Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 373: Thân thế thê thảm của phong thần dật

Đã biết rõ sẽ là như thế... Nếu không, hắn tại sao khi nhắc tới Phong phu nhân lại tràn đầy hận ý. “Phong phu nhân... Đã làm gì sao?”


“Ừ.” Phong Thần Dật thương cảm nhẹ gật đầu, đôi mắt u buồn không thấy đáy dần dần tối xuống: “Mẹ anh xuất thân từ một gia đình giàu có, mẹ cưới ba của anh là hôn nhân được sắp đặt của gia đình hai bên để kết hợp kinh doanh với nhau. Nhưng... khi bọn họ ở với nhau sau này, mẹ anh đã yêu ba của anh. Chỉ là bọn họ kết hôn lâu rồi mà không có con...”


Người nhà giàu, việc không có con nối dõi thật sự là điều kiêng kị!
Chuyện này cũng ảnh hưởng đến hòa khí trong gia đình. Phong Tiêu cả ngày không trở về nhà, ở bên ngoài xã giao. Sau đó không lâu, liền ôm một bé gái năm tuổi tới Phong gia.
Bà ta là Lan Nghê Bội!


Bà ta nói đứa nhỏ này là con của Phong Tiêu, yêu cầu Phương Nhã Thơ phải ly hôn với Phong Tiêu. Mà thân là đàn ông, Phong Tiêu cũng thừa nhận đứa bé kia là con của mình. Lúc đó Phương Nhã Thơ mới biết, lúc cô ấy kết hôn với Phong Tiêu kết hôn, hắn đã có người phụ nữa khác ở bên ngoài, nếu không thì làm sao có được đứa con đã năm tuổi rồi?


Lúc đó, Phương Nhã Thơ như lấy nước mắt rửa mặt. Lúc đầu, bà muốn mượn sự trợ giúp của mẹ mình để đuổi Lan Nghê Bội đi. Nhưng thế lực của Lan Nghê Bội lại càng ngày càng mạnh!


Thân phận của Lan Nghê Bội không thua kém gì thân phận của hoàng tộc! Có được huyết thống hoàng tộc. Phương Nhã Thơ căn bản không đối phó được với bà ta!


Cứ như vậy, hai người bọn họ sống chung cùng một chồng suốt năm năm. Trong năm năm này, Lan Nghê Bội dùng mọi thủ đoạn để ép Phương Nhã Thơ đi.


Bà cũng chỉ có thể kiên nhẫn. Mà càng thêm bi thảm chính là, cha của bà bởi vì làm ăn thất bại, làm cho gia đình sa sút. Chuyện này làm cho địa vị của Phương Nhã Thơ tại Phong gia càng đi xuống.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên Phương Nhã Thơ mang thai! Còn là con trai. Chuyện này làm Phong Tiêu rất cao hứng.


Lan Nghê Bội thấy tình thế không ổn, liền âm thầm tìm cách, vu oan cho đứa con của Phương Nhã Thơ không phải là con của Phong Tiêu, cũng đưa ra chứng cứ. Phong Tiêu liền thề sẽ đuổi Phương Nhã Thơ ra khỏi Phong gia. May mắn, Phong lão gia tử ra mặt, lúc này mới dẹp loạn việc này.
Mấy tháng sau, Phương Nhã Thơ hạ sinh Phong Thần Dật.


Lan Nghê Bội tức giận bất bình, tung tin đồn ra ngoài nói con của Phương Nhã Thơ không phải là con của Phong Tiêu. “Bị dồn đến bước đường cùng, mẹ của anh dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình, lựa chọn tự kết liệu mạng sống của mình. Về sau, ba của anh ôm anh đi kiểm nghiệm DNA, lúc này mới đã chứng minh anh là con của ông ấy.”


Trước sự việc này, Phong Tiêu vô cùng áy náy mà Phong lão gia tử để đền bù cho thiệt thòi của Phương Nhã Thở khi ở Phong gia liền cho Phong Thần Dật 20% cổ phần của Phong thị.
Mọi chuyện, đều do người làm nhiều năm của Phong mẫu nói cho Phong Thần Dật!


Mà viên kim cương kia, cũng là người hầu tự mình giao cho Phong Thần Dật! Để tỏ lòng tôn kính với mẹ của mình, hắn mới đem viên kim cương làm thành khuyên tai, luôn luôn đeo nó không chịu tháo ra.
Nghe Phong Thần Dật kể xong, tim Dao Dao hiện ra từng cơn đau xót, càng giàu có. Càng có nhiều lục đục.


Dao Dao chưa bao giờ nghĩ tới, Phong Thần Dật lại phải gánh vác nỗi đau lớn như vậy trên người. “Tại sao trước kia anh không kể cho em nghe chuyện này?”


“Nếu như không phải cha anh đề nghị anh mang em trở về Phong gia, có thể cả đời này anh sẽ không nói cho em biết.” Trong lòng Phong Thần Dật, Dao Dao thuần khiết như vậy, hắn không muốn dùng giới hắc đạo này làm bẩn cô. Không có cách nào khác, Dao Dao đã bước vào Phong gia, nếu hắn không nói hết cho Dao Dao biết, hắn sợ Dao Dao sẽ bị tiện nhân Lan Nghê Bội kia đầu độc.


“Nguy rồi!”
Nhìn thần sắc bối rối của Dao Dao, Phong Thần Dật hiếu kỳ cau lông mày: “Làm sao vậy?”
“Lan Nghê Bội đến tìm em, hơn nữa còn rất thân thiết muốn em gả cho anh. Khi đó em còn tưởng rằng bà ta là... Hiện tại ngẫm lại...”


Dao Dao nắm thật chặt tay Phong Thần Dật: “Hứa với em, bất kể như thế nào đều không được cãi nhau với ba anh vì em. Em tin chắc rằng lão tiện nhân kia có hảo tâm gả em vào nhà như vậy, là để cho anh và ba anh vì em mà bất hòa đây mà!”


“A, em đổi cách xưng hô cũng rất nhanh đấy. Nhanh như vậy liền từ mẹ lại biến thành lão tiện nhân rồi hả?”


“Bà ta hại chết mẹ anh, cũng chính là kẻ thù của em! Sau này, em sẽ giúp anh đối phó với lão tiện nhân kia!” Dao Dao sẽ không hoài nghi chuyện này là thật hay giả, cũng sẽ không cân nhắc có hiểu lầm gì hay không. Bởi vì, trên cái thế giới này, ngoại trừ ông nội, người cô tin tưởng nhất chỉ còn lại có Phong Thần Dật thôi!


“Em sao, em lo bảo vệ bản thân mình tốt là được rồi.”
“Anh không tin tưởng em sao?” Dao Dao bất mãn môi chìa ra.


A, hắn như thế nào lại không tin vào năng lực của Dao Dao, có lẽ hắn thật sự không muốn Dao Dao đơn giản ngày nào dần trở nên phức tạp, trong lòng càng ngày càng có nhiều chấp niệm. “Ngủ đi.” Đèn trong phòng tắt đi.
Dao Dao nằm trên giường lại không tài nào ngủ được.


Khó trách, Phong Thần Duệ cứ nhắm vào Thần Dật, còn Phong Khả Hinh là con của ai? Dựa theo lời Phong Thần Dật, mẹ anh ấy đã tự sát khi sinh anh ấy, có thể thấy được Khả Hinh là... là con của Lan Nghê Bội tiện nhân kia rồi?


Có thể thấy Phong Thần Dật ngược lại rất thương yêu Phong Khả Hinh ấy chứ, có lẽ, bởi vì Khả Hinh rất đơn thuần.
Phong Thần Dật quả nhiên không phải loại người vì báo thù mà liên lụy người vô tội. Ít nhất... Không giống như tên Ngự Ngạo Thiên kia!
Lan Nghê Bội...
Á Tư Lan Quốc...
Lan nghê bội...


Á Tư Lan Quốc...
Lan Nghê San...
Ách...?


Nghĩ tới! Lúc kiểm tra biệt thự lộng lẫy bị cháy kia, tư liệu trên đó có viết, Kỳ Liên Hạo bị bắt cóc bởi người của hoàng tộc Á Tư Lan tên là Lan Nghê San. Cái tên Lan Nghê Bội với Lan Nghê San có quan hệ gì với nhau không? Bọn họ đều là hoàng tộc, hơn nữa đều là người của Á Tư Lan Quốc.


Được rồi, chuyện này không có liên quan đến cô.
Đang nghĩ ngợi, Phong Thần Dật đột nhiên uốn éo người, từ phía sau lưng ôm người Dao Dao.
Ách.
Cơ thể cứng đờ, một giây sau, một tia áy náy tràn ngập trên mắt Dao Dao.


Không phải không thấy, lúc nãy cô cự tuyệt thân mật với Phong Thần Dật, trong mắt hắn xẹt qua tia khổ sở. Có thể cô... Hiện tại thật sự không cách nào tiếp nhận được chuyện thân mật cùng với một người đàn ông khác, thậm chí nghĩ tới, cơn đau thấu xương kia lại nhói lên.


Thực xin lỗi anh, Phong Thần Dật, hi vọng thời gian có thể xóa đi tất cả...
Đúng vậy!
Lúc Phong Thần Dật cảm nhận sự sợ hãi của Dao Dao, thật sự rất khổ sở. Nhưng mà hơn hết chính là hận!
Hắn hận Ngự Ngạo Thiên! Hận người đàn ông đã xen vào chuyện hôn nhân của bọn họ!


Tuy nhiên, mặc dù không thân mật với Dao Dao, chỉ ôm cô ngủ như vậy, hắn cũng đã hài lòng. Dù sao trước kia không phải cũng như vậy sao?
Trong bóng tối, một nụ cười thương cảm thoáng qua trên khóe miệng Phong Thần Dật, hắn lại lần nữa ôm Dao Dao thật chặt mà nặng nề chìm vào giấc ngủ...