cũng không nên không biết chuyện gì đã xảy ra.
Vì vậy, Hắc Viêm Long vẫn phải bắt buộc thông báo cho Phong Thần Dật một tiếng.
Vừa rút điện thoại ra.
Không xa tiếng bước chân vọng tới thu hút sự chú ý của hắn.
Đồng tử đen đó nhìn chằm chằm vào hình dáng đang tiến gần đến không xa, hắn cất điện thoại đi, mỉm cười nói: “Ngự tổng, trùng hợp thế?”
“Không phải trùng hợp, tôi đặc biệt đến thăm hỏi... bà Phong.”
Câu nói này không hề có sự trâm biếm.
Chuyện Dao Dao nằm viện, Ngự Ngạo Thiên cũng tốt, Phong Thần Dật cũng được, tất cả đều không biết rõ tình hình. Nhưng Ngự Ngạo Thiên lại xuất hiện đầu tiên, Hắc Viêm Long giờ đây... thật sự không biết phải nói gì.
“Ha ha, bệnh viện này vừa may là tôi có cổ phần, lúc cậu đi đăng ký cho bà Phong, giám đốc văn phòng liền gọi điện thoại cho tôi
Nói ra thì là trùng hợp, thân phận khác của giám đốc văn phòng này chình là người của Ngự Long xã, đồng thời cũng biết quan hệ trước đây của Ngự Ngạo Thiên và Dao Dao.
“Ngự tổng, bà Phong đang ở bên trong.”
“Ồ, vậy tôi vào trước đây.” Ngự Ngạo Thiên gật đầu lịch sự với Hắc Viêm Long, nhấc làn hoa quả đi vào trong phòng bệnh.
Dao Dao đang nằm trên giường bệnh thưởng thức “khuôn mặt” của mình, vừa nghe tiếng mở cửa, vội vàng nhìn về phía cánh cửa...
Lúc bốn mắt nhìn nhau, Dao Dao sững sờ, Ngự Ngạo Thiên cũng ngẩn người ra.
“Long Diệp bảo anh là em bị thương rất nhẹ, sao lại nghiêm trọng thế này!” Bước nhanh đến bên giường bệnh, hắn cau mày không hiểu, trong ánh mắt hiện lên vẻ không biết là lo lắng hay đau buồn.
Dao Dao nhăn mày cười, xem ra Ngự Ngạo Thiên không phát hiện ra vết thương trên mặt cô là giả rồi, vậy thì vết thương này ngay cả Ngự Ngạo Thiên cùng bị lừa, thì lừa Phong Thần Duệ chả phải là chuyện vặt à, Hắc Viêm Long thật là tài giỏi, không hổ danh là thiên tài của thế giới thời trang!
“Vết thương trên mặt tôi là giả đấy.”
“Giả sao?” Chả trách, hắn đã nói Long Diệp không thể lừa mình được. Một tiếng thở dài nhẹ nhóm, đôi mắt sâu không đáy chuyển hướng: “Em muốn “bắt bí” Phong Thần Duệ?”
Ngay lập tức gương mặt nhỏ của Dao Dao căng ra, cô thật không ngờ, Ngự Ngạo Thiên đã nhanh chóng nhìn ra suy nghĩ của cô? Vậy sau này làm sao có thể đấu với hắn đây, tâm trí của người đàn ông này... quá sâu sắc rồi!
“Cho dù như thế nào, vết thương của em thực sự là do người của Ngự Long xã đánh, để bù đắp cho tổn thất của em...” Nói xong Ngự Ngạo Thiên cười tủm rút ra một tập tài liệu để trong làn hoa quả đưa vào tay cô: “Cái này, em nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất vui!”
Rốt cuộc là thứ gì?
Không thể chờ đợi được mở tập tài liệu ra xem...
Bên trong là một bức ảnh thân mật của Deborah với Phong Thần Duệ, đương nhiên còn có những bức ảnh trên giường!
Khuôn mặt nhỏ bé căng thẳng bỗng nhiên nở một nụ cười phấn khích: “Ha, ha ha ha, tôi đã biết... quan hệ của hai người họ không bình thường mà!” Đôi mắt nhẹ nhàng chuyển động: “Ngự tổng, tài liệu này chắc không phải anh vừa điều tra được chứ?”
“Ừ. Chỗ anh cũng có không ít ảnh thân mật của Phong Thần Dật với người phụ nữ khác đấy, em muốn không?”
Nhìn khuôn mặt đẹp với nụ cười tinh quái của Ngự Ngạo Thiên, sắc mặt cô bỗng nhiên sầm xuống: “Ngự tổng, anh phái người theo dõi Thần Dật à?”
“Anh đây chả phải sợ hắn lại làm việc khuất tất sau lưng em sao, đương nhiên tìm một số người để ý hắn chút sẽ tôt hơn.”
Điều này đối với Ngự Ngạo Thiên là thật là giả, là trò đùa hay nghiêm túc, cô không muốn nghĩ nhiều. “Hôn nhân của tôi, tôi có thể tự bảo vệ.”
“Em nếu thực sự có thể bảo vệ, chuyện hai năm trước sao lại xảy ra?”
“Không đâu, tôi tin anh ấy! Anh ấy đã mắc sai lầm một lần, sẽ không có lần thứ hai.” Hơn nữa cô bây giờ đâu có tốt hơn Phong Thần Dật hai năm trước? Ngay cả đứa trẻ trong bụng... còn là con của người đàn ông khác, cô làm gì còn có thể yêu cầu quá nhiều chứ?
Không thể cầm lòng được bàn tay nhỏ vừa định sờ lên cái bụng nhỏ của mình, nhưng sợ Ngự Ngạo Thiên phát giác điều gì, cô liền dừng ngay lại hành động này. Đồng thời thu hồi sự chú ý của Ngự Ngạo Thiên. “Ngự tổng, tôi muốn nghỉ ngơi rồi, cảm ơn “món quà” của anh.”
“Nên làm mà.” Ngự Ngạo Thiên lùi về phía sau hai bước, vừa định rời đi, nhưng bước chân lại dừng lại.