“Cậu...”
“Ngạo Thiên!” Bỗng, Long Diệp sốt ruột thở gấp xông vào trong phòng, hắn liếc nhìn Long Kỳ rồi nhanh chóng nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên khó xử nói: “Dao Dao... và Phong Thần Dật đã kết hôn rồi...”
Hắn biết là sẽ như thế...
Cho nên hắn mới không chịu...
Để cô rời khỏi nơi này!
Hắn biết một khi cô rời khỏi đây, với tính cách của Phong Thần Dật bất luận thế nào cũng sẽ kết hôn với cô! “Các người... đi ra ngoài đi.” Ngự Ngạo Thiên thở hắt ra, mặt không thay đổi khoát tay.
“Ngạo Thiên?” Giờ phút này Long Kỳ không biết việc mình thả Dao Dao đi rốt cuộc là đúng? Hay là sai! Hắn không thể nhìn Dao Dao chết cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng này của Ngự Ngạo Thiên!
“Đi ra ngoài!” Gầm nhẹ một tiếng.
Anh em nhà họ Long chỉ phải bất đắc dĩ ra khỏi phòng.
Trong căn phòng thanh tịnh đẹp đẽ, Ngự Ngạo Thiên im lặng ngồi trên sofa, đôi mắt sâu không thấy đáy vào giờ phút này tràn ngập một màu ảm đạm.
Hắn đứng dậy, lấy từ trong tủ ra một chai rượu, rót đầy cả một ly.
Rượu đỏ sóng sánh trong ly thủy tinh phản chiếu lại khuôn mặt khôi ngô mà mị hoặc của người đàn ông, lại một lớp gợn sóng sóng sánh, hắn cầm lấy ly rượu đỏ, nâng cao trên không...
“Nhóc con, tân hôn hạnh phúc.” Một nụ cười thương cảm thoáng qua khóe miệng hắn, hắn nhắm mắt lại uống từng ngụm từng ngụm hết ly rượu đỏ.
Chỉ là lúc này mỹ vị của rượu lại phảng phất một vị đắng...
Là vị giác của hắn xảy ra vấn đề sao? Hay là do tâm trạng mà thế?
Nửa tháng sau...
Ngự Ngạo Thiên thể hiện năng lực nổi bật nên nhanh chóng được đề bạt tiến vào Quốc vụ viện đảm nhiệm chức vị Giám đốc điều hành Hội đồng quản trị.
Phải biết rằng lứa tuổi có thể đảm nhiệm chức vụ này cơ bản đều trên ba mươi, đồng thời người trong gia đình phải có địa vị cao sang. Chưa tới ba mươi tuổi và vẫn còn độc thân giống như Ngự Ngạo Thiên quả thật là lần đầu. Có thể thấy được nửa tháng này hắn đã đóng góp nhiều biết bao nhiêu!
“Cốc, cốc, cốc.”
“Giám đốc Ngự, đây là văn kiện đưa tới hôm nay, xin ngài xét duyệt cho.”
“Ừ. Cứ để đó đi.”
Hiện nay nhiệm vụ của hắn quả thật giống như Hoàng đế thời cổ đại, mỗi ngày đều phê không xong sổ sách, xem không hết văn kiện. Hiện tại hắn đã biết tại sao chức vị càng lớn thì càng ít tóc rồi. A, hắn thật sự sợ mình chưa đến bôn mươi tuổi đã biến thành “Địa Trung Hải” rồi.
“Cốc, cốc, cốc”. Tiếng gõ cửa lần thứ hai truyền đến.
“Mời vào.”
Cục trưởng Cục tài Chính mỉm cười chậm rãi đi vào phòng làm việc của Ngự Ngạo Thiên: “Lãnh đạo bận lắm à?”
“Ha ha, Cục trưởng Lưu, ngài nói đùa rồi.”
“Tôi nói sai sao? Cục trưởng tôi đây là chức vụ cấp năm nhưng cậu bây giờ lại gần với chức vị Thủ tướng và Giám đốc cấp ba. Tôi không gọi cậu lãnh đạo thì gọi là gì?”
Ngự Ngạo Thiên bất đắc dĩ cười, chỉ ghế trước bàn làm việc: “Cục trưởng Lưu, ngồi xuống rồi hãy nói!”
“Ây da, tôi nhớ hai năm trước lần đầu tiên nhìn thấy cậu cũng đã biết cậu là rồng trong cõi người rồi. Lại không nghĩ rằng cậu vừa bước vào giới chính trị được nửa tháng đã thăng tận hai cấp. Cậu thật sự là truyền kỳ đấy.”
Nghe Cục trưởng Lưu khen ngợi, Ngự Ngạo Thiên vừa phê duyệt văn kiện vừa cười nói: “Anh có chuyện gì cứ nói thẳng đi!”
“Uầy... ha ha.” Trong đầu Cục trưởng Lưu bội phục khả năng quan sát của Ngự Ngạo Thiên, hắn thấy mình đã che giấu tốt rồi nhưng không nghĩ vẫn bị hắn nhìn thấu ngay lập tức. “Thật ra, tôi đến đây là muốn se duyên.”
“Anh lại muốn giới thiệu tiểu thư nhà nào cho tôi vậy?”
“Lần này địa vị khá lớn. Là con gái của Thủ tướng Thích! Ngoại hình xinh đẹp. Còn trẻ, mới hai mươi tuổi thôi. Suy nghĩ chút chứ nhỉ?”
Ngự Ngạo Thiên nghe xong vẫn cúi đầu tiếp tục phê duyệt văn kiện: “Cục trưởng Lưu, nếu anh không sợ tôi làm cô gái đó khóc thì cứ việc giới thiệu cho tôi.”
“A... Ngạo Thiên, xem cậu nói này. Cậu đã 28 tuổi rồi cũng nên lập gia đình đi thôi. Còn nữa...” Cục trưởng Lưu nói tới chuyện này vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Nếu cậu còn muốn tiến xa hơn nữa thì vợ cậu có tác dụng cực kỳ quan trọng đối với cậu đấy. Nếu cậu và con gái Thủ tướng Thích có thể thành đôi thì vị trí Phó Thủ tướng còn trống sẽ là của cậu rồi!”
Đúng vậy!
Hôn nhân trong chính trị yêu cầu cực kỳ cao. Thông thường các vị lãnh đạo quốc gia sẽ ưu tiên tuyển chọn những người có địa vị cao đã lập gia đình và dựa trên bối cảnh gia đình bọn họ mà chọn. Người có địa vị cao lại độc thân như Ngự Ngạo Thiên muốn thăng cấp lên nữa thì thật sự vô cùng khó khăn.
Tất nhiên đây cũng là lý do vì sao Lạc Thiên Minh không ly hôn với Tang Nhu mà lại cưới Đặng Huệ Hồng. Đơn giản cũng là vì địa vị chính trị của hắn, một khi ly hôn rồi lại cưới một người phụ nữ bình thường làm vợ thì sẽ bị đồng nghiệp âm thầm gây trở ngại. Cho dù đồng nghiệp không phá, hắn ly hôn cũng sẽ làm việc thăng cấp chức vụ chính trị bị chậm lại.
“Cục trưởng Lưu, cảm ơn lòng tốt của anh. Nhưng hiện tại tôi đã có bạn gái rồi.”
“Có rồi? Sao không nghe cậu nói đến?”
Vì hắn hoàn toàn không có thì nói đến kiểu gì?
Nếu như đây không phải quan trường, hắn thật sự muốn nói với Cục trưởng Lưu rằng Ngự Ngạo Thiên hắn không cần mượn sức của phụ nữ để đi lên!
“Ha ha, trở về sẽ giới thiệu với anh.”
“Linh linh linh...”
Đúng lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên, Ngự Ngạo Thiên mỉm cười: “Tôi nhận điện thoại chút.”
“Tôi đi trước đây.”
“Ừ.” Nhìn Cục trưởng Lưu rời đi, ánh mắt của hắn chợt lạnh đi: “Chuyện gì?”
“Ngạo Thiên, chuyện này lúc đầu tôi không muốn phiền cậu nhưng tôi thật sự không có cách nào cả.” Điện thoại truyền đến giọng nói của Hàn Ly Thương.
Hắn hơi nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Công ty của chúng ta có vài hạng mục nếu cạnh tranh với Phong thị thì sẽ bị Phong thị cướp đi. Giống như lúc trước bọn họ ăn cắp dự án của chúng ta vậy.”
Ngự Ngạo Thiên đảo mắt: “Không gọi người của bộ phận máy tính kiểm tra xem có hacker xâm nhập không à?”
“Điều tra rồi, không thấy có Trojan hay vết tích của hacker gì cả. Nhưng Phong thị không thể có khả năng thần thông quảng đại đến mức luôn vượt lên trước chúng ta, nộp dự án của chúng ta chứ?”
Đúng vậy!
Không có lý do nào biết sẽ chung một dự án cả, đồng thời mỗi lần Phong thị đi trước một bước, lý do duy nhất có thể giải thích là có người đột nhập vào máy tính nội bộ của tập đoàn Bác Sâm.
Mà Hàn Ly Thương đã khẳng định không kiểm tra thấy Trojan và hacker đột nhập.
Xem ra, có thể vô tung vô ảnh đột nhập vào máy tính nội bộ của tập đoàn Bác Sâm như vậy cũng chỉ có...
Nghĩ vậy khóe miệng Ngự Ngạo Thiên không khỏi chậm rãi nhếch lên một nụ cười xấu xa, đây là lần đầu tiên trong vòng nửa tháng này hắn lộ ra nụ cười như thế: “Ly Thương, chuyện này xảy ra bao lâu rồi?”
“Bắt đầu từ nửa tháng trước.”
“Được rồi, tôi biết rồi. Tôi đang ở phòng làm việc của Quốc vụ viện nên không tiện sử dụng máy tính ở đây, cậu mở thiết bị đường dài đi, tôi mượn máy tính của cậu làm ít chuyện.”
“Được.”