Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 435-1: Người cha không dám đối diện con (1)

Dao Dao đã đứng ở ngoài cửa suốt nửa tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không dám vào.
Đôi tay lạnh buốt nắm chắc lấy vạt áo.
Không muốn bước vào, không muốn trông thấy Ngự Ngạo Thiên, cô không biết nên đối diện thế nào với người cha của đứa bé! 
Nhưng…


Nếu không bước vào, cuộc đời Tiểu Mạn sẽ vì thế mà bị hủy hoại mất.
Ha, nếu nói như vậy, vẫn là Tiểu Mạn quan trọng hơn nhiều. Giả như có thể gặp được Ngự Ngạo Thiên, cô cứ coi như đứa trẻ đó không tồn tại là được! 


Nhẹ bước tiến vào tập đoàn Bác Sâm, mọi thứ đều thật quen thuộc.
Hai cô lễ tân trước cửa vẫn xinh đẹp như vậy, 6 bộ thang máy vẫn cần người đến phụ trách. Nhìn thao tác thang máy thuần thục của cô gái trẻ, Dao Dao như quay trở lại những ngày trước.


Cô cũng đứng ở vị trí này bấm thang máy, mỗi lần gặp Ngự Ngạo Thiên đều không hay biết thân phận của anh ta, chỉ nghĩ rằng anh là một tên công quan. 
Có lẽ ngay lúc đó đã định sẵn một tương lai mịt mù của họ.


Nếu như lúc đó cô không ứng tuyển vào vị trí lễ tân thang máy, có lẽ hai năm sau vẫn có thể tương phùng với Thần Dật. Nhưng sau đó anh liên tục chuộc lỗi sự phản bội năm đó, cô không ngừng dằn vặt anh, cuối cùng dần cảm động, mới dẫn đến tình hình hiện tại…


Mọi chuyện có vẻ như thuận lợi như vậy, yên ả như vậy, giống như cặp nam nữ yêu nhau vậy. 
Chỉ đáng tiếc, thế gian này làm gì có nếu như, cuộc sống của cô đã được định trước rằng sẽ gặp Ngự Ngạo Thiên, đã định trước sẽ gập ghềnh như vậy, sẽ bất thường như vậy.
Suy nghĩ kĩ…


Nếu cô thực sự là Lan Đóa, liệu có ý thức… 
“Lan Đóa, sớm muộn gì cô cũng gặp phải báo ứng. Những vong hồn bị cô hại chết sẽ không một giây phút nào để cô yên đâu, họ sẽ khiến cô vĩnh viễn không có được bình yên. Lan Đóa, cô đúng là đồ yêu quái, đồ tạp chủng!”


Lúc nhỏ cô đã sát hại quá nhiều, bây giờ chịu báo ứng rồi đúng chứ? Vậy phải chăng Ngự Ngạo Thiên chính là báo ứng?
“Ting” tiếng chuông thang máy báo đã đến văn phòng của tổng giám đốc. 


Trước cửa, thư kí ngồi đó vẫn là cô Mạc xinh đẹp, chỉ đáng tiếc, người phụ trách bên trong không còn là Ngự Ngạo Thiên nữa!
“Cô Mạc, mạo muội làm phiền cô, tôi rất xin lỗi. Tôi muốn tìm Hàn tổng.”
Mạc Tuyết Đồng ngước mắt lên nhìn lạnh lùng: “Bà Phong, có hẹn trước không?!” 


“Không. Cô Mạc, nếu có thể, cô có thể nói một tiếng với Hàn tổng, tôi đến đây vì chuyện của Cung Tiểu Mạn?”
Mạc Tuyết Đồng nghe vậy không muốn làm khó cuộc trò chuyện của cô với Hàn Ly Thương nên đã cho phép cô vào.


Dao Dao mở cánh cửa phòng làm việc giám đốc, rảo bước tiến đến bàn làm việc của Hàn Ly Thương: “Hàn tổng”. 
“Bà Phong, có gì cứ nói.” Hàn Ly Thương vẫn cúi đầu đọc sấp tài liệu trong tay, hoàn toàn không nhìn cô một cái.
Khẽ thở dài: “Tiểu Mạn, muốn đi Nhật kết hôn.”


Hàn Ly Thương ngưng đọc tài liệu, một giây sau, hắn lại tiếp tục công việc: “Ồ.” 


“Ha ha.” Dao Dao cười, không phải vì phản ứng của Hàn Ly Thương mà thất vọng, ngược lại cảm thấy người đàn ông này rất có tình, nếu không thì hắn ghét mình đến thế, lúc mình báo vì chuyện Cung Tiểu Mạn mà đến, tại sao lại cho phép mình bước vào phòng làm việc của hắn?
Có điều…


Hàn Ly Thương là một người khó bộc lộ cảm xúc. 


Kéo ghế ra khỏi bàn làm việc, Dao Dao khẽ nói: “Về chuyện của anh và Tiểu Mạn tôi không rõ lắm. Chỉ là hôm nay, cô ấy mới kể mọi chuyện cho tôi nghe. Tôi tin… Nếu cô ấy không phải đã tuyệt vọng, cô ấy sẽ không kể cho tôi nghe nhiều chuyện như vậy. Tôi thừa nhận…”


Cô nhắm mắt: “Ấn tượng đầu tiên của người khác về Tiểu Mạn là một cô gái rất cởi mở. Thậm chí lúc tôi mới quen cô ấy, cũng cảm thấy cô ấy không phải cô gái tốt. Nhưng sau khi tiếp xúc, tôi phát hiện ra cô gái ấy căn bản chỉ đang khoác cho mình một lớp vỏ bảo vệ mà thôi. Cố tỏ ra mình là người cởi mở, giữa nam nữ cũng không để ý gì, lại luôn trông như một kẻ ngốc. Nhưng thực tế cô ấy là một người cố chấp và bảo thủ, đối với việc gặp một người đàn ông, cô ấy chỉ khi nhàn rỗi vô vị mới thể hiện là một kẻ ngốc nghếch.”


“Hàn tổng, có lẽ, có những chuyện anh không hề biết, Tiểu Mạn trước giờ chưa từng có bạn trai, anh là người đầu tiên khiến cô ấy rung động.” 
Ánh mắt nhìn chằm chằm văn kiện của Hàn Ly Thương bỗng đổi hướng, anh nhìn lên Dao Dao, rồi lại cúi xuống. “Ồ.”


“Ha ha, cô ấy dám nghĩ dám làm, thích thì không phải giấu, cho dù phải theo đuổi cũng không sao cả. Cô ấy nói, sự cẩn trọng của con gái chỉ cho phép bản thân để lỡ người con trai mình thực sự thích; thế nhưng nếu như phải gắng sức để giữ lấy, cho dù không có kết quả, cũng không sao cả.”


“Cho đến hôm nay, khi Tiểu Mạn đến tìm tôi, nói với tôi nhiều thứ, rằng cô chưa bao giờ thấy hối hận, càng chẳng có gì tiếc nuối, có thể đành lòng gả sang Nhật rồi.” 
“Tôi đã từng đưa tiền cho cô ấy rồi.” Người đàn ông lạnh lùng cuối cùng cũng đã mở lời.


Dao Dao khẽ cười, lắc đầu nhẹ: “Chẳng tác dụng gì. Hôm nay tôi cũng ngỏ ý giúp đỡ cô giải quyết chuyện gia đình nhưng cô ấy đã từ chối rồi. Thật ra, tôi cảm thấy Tiểu Mạn hơi ngốc, giải quyết xong hết việc nhà trước thì có gì không tốt? Không có kết quả thì không có kết quả, hà cớ gì phải dâng cả đời mình cho một người đàn ông không hề yêu. Nhưng…” Đứng dậy, cô khẽ thở dài: “Nghĩ cho kĩ, điều này tượng trưng cho trái tim đã chết của người con gái. Trái tim, đã chết rồi, cũng không cần phải lo nghĩ nhiều nữa; tâm, đã tuyệt vọng rồi, cũng chẳng cần chờ đợi xuất hiện kì tích nữa. Cho dù chúng ta có cố gắng níu kéo mọi thứ như thế nào, thì trái tim cô ấy cũng đã chết rồi, chúng ta có cứu cô ấy như thế nào cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”


Đặt ghế trở về bàn làm việc, Dao Dao khẽ tiếp lời: “Hàn tổng, làm phiền anh nhiều rồi, thật xin lỗi.” 
“Chờ đã!” Hàn Ly Thương đặt tài liệu xuống, lạnh lùng nhìn Dao Dao: “Bà Phong, hôm nay bà qua đây rốt cuộc có mục đích gì vậy?!”


“Mục đích?” Cô bối rối: “Thực ra tôi cũng không biết hôm nay đến đây để làm gì, nhưng chỉ nghĩ rằng, nếu như hôm nay không đến, tất cả những gì Tiểu Mạn đã làm… chẳng khác gì bằng con số 0. Ha ha, còn điều cuối cùng tôi muốn anh biết, tiền của anh, Tiểu Mạn vốn không cần.” Nói xong, cô nhoẻn miệng cười bước ra khỏi văn phòng của Hàn Ly Thương.


Cũng không biết vì sao, rõ ràng kết cục của Cung Tiểu Mạn và Hàn Ly Thương bi thảm như vậy mà Dao Dao lại nghĩ Tiểu Mạn hạnh phúc. 
Điều cốt yếu là cô ấy đã yêu sâu đậm một người; điều cốt yếu là cuộc đời cô không phức tạp đến vậy.


Yêu người, mong được ở cạnh người; người lại không yêu tôi, nên tôi rời xa người. Chính là đơn giản như vậy. Dù là không chạm tới được, nhưng quá trình cảm động lòng người cũng được rồi.
Nhưng chỉ có vậy thôi, bây giờ đối với Dao Dao mà nói đều là ảo mộng. 


Có điều đều qua cả rồi, ít nhất cô cũng từng có khoảng thời gian đẹp nhất ở bên Phong Thần Dật, cũng đơn thuần như vậy.
“Ting.” Thang máy chạm đến tầng 1.
Dao Dao khịt khịt mũi, vội lau đi dòng nước mắt, rảo bước bước ra khỏi thang máy. 


“Ngự tổng, mấy ngày nay đề án của tập đoàn Uy Nhĩ đang dậm chân tại chỗ, ngài xem có phải chuyển qua bộ phận quan hệ quân chúng để đi đối ngoại chút không?”