1780
“Ngự Ngạo Thiên, đây… là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, sau đêm nay, bất kể là anh sống hay là chết, những gì tôi nợ anh, hai ta xem như xóa bỏ hết!”
Hừm.
Tuy rằng mất đi ý thức, nhưng không biết tại sao mỗi một câu tối qua Dao Dao nói ra, hắn đều nghe thấy rõ. Những điều cô làm, dường như hắn đều có thể nhìn thấy, rất chân thực.
“Bảo bối, bảo bối.” Ngự Ngạo Thiên gõ nhẹ lên trán cô.
Nhưng một hồi lâu, Dao Dao vẫn không có phản ứng gì.
Có lẽ cho là cô quá mệt mỏi, nên Ngự Ngạo Thiên cũng không nỡ đánh thức cô, hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, nhẹ nhàng ôm lấy người con gái bé nhỏ trong ngực, nhìn từng đám mây trắng lữ lờ trôi trước mắt.
Tâm, yên tĩnh.
Đây là sự yên tĩnh mà hắn chưa từng có trong suốt mười ba năm qua.
Trong khoảnh khắc, hắn đột nhiên có một loại suy nghĩ, muốn vĩnh viễn ở lại nơi này, nhưng suy nghĩ đó chỉ vụt lướt qua mà thôi, hắn biết, tương lai còn có rất nhiều, rất nhiều thứ đang chờ đợi hắn...
Sự yên tĩnh ước chừng kéo dài được một giờ đồng hồ.
Biểu cảm mãn nguyện trên gương mặt Ngự Ngạo Thiên dần dần biến thành u ám. “Dao Dao? Dao Dao?! Dao Dao?!!” Một linh cảm xấu chợt lóe lên, hai tay hắn ôm chặt lấy thân thể cô, dùng hết sức mình ngồi dậy.
Một gương mặt nhỏ nhắn xanh xao đập vào tầm mắt Ngự Ngạo Thiên, bị trúng độc sao?
Hắn vốn tưởng rằng bảo bối nhỏ vì quá mệt nên ngủ say như chết, nhưng càng lúc hắn càng thấy có gì đó không đúng, bảo bối nhỏ lúc ngủ luôn luôn ngọ nguậy, không thể nào ngoan ngoãn nằm trên người hắn lâu như vậy!
Ngự Ngạo Thiên sửa sang lại quần áo cho cô, dùng hết sức ôm lấy cô, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh, giờ hắn mới phát hiện ra đây vốn dĩ là một hoang đảo!
Nhẫn nhịn cảm giác đau đớn từ sau lưng truyền tới, hắn bước nhanh chạy về phía bờ biển…
Vẫn là một khoảng mênh mông vô bờ bến!
Hắn thật sự muốn biết, bảo bối nhỏ của hắn làm sao có thể một mình vượt qua tình cảnh tuyệt vọng này?
“Này, Ngự Ngạo Thiên, chi bằng chúng ta hãy suy nghĩ một chút, cùng nhau chết ở đây thì xong rồi. “Nợ” anh thiếu tôi xóa đi, “nợ” tôi thiếu anh cũng xóa đi, thế nào? Hả? Anh trả lời đi?”
Chẳng trách cô lại tự mình lẩm bẩm nói những lời như vậy với hắn, đối mặt với tình cảnh tuyệt vọng, lựa chọn đầu tiên chính là tự sát, còn lựa chọn thứ hai chính là…
Áp chế sự tuyệt vọng trong lòng, chờ đợi kỳ tích xảy ra!
“Đã từng, khi tôi đơn độc nhất tôi đã gặp em, đó chính lại một kỳ tích, cho nên… tôi tin, kỳ tích sẽ xuất hiện một lần nữa.” Sau những tiếng nỉ non, Ngự Ngạo Thiên nở nụ cười, dùng mặt nhìn nhè nhẹ cọ lên gương mặt bé nhỏ của cô.
Đột nhiên, chính vào lúc này…
Mặt biển vốn bình yên bỗng chốc xuất hiện một chấm nhỏ, ngọn lửa hừng hực được thắp lên trong con mắt u ám của hắn. Khóe môi nở một nụ cười kích động, hắn dùng sức hôn lên trán cô: “Nhìn kìa, bảo bối, có em ở đây, quả nhiên sẽ có kỳ tích xuất hiện!”
Trong một căn nhà tranh cũ nát, Dao Dao lẳng lặng nằm đó, màu da xanh lét kia không ngừng lan ra, hiện tại đã lan đến cổ.
Một bác gái tuổi tầm sáu mươi mấy đang ngồi bên cạnh giường, cẩn thận quan sát màu da của cô, sau đó nhẹ nhàng giúp cô đắp chăn.
Người bác gái này có hai đứa con trai và một đứa cháu gái, người con trai lớn của bà buổi sáng đi đánh cá tình cờ gặp được Ngự Ngạo Thiên và Dao Dao bị mắc kẹt trên đảo hoang, thế nên hắn đưa hai người trở về thôn của mình.
Tướng mạo của những người này khá giống người Trung Quốc, nhưng dựa theo lộ tuyến của máy bay, bọn họ sớm đã ra khỏi biên giới Trung Quốc. Vậy nên Ngự Ngạo Thiên thử nói chuyện với bọn họ bằng tiếng Anh, bọn họ nghe không hiểu, đến khi hắn dùng tiếng Trung Quốc, những người này lại nghe hiểu được.
Ngự Ngạo Thiên hỏi bọn họ đây có phải là Trung Quốc hay không?
Bọn họ đều tỏ vẻ mờ mịt, căn bản không biết Trung Quốc là nơi nào.
Sau khi đến thôn này, hắn mới dần dần phát hiện, người ở đây màu da nào cũng có, hơn nữa tất cả mọi người căn bản đều không biết mình đến từ nơi nào.
Khả năng lớn nhất chính là người ở hoang đảo này là hậu duệ của những người gặp nạn, trải qua các thế hệ sinh sôi, bọn họ đã lai với nhiều chủng tộc khác nhau. Họ đã quên mất tổ tiên mình là ai, quên mất gốc gác của mình ở đâu, hoang đảo này chính là tất cả của họ.
“Bác gái, vợ của tôi thế nào rồi?” Nhìn người phụ nữ lớn tuổi có gương mặt hòa nhã gần gũi ngồi bên cạnh giường, Ngự Ngạo Thiên mỉm cười hỏi tình trạng của Dao Dao.
“Chàng trai trẻ, vợ của cậu có lẽ là trúng độc.”
“Vậy bác có biết vợ tôi trúng độc gì không?”
Người phụ nữ lớn tuổi có chút khó xử nhìn sắc mặt của Dao Dao, sau đó nhìn sang Ngự Ngạo Thiên: “Vừa nãy, con trai của tôi giúp cậu xử lý vết thương, thấy trên lưng cậu có dính mấy miếng bã của cỏ diệp lục, nếu như không lầm, thì vợ của cậu đã nhai cỏ diệp lục đắp lên lưng cho cậu.” Nói đến đây, người phụ nữ lớn tuổi chậm rãi đứng lên: “Cô ấy có lẽ bị trúng độc của cỏ diệp lục.”
“Vậy tại sao tôi lại không bị gì?”
“Loại cỏ này, có tác dụng tiêu viêm trừ mủ, chỉ có thể dùng ngoài da chứ không thể nuốt vào.”
Thì ra Dao Dao vì nhai thứ cỏ này mới bị trúng độc. Nghĩ đến đây, Ngự Ngạo Thiên liền hỏi: “Vậy vợ của tôi trúng độc có nặng không?”
“Chậc, nói thế nào nhỉ. Loại độc này không đến nỗi mất mạng, dược hiệu qua đi, vợ của cậu sẽ tỉnh lại. Chỉ là… nếu như không giải độc, màu da của cô ấy sẽ vĩnh viễn xanh như vậy.”
“…” Không biết tại sao, nghe thấy những lời này của bác gái, Ngự Ngạo Thiên xém chút cười ra tiếng. Ánh mắt sâu không đáy nhìn vào gương mặt xanh lét của Dao Dao. Nếu như bảo bối nhỏ vĩnh viễn mang màu da này trên người, Phong Thần Dật sau khi nhìn thấy hắn có ly hôn với cô ấy không?
“Chàng trai trẻ, cậu không muốn biết cách giải độc sao?” Người phụ nữ lớn tuổi thấy Ngự Ngạo Thiên không có ý truy hỏi thì có chút hiếu kỳ.
“Không cần đâu, cứ để vậy đi.” Hắn chậm rãi bước đến bên giường, bàn tay to lớn ấm áp nhè nhè vuốt ve gương mặt cô: “Cô ấy là vợ của tôi, cô ấy có biến thành như thế nào đi nữa thì tôi cũng sẽ không bỏ cô ấy.”
Nhìn thấy sự yêu chiều sâu đậm trên gương mặt của Ngự Ngạo Thiên, người phụ nữ lớn tuổi cũng bị làm cảm động, bà nở một nụ cười hòa nhã: “Ha ha, chàng trai trẻ, cậu quả thật rất tốt với vợ. Nhưng mà… chờ cô ấy tỉnh lại, nhìn thấy dáng vẻ của mình, cô ấy sẽ không để ý sao?”
Lời của người phụ nữ lớn tuổi lập tức dập tắt nụ cười của Ngự Ngạo Thiên: “Bác gái, tôi đổi ý rồi, xin bác hãy chỉ cho tôi cách giải độc!”
Theo lời chỉ dẫn của bác gái, Ngự Ngạo Thiên ôm Dao Dao đến suối nước nóng ở lưng núi.
Bác gái nói, suối nước nóng này có thể chữa bách bệnh, vậy nên cũng có thể giải được độc cỏ diệp lục trên người Dao Dao, nhưng mà suối nước nóng thần kỳ này thuộc về một nhóm ác bá trên đảo, nhóm ác bá đó rất hung hãn, bà dặn đi dặn lại với Ngự Ngạo Thiên rằng nhất định đừng chọc giận bọn hắn, hãy tranh thủ buổi tối vắng người mà lẻn vào trong.