Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 405: Gặp được Tằng Giai Thụy rồi

Ơ?!
Câu mà anh ta vừa dùng tiếng Albania nói có nghĩa gì? Dao Dao mù mịt nhìn bóng lưng Ngự Ngạo Thiên từ từ đi mất.
Sau đó, đồng tử màu đen của Hắc Viêm Long đang ngồi dần dần tối đi...


“Thưa ngài Bartholomew tiên sinh, gần đây ngài có thời gian không? Chồng tôi luôn luôn sùng bái ngài, rất hy vọng được gặp ngài một lần, nhưng rất tiếc, anh ấy hiện đang ở Thổ Nhĩ Kỳ không trở về kịp.” Thấy Ngự Ngạo Thiên rời khỏi trước, ​​Dao Dao nhanh chóng bắt cơ hội.


“Ồ? Tôi có thể còn ở lại Trung Quốc hơn một tuần, đây là danh thϊế͙p͙ của tôi, chồng cô từ Thổ Nhĩ Kỳ trở về có thể liên lạc với tôi bất cứ khi nào.”
Dao Dao cười nhận danh thϊế͙p͙:
“Tiên sinh, ngài thật sự hòa nhã dễ gần, tôi chắc chắn ngài sẽ trở thành bạn tốt với chồng tôi.”


“Ha ha, đây cũng là vinh dự của tôi, tôi thực sự không ngờ cô gái trẻ tuổi như cô có thể thành thạo ngôn ngữ của nhiều nước như vậy. Được rồi, tôi hôm nay còn vài chuyện chưa làm xong, chúng ta lần sau gặp mặt nói tiếp nhé.”
“Vâng. Được ạ.”


Bartholomew tiên sinh chào hỏi đơn giản với giám đốc Thích sau đó rời đi.
Lúc này, Dao Dao trong phòng tiệc không cần hỏi đã gây ra bao nhiêu sự chú ý.


“Chà chà, lão Phong, xem ra Ngạo Thiên nói không sai, tôi chưa đủ hiểu về là con dâu thứ hai của ông, tuổi còn trẻ không chỉ là luật sư cấp quốc tế, còn tài giỏi như vậy, thậm chí còn thông thạo tiếng Angola, đúng là bội phục ánh mắt của Dật Thần mà!”


“Lão Thích, ông khách khí rồi.” Khi nghe người khác khen ngợi người nhà mình, khỏi nhắc tới Phong Tiêu vui vẻ nhiều cỡ nào.
“Nào, Dao Dao, còn không mau cảm ơn bác Thích đã khen ngợi con.”
“Ha ha, cảm ơn bác Thích.”


“Dao Dao, con thực sự đã làm được những gì con nói ngày hôm đó.” Phong Tiêu thì thầm vào tai cô, ý tứ sâu xa vỗ vai cô.


Dao Dao biết câu nói này của ông ám chỉ điều gì, chính là lần đầu tiên khi gặp Phong Tiêu, cô đã nói, mặc dù bản thân cô không có bối cảnh con nhà giàu, nhưng lại có thể tạo ra giá trị nhiều hơn con nhà giàu!
“Bố, con ra ngoài trước.”
“Ừ.”


Cô từ từ bước ra khỏi phòng tiệc nhỏ với một nụ cười yếu ớt trên mặt.
Có lẽ, ông không thật lòng chấp nhận bản thân, nhưng… miễn là không làm khó cô như lúc trước là được. Cô thực sự không muốn thấy xung đột giữa Thần Dật và bố chồng cô.


“Hừ, câu tiếng Albania mà Ngự Ngạo Thiên nói lúc nãy có ý nghĩa gì nhỉ?” Mặc dù tự nhủ rằng đừng quan tâm, nhưng Dao Dao không thể chống lại sự tò mò, trong đầu đầy nghi vấn.
Cô vừa đi về phía hành lang vừa lẩm bẩm với chính mình.
Ngay lúc này...


“Ai da...” Cô trùng hợp đụng phải người đi vào.
“Phó Thủ tướng đại nhân, ngài ổn chứ?” Mấy người vệ sĩ lo lắng hỏi người đàn ông bị đụng vào, đồng thời hung ác nhìn Dao Dao: “Cô cẩn thận đấy!”
Phó... Thủ tướng... đại nhân?
Tằng...
Giai...
Thụy... sao?


Trái tim đập “thình thịch, thình thịch” dữ dội, và cái tên Dao Dao quá quen thuộc đã xuất hiện nhiều lần trong ký ức. Nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy gặp…Tằng Giai Thụy!
Định thần xong, cô nhìn vào người đàn ông trung niên cao 1m8 đứng trước mặt.


Ước tính hắn ta ít nhất phải hơn 40 tuổi, nhưng năm tháng dường như không để lại bất kỳ dấu vết nào trên khuôn mặt của hắn ta, dưới mái tóc ngắn đen nhánh là một khuôn mặt đẹp trai, chín chắn. Một đôi con ngươi đen có thần, và dưới chiếc mũi cao là đôi môi với nụ cười quyến rũ.


Ấn tượng đầu tiên Tằng Giai Thụy để lại là một người đàn ông trưởng thành, giàu có uy nghiêm và cực kỳ quý phái!
Đây là cấp trên trước kia của bố cô sao?
Phó Thủ tướng dưới một người trên vạn người?
Cũng là...
Kẻ thù của Ngự Ngạo Thiên?


“Cô bé, tôi không đụng phải cô chứ?” Tằng Giai Thụy dịu dàng mở miệng, giọng nói trầm mạnh và quyến rũ.
Cô quay lại và lắc đầu một cách cứng nhắc:
“Xin, xin lỗi, tôi đã va vào... ngài.”


“Ha ha, đúng là một cô gái lịch sự.” Tằng Giai Thụy dịu dàng xoa đầu Dao Dao, con ngươi đen sáng ngời có thần cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Dao Dao căng thẳng cúi đầu, trái tim đã nhảy điên cuồng, phản ứng này giống như lúc trước khi được nhìn thấy Thủ tướng đại nhân.


Kích động? Hay là bối rối? Không thể nói rõ ràng. Tóm lại khi đối mặt với những nhân vật lớn hàng đầu quốc gia này, có lẽ mọi người đều sẽ có phản ứng như vậy ư?
“Cô bé, tôi cảm thấy cô có chút quen thuộc.”


Ơ! Phó Thủ tướng biết mình? Do liên quan đến bố ư? Nhưng nghĩ cũng biết không thể, cô không phải là con gái ruột của bố, nên không thể nhìn giống ông ấy được.
“Nghĩ ra rồi, khi Ngự lý sự tranh cử nghị viên chính trị, chính cô là luật sư đại diện phải không?”


Không phải là Phó Thủ tướng đại nhân vắng mặt ngày hôm đó sao? Dao Dao nhếch miệng cười và kích động gật đầu:
“Vâng. Phó Thủ tướng.”
“Ha ha, cô thật giỏi. Nếu có thể, có muốn vào chính phủ làm việc không?”


“Có chứ!” Nếu như vậy cô có thể đối phó với Ngự Ngạo Thiên dễ hơn. Nhưng...
“Mà thôi bỏ đi.”
“Có chuyện gì vậy?” Tằng Giai Thụy tò mò nhìn vẻ mặt mất mát của Dao Dao.


“Mẹ tôi không cho phép làm việc trong chính phủ.” Mặc dù cô muốn trả thù cho mẹ mình càng sớm càng tốt, nhưng cô vẫn sẽ tôn trọng mong muốn của mẹ.
“Vậy à...” Tằng Giai Thụy thở dài mất mát, nhưng con ngươi đen sáng ngời có thần nhanh chóng xẹt qua một tia sáng.


“Không sao, đây là phương thức liên lạc của tôi. Nếu cô thay đổi ý định có thể liên hệ trực tiếp với tôi.”
Phương thức liên lạc…của… của… Phó… Phó Thủ tướng đại nhân?
Khoảnh khắc Dao Dao nhận danh thϊế͙p͙ của Tằng Giai Thụy, tay cô run run, thật vinh dự quá đi!


“Ừm. Cảm ơn ngài, Phó Thủ tướng.”
“Ha ha.” Tằng Giai Thụy rời đi với một nụ cười nhẹ. Nhưng đi chưa được hai bước, hắn ta đột nhiên dừng lại...


Con ngươi sắc bén quét tới bóng lung đang dần rời khỏi của Dao Dao, giây kế tiếp, con ngươi sáng chói có thần nhanh chóng nhìn về bóng dáng ở góc hành lang!


Khoảnh khắc khi hai ánh mắt sáng và tối chạm vào nhau trong hành lang giống như nứt ra vạn tia sáng. Mà Dao Dao đang ở trung tâm hai ánh mắt này không biết gì cả, còn đang đắm chìm trong thế giới nhỏ bé của riêng cô...


“Mình đã gặp Thủ tướng đại nhân, bây giờ lại có phương thức liên lạc của Phó Thủ tướng đại nhân. Hà, cuộc sống có thể được coi là viên mãn rồi nhỉ? Thử nghĩ, có bao nhiêu người trên đời này chỉ có thể nhìn thấy những nhân vật lớn trên ti vi chứ?” Nghĩ đến điều này, Dao Dao phấn khởi không ngừng.


“Hi hi... Ưm!!!”
Ngay khi cô ấy đi ngang qua nhà vệ sinh, một đôi tay kéo mạnh cô vào nhà vệ sinh nam.