Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 390: Tự sát

“Ồ!” Cùng lúc đó, người đàn ông hít vào một ngụm khí lạnh. Hắn chưa bao giờ thử qua đẹp cơ thể tuyệt mỹ như vậy nên hắn cần phải nhanh một chút. Thật đáng chết!


Tiếng hít thở, tiếng đánh không ngừng vang vọng trong khắp gian phòng chỉ bằng lòng bàn tay. Dao Dao nắm chặt bàn tay của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cũng dần dần trở nên méo mó.


“Bảo bối, em sắp ra rồi đúng không? Không cần nhẫn nại, thả lỏng đi.” Ngự Ngạo Thiên rõ ràng cảm giác được thân thể của cô càng ngày càng gấp gáp hơn. Điều này chứng tỏ đã gần đến ranh giới cực hạn rồi...
Được rồi! Được rồi!


Cô không mong đợi người đàn ông này có thể dừng lại mà chỉ hy vọng hắn có thể kết thúc sớm, có thể không để cô phải mất mặt đến tận cùng.
Nhưng...


Tình cảm quen thuộc mà xa lạ vẫn đột nhiên cuốn tới. Thân thể Dao Dao cứng đờ, não dần dần trống rỗng. Trong giây tiếp theo, cô không kìm chế được phát ra một tiếng rên nhẹ...
“A ưm...” Cả người cô uốn éo không xương hoàn toàn không có sức sống.


“Ồ, bảo bối, cùng chồng mình và người đàn ông khác lên giường cũng không tệ lắm đúng không?”
Phía sau, giọng nói của người đàn ông châm chọc rơi vào bên trong lỗ tai của Dao Dao. Cô chật vật nhắm mắt lại rồi dần dần phác họa hình ảnh về gia đình nhỏ...


Cô mong có một ngày sẽ quên đi ba ngày nhục nhã này...
Cô mong có một ngày nào đó cô sẽ bước vào cuộc sống mới...
Nhưng hiện tại xem ra tất cả những điều đơn giản này hoàn toàn là mộng tưởng.


Bất cứ khi nào cô muốn buông xuôi những ký ức đau đớn đó thì người đàn ông này lại xuất hiện trước mặt cô. Lại một lần nữa! Một lần nữa! Vết thương trên người cô không có cách nào xóa bỏ được.


“Á...” Bỗng nhiên người đàn ông phía sau phát ra một tiếng gầm nhẹ thỏa mãn, hắn muốn bắn sâu vào trong cơ thể cô.
Dao Dao vô lực ghé vào tai người kia, con ngươi trống rỗng chảy xuống một giọt nước mắt bi thương.
“Ngự Ngạo Thiên... anh nhất định sẽ có báo ứng.”


“Bảo bối, em đang nói cái gì vậy?” Lúc này đây, sau khi phát tiết xong thì Ngự Ngạo Thiên không hề rời đi mà đơn giản nằm xuống bên cạnh cô.


Đôi mắt trống rỗng của cô nhìn chằm chằm khuôn mặt tà ác của hắn, cô hung tợn thốt ra vài câu: “Ngự Ngạo Thiên, anh nhất định sẽ có báo ứng! Anh nhất định sẽ chết không yên lành!”


Nếu như đời này báo ứng không xảy ra đối với Ngự Ngạo Thiên thì kiếp sau nhất định sẽ báo ứng trên người của hắn. Tên khốn kiếp này! Sớm muộn hắn cũng sẽ xuống địa ngục!


“Ồ.” Ngự Ngạo Thiên ôm gối cười, bàn tay to ôm thật chặt hông của cô, nhẹ giọng thì thầm: “Nếu anh chết thì anh cũng sẽ đưa em theo cùng. Bảo bối, đừng nghĩ đến việc rời khỏi anh...”
Lại là câu này...
Nó như ác mộng cứ lặp đi lặp lại...


Nếu như trước đây cô không tin vào lời nguyền nhưng hiện tại cô hoàn toàn tin, cô thật sự không có cách nào thoát khỏi con quỷ độc ác này...
Có điều...
Cô sẽ không kết hôn với con quỷ này, sẽ không...
Suốt đêm, Ngự Ngạo Thiên ngủ bên cạnh Dao Dao không hề rời đi, hai tay ôm chặt thân thể của cô.


Cô muốn rời đi vài lần nhưng chỉ cần cử động nhẹ một chút thì người đàn ông kia sẽ tỉnh lại.
Thực sự là buồn cười, thực sự là kinh tởm.


Hiện tại cô là vợ của Phong Thần Dật nhưng cô lại cùng người đàn ông khác làm loại chuyện đó và rồi vẫn ngủ cùng nhau. Không có cách nào để tha thứ... Cô không còn cách nào để xóa bỏ tất cả những điều này...
Sáng sớm, một tia nắng tỏa sáng trong gian phòng hẹp.


Người phụ nữ trợn tròn mắt và ngẩng mặt lên, vật kia đang ở bên trong cơ thể cô. Người đàn ông không ngừng nhún nhảy theo nhịp điệu. Bên trong gian phòng chốc chốc truyền đến tiếng va chạm của thân thể.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông gầm nhẹ một tiếng, giọng nói đang gào thét cuối cùng cũng dừng lại...


“Hô...” Ngự Ngạo Thiên thở gấp ra một hơi rồi thỏa mãn mặc quần áo vào: “Thật muốn muốn nhún nhảy trên cơ thể em cả đời nhưng đáng tiếc hôm nay anh còn có một việc quan trọng cần phải làm.”


Hắn cũng không biết có chuyện gì xảy ra nhưng thân thể của bảo bối này giống như là một cây thuốc phiện thông thường, hắn không khống chế được muốn chiếm lấy.
Vừa tỉnh lại hắn liền không nhịn được muốn cô lần thứ hai, dường như hắn vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn.


“Bảo bối, anh đi làm đây.” Ngự Ngạo Thiên hôn nhẹ nhàng lên trên môi của cô, cưng chiều cười một cái rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
“A...” Nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi, khi nghe thấy tiếng của phòng đóng lại, Dao Dao nở nụ cười giễu cợt.


Tại sao Ngự Ngạo Thiên có thể thản nhiên như vậy chứ?
Hắn không nhớ rõ hai bàn tay của hắn đã dính đầy máu người sao? Hắn không biết hắn đang lấy vợ của ai sao?
Tại sao lại như vậy?
Hắn một chút cảm giác áy náy cũng không có sao?


Từ từ ngồi dậy, cô không cầm được nước mắt chảy xuống, Dao Dao chậm rãi đi vào trong phòng rửa tay.
Đứng ở trước gương, cô đã không chịu nổi thân thể tàn tạ này, cô thật sự muốn quên hết mọi thứ đã xảy ra...


“A!” Gầm nhẹ một tiếng, Dao Dao lấy một cái ghế nhỏ trong phòng vệ sinh đập vào gương.
Tấm gương nhanh chóng vỡ tan, từng mảnh thủy tinh rơi trên mặt đất cũng như trái tim của cô bị chia thành nhiều mảnh nhỏ...
“Tôi không thể... “
“Thật sự không kiên trì nổi... “


“Tôi không thể, không thể, không kiên trì nổi... Quả thực không được!”
Cái chết của mẹ và sự hổ thẹn đối với Phong Thần Dật khiến cô cảm thấy thống khổ chưa bao giờ có. Cô nhặt một mảnh thủy tinh trên mặt đất rồi chậm rãi đi về phía phòng ngủ.
Cô nằm xuống ngửa mặt nhìn lên trần nhà.


Ngự Ngạo Thiên, tôi thua.
Tôi không thể chiến đấu với anh, tôi đã trở thành kẻ thất bại trong cuộc đời này.
Hắn không chỉ thành công trong việc truy sát bố mẹ cô mà cũng thành công trong việc biến thế giới của cô trở nên thống khổ.
Nó không quan trọng nữa rồi...
Tôi sẽ ở địa ngục chờ anh!


Tôi ở dưới địa ngục sẽ không ngừng nguyền rủa anh, sớm muộn cũng sẽ có một ngày chúng ta chạm mặt nhau! Đời này không được thì kiếp sau vậy! Kiếp sau không được thì kiếp sau sau nữa vậy. Kiếp này anh làm cho tôi đau đớn, kiếp sau tôi sẽ trả anh gấp bội! Tôi sẽ trả anh gấp đôi!


Miếng kính lạnh như băng xẹt qua cổ tay mảnh khảnh, máu đỏ chói mắt phun ra ngoài.
Nhấc điện thoại di động bên cạnh gối, cô mở số Phong Thần Dật lên...
Thần Dật, gặp lại sau...
Mới vừa nhập được vài chữ, cô lập tức xóa đi.
Thần Dật, em có lỗi với anh...
Lần thứ hai xóa đi.


Cô cứ liên tục lặp lại, cô mới vừa gõ vài chữ thì lập tức bỏ đi. Giờ khắc này cô cũng không biết nên nói gì với Phong Thần Dật.
Tựa như không nói gì mới là tốt nhất bởi vì như vậy sẽ thoải mái hơn, mặc dù... như vậy rất vô trách nhiệm...


Cô nhắm mắt lại. Chỉ trong chốc lát máu đã tràn ra mặt đất thành một con suối nhỏ. Mà đọng lại ở trên mặt Dao Dao cũng là một nụ cười nhạt nhòa, cuối cùng cô đã không còn bị tra tấn bởi sự thù hận, cuối cùng cô đã không còn cảm thấy áy náy nữa rồi...
Gặp lại sau, mọi người...