“Nói gì vậy, Phong Thần Dật. Anh không thể không biết toàn bộ hành trình của tôi đều đang ở hiện trường buổi lễ này.”
“Phải, anh ở hiện trường buổi lễ, vậy...”
Sắc mặt Phong Thần Dật tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Thư kí của anh đâu? Tôi đã hỏi Cung Tiểu Mạn, cô ấy nghe thấy có tiếng hét của một cô gái ở hành lang, hiện trường buổi lễ xảy ra đánh lộn mới ra ngoài. Vừa mới trở về đã không thấy Dao Dao đâu. Kế điệu hổ li sơn cao siêu lắm, lẽ nào không phải chủ tịch hội đồng quản trị Ngự anh nghĩ ra sao?”
Ha, hắn quả thật không có nhìn sai Phong Thần Dật! Giống như giờ phút quan trọng này, Phong Thần Dật vẫn có thể bình tĩnh, dòng suy nghĩ rõ ràng để tìm kẻ giết người thực sự, thực tế là rất khó.
“Thần Dật, bắt kẻ xấu lấy nội tạng. Anh cũng có không ít kẻ thù phải không? Tại sao anh không nghĩ thử xem có phải kẻ thù của anh làm không?”
“Ly Nặc Đình?” Phong Thần Dật vô thức nói ra một cái tên.
Ngự Ngạo Thiên mỉm cười, vỗ lên bờ vai của Phong Thần Dật an ủi: “Chúc anh một ngày sớm nhất tìm thấy vợ anh, tôi đi trước nhé!” Nói xong, hắn ta mở xe tăng tốc mà đi.
Nhưng mà, vừa mới ra khỏi khách sạn không lâu, hộp thư điện thoại của Ngự Ngạo Thiên liền kêu lên, mở hộp thư ra xem... “Hàng đã đưa tới nhà”. Năm chữ này, thật quá rõ ràng.
“Ha.” Trong nháy mắt anh ta đóng điện thoại lại, bỗng chốc khoé miệng của Ngự Ngạo Thiên nhếch lên nở nụ cười tăm tối.
“Đừng... đừng... đừng mà!”
Đột nhiên mở to đôi mắt, trước mắt là một màu tối đen, Dao Dao có thể cảm thấy được có một tấm che lên mắt của mình.
“Đây là đâu? Vừa nãy không phải cô đang chuẩn bị kết hôn sao? Vì sao lại...”
A, nhớ ra rồi!
Nhớ tiểu Mạn vừa đi không lâu thì có một người đến phòng hoá trang mà người này là...
“Mạc Tuyết Đồng!”
“Nếu là Mạc Tuyết Đồng bắt cóc mình nhưng mà... Ngự Ngạo Thiên sai khiến cô ấy làm như vậy sao!”
“Thịch thịch.” Trái tim đập dữ dội, “ê… ê” Do miệng bị bịt chặt cô chỉ có thể phát ra những tiếng nghẹn ngào, đôi tay hình như cũng bị cột chặt lên cái gì đó. Nhưng cô vẫn có thể cảm thấy rõ ràng rằng mình đang nằm trên một chiếc giường.
“Ngự Ngạo Thiên tên ác quỷ này, đây là muốn làm gì hả?”
“Em yêu, tỉnh rồi hả?”
Đột nhiên, giọng nói thư thả của Ngự Ngạo Thiên truyền tới bên tai cô, cô co người lại, tiếng “Ê! Ê!” không ngừng phát ra.
“Ha.” Ngự Ngạo Thiên ngồi trên ghế nở nụ cười băng giá, một tấm vải đen cột lên mắt cô được tháo đi.
Ánh sáng chói loá chiếu rọi vào cô, vô thức cô chớp chớp mắt, sau khi điều chỉnh ánh sáng xung quanh, mới phát hiện ra ở đây là...
Nhà của Ngự Ngạo Thiên!
Còn tưởng, cô sẽ không bao giờ quay về đây nữa rồi. Còn tưởng, sự chia li lần trước sẽ là lần cuối cùng của họ. Không ngờ, lúc ở đám cưới của cô, Ngự Ngạo Thiên đã cưỡng ép cô mang đến nơi này, rốt cuộc Ngự Ngạo Thiên muốn làm gì?
Đôi mắt tràn đầy sự thù hận và không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhìn thẳng vào trong đôi mắt sâu không nhìn rõ đáy của Ngự Ngạo Thiên.
Rất lâu rồi không được nhìn gương mặt kia ở khoảng cách gần như vậy, còn nhớ, khi đó cô chỉ cần nhìn thấy đôi mắt của hắn cũng sẽ cảm thấy sợ hãi. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã không còn sợ hãi khi đối diện với đôi mắt đó nữa.
Nhưng lúc này...
Đôi mắt sâu không nhìn thấy đáy này lại một lần nữa loé lên ánh mắt như sương mù ở địa ngục, khiến cho mọi người nhìn thấy đều phải run sợ.
“Thật xinh đẹp. Khi anh vừa mới đi vào nhìn thấy em vẫn không dám tin, cô gái bé nhỏ của anh sau khi mặc váy cưới sẽ trở thành khiến cho người ta mê say như vậy.” Ngự Ngạo Thiên cười ngây dại, bàn tay thuôn dài di chuyển xuống dưới xuôi theo cơ thể của cô.
“Ừ.” Cô chán ghét nhíu mày lại, lo lắng co người lại. “Đừng động vào tôi! Đừng động vào tôi!”
“Em yêu, ánh mắt đó của em là ý gì vậy?” Bàn tay của Ngự Ngạo Thiên trượt lên ngực cô, khoé miệng từ từ gợi lên một nụ cười kì lạ: “Rõ ràng trước đây, cơ thể của em rất thích anh đùa giỡn, sao mà, mới một thời gian ngắn không gặp, cơ thể của em đã không quen anh rồi sao?”
Không có! Không có! Cô chưa bao giờ thích sự đùa giỡn của người đàn ông khốn khϊế͙p͙ này. Không muốn nghe nữa, không muốn nghe hắn ta nhắc đến quá khứ nữa.
Thật ghê tởm! Thật ghê tởm!
Từng cảnh tượng trong quá khứ giống như một bộ phim lại một lần nữa hiện ra trước mắt, cô thực sự rất muốn quên đi quá khứ bản thân bị người đàn ông này trêu nghẹo thì khó mà kiềm chế.
“Xem ra... rất muốn anh giúp em tìm về kí ức đây.” Nói xong, đôi mắt lạnh lùng của Ngự Ngạo Thiên loé lên.
Không đợi Dao Dao phản ứng lại...
Chiếc váy cưới biểu tượng cho sự thiêng liêng đó liền bị hắn ta xé toạt ra.
Khốn khϊế͙p͙! Ngự Ngạo Thiên vẫn mãi là một tên khốn khϊế͙p͙, cầm thú!
Do đôi tay bị cột chặt vào đầu giường, miệng cũng bị nhét chặt, đôi mắt của Dao Dao chứa đựng tràn đầy nỗi căm ghét, trợn mắt nhìn Ngự Ngạo Thiên.
“Em yêu, trong khoảng thời gian ở cùng Phong Thần Dật, anh ta đã từng đùa giỡn chỗ này của em chưa?” Vừa nói, đôi mắt sâu không nhìn thấy đáy của người đàn ông men theo cái gáy trắng nõn của cô liếc xuống...
“Um.” Cảm nhận được sự đụng chạm của bàn tay lạnh như băng, bàn tay nhỏ của cô siết thật chặt.
“Hử? Phản ứng ngày hôm nay thực sự khiến anh thất vọng.” Giọng nói than thở thất lạc của Ngự Ngạo Thiên: “Quả nhiên, hay là nghe thấy giọng nói của em càng có thể khiến anh hưng phấn hơn!” Đôi mắt tối sầm lại, hắn ta lấy chiếc khăn đang nhét trong miệng Dao Dao ra.
“Ngự Ngạo Thiên, anh là đồ khốn! Mau thả tôi ra!”
“Ừ hum, lần này quen thuộc hơn nhiều rồi.” Hắn mỉm cười ranh mãnh, nhẹ nhàng xoa hàm dưới của cô, chậm rãi nói: “Em yêu, trước khi em chửi anh, không phải em nên nghĩ thử xem, em còn nợ anh cái gì?”
“Nợ? Ngự Ngạo Thiên, tiền tôi nợ anh tôi đã bảo Long Kỳ trả lại cho anh từ lâu rồi! Tôi còn nợ anh cái gì chứ?” Cô cắn răng căm hận, dường như mấy chữ đó phát ra từ trong kẽ răng.
“Ý của anh không phải là tiền mà là...” Bàn tay đột nhiên nhéo hàm dưới của cô thật mạnh, anh ta u ám nói: “Lời hứa của em!”
Lời hứa???
Cô có hứa gì với Ngự Ngạo Thiên?
“Em sẽ không phản bội anh, tối thiểu nhất là trong khoảng thời gian ba năm em sẽ không phản bội anh...” Lời hứa này sao?
Chính xác, cô kết hôn với Phong Thần Dật đã làm trái với lời hứa sau khi kí hết với Ngự Ngạo Thiên lúc đầu. Nhưng...
“Nhớ ra rồi sao?” Ngự Ngạo Thiên cười ranh mãnh hỏi, một lần nữa bàn tay lại nhéo thật chặt hàm dưới của cô.
Hàm dưới bị nhéo rất đau nhưng Dao Dao vẫn ngấm ngầm chịu đựng cơn đau đó, cắn răng cắn lợi nói nhỏ: “Kể từ cái giây phút anh giết chết mẹ tôi trở đi, tôi đã không cón bất kì một lời hứa nào với anh nữa rồi!”
“Ha, như vậy hả...” Buông tay ra, Ngự Ngạo Thiên đứng dậy chạy tới đuôi giường: “Em yêu, đã từng làm với Phong Thần Dật chưa?”
Anh ta hỏi cái này làm gì?
Một nỗi bất an dày đặc trong đầu cô, Dao Dao lo lắng nuốt nước miếng vào, mở to đôi mắt nhìn vào hắn nhưng không trả lời.
“Trong trái tim anh em quả thực là một cái cây anh đã nuôi dưỡng từ rất lâu rồi, nếu như có kẻ nhanh chân đến trước thưởng thức em rồi, trong lòng anh thực sự rất khó chịu.” Ngự Ngạo Thiên lắc đầu làm ra vẻ thất vọng, trong con mắt sâu không nhìn thấy đáy đó lại phát ra tia sáng khiến con người ta không lạnh mà run: “Quan trọng nhất, anh chưa bao giờ chơi đồ cũ. Nhưng hôm nay... anh nguyện vì em mà phá lệ.”