Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 280: Nghi ngờ danh tính của Dao Dao

Dao Dao nhanh chóng ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện trước mặt có hai nữ một nam. “Ừ. Xin chào.”
“Ha ha, chúng tôi là đồng nghiệp của cô. Chúng tôi đã ở trong văn phòng kể từ khi bạn đến, chúng tôi không làm phiền cô nữa. Quả thực vẫn muốn làm cái gì đó để chào mừng cô.”


Mồ hôi, cô thực sự không ngờ đồng nghiệp ở bộ tư pháp lại nhiệt tình như vậy. “Xin lỗi, xin lỗi, tôi vẫn còn vụ án ở trong tay, cho nên chỉ...”
“Ừ, chúng tôi biết mà. Được rồi, cô bao nhiêu tuổi rồi?” Một nữ luật sư nhìn cô từ trên xuống dưới.


Hôm nay, áo quần Dao Dao mặc là quần áo thường, hơn nữa cũng không trang điểm, vì vậy gương mặt con nít hoàn toàn hiện ra. Vì để tránh sự nghi ngờ của người khác, cô nhanh chóng mở miệng: “Tôi, tôi hai mươi bốn tuổi rồi.”


Hai mươi bốn rồi?” Mấy người luật sư cùng liếc mắt nhìn nhau: “Ha ha, lúc cô vừa mới tới chúng tôi còn tưởng cô chỉ mới hai mươi tuổi, bây giờ nhìn lại thì lại giống như học sinh cấp hai, không ngờ cô đã hai mươi bốn rồi, chăm sóc da tốt thật.”
“Ha, ha ha.” Dao Dao hơi lúng túng mỉm cười.


Mấy người luật sư lại lần nữa nhìn nhau, trong đó có một nữ luật sư mắt chuyển hướng, dò hỏi: “Được rồi, cô tốt nghiệp trường đại học nào vậy? Bằng luật sư là cấp mấy?”


“Hả?” Cô vẫn là sinh viên, hơn nữa liên quan đến sự việc bằng cấp luật sư cô cũng không thể nói... “Tôi, tôi mới tốt nghiệp đại học được một năm. Chỉ là bằng luật sư sơ cấp quốc gia.”


“Mới sơ cấp sao?” Lúc Dao Dao nói xong, mấy người luật sư chớp mắt không ngừng: “A, tôi còn tưởng cô có bằng luật sư cấp cao chứ. Thì ra mới sơ cấp!”


Mỗi ngành nghề đều có sự tranh đua, luật sư cũng không ngoại lệ. Dưới những tình trạng bình thường bằng luật sư cấp quốc gia với bằng cấp thế giới là như nhau, cũng phân sơ cấp, trung cấp và cao cấp, cơ bản người sở hữu bằng luật sư cấp cao được coi như là đối tượng lợi hại rồi. Còn như sơ cấp, toàn bộ đều coi như là cấp bậc nhập môn rồi. Cho nên mấy người luật sư rất coi thường Dao Dao.


“Ha ha, sau này cô có gì không hiểu, vẫn phải cố gắng học hỏi mọi người đấy.”


“Ôi, tôi không có thời gian dạy sinh viên, tôi rất bận.” Nữ luật sư đó mở miệng chê cười, ánh mắt không khỏi hếch lên liếc cô gái bên cạnh: “Cô có thể thỉnh giáo Vinh tiểu thư, cô ấy là luật sư cấp trung quốc gia.”


“Thôi đi, cô đang châm chọc tôi sao? Ở phòng làm việc của chúng ta người nào không phải bằng luật sư cấp cao trở lên? Còn bảo tôi dạy? Tôi sợ sẽ bị người khác cười nhạo đó.”


“Cười nhạo cái gì chứ? A Vinh, mọi người bằng sơ cấp đều được nhận cả rồi, vị trí của cô bây giờ đã được đề cao rồi đó.”
“A, nhắc tới cũng thật kỳ lạ, phòng làm việc của chúng ta thật đúng là lần đầu tiên nhận tay mơ sơ cấp đấy.”


“Đúng vậy.” Hai người phụ nữ đó ngươi một câu ta một lời, dường như cố ý nói cho Dao Dao nghe, hoàn toàn coi thường cô.
Dao Dao lập tức cũng cảm giác được bọn họ không hoan nghênh cô, vì vậy không thể làm gì khác ngoài yên lặng rời đi.


Không có cách nào, xem ra sự đối xử này ở đâu cũng đều tồn tại, có địa vị sẽ được tôn sùng, không có địa vị sẽ bị xem thường. Ôi...


“Ôi, chao ôi, tôi còn tưởng tiểu nha đầu kia dù gì cũng có bằng luật sư cấp cao mới được Ngự tổng trọng dụng chứ, mọi người xem, cô ta mới là luật sư sơ cấp, tại sao lại được Ngự tổng coi trọng chứ?” Nhìn thấy Dao Dao rời đi, hai luật sư nữ và một luật sư nam ba người bắt đầu tán gẫu.


“Ai biết chứ, Ngự tổng chúng ta vốn dĩ không coi trọng những thứ bằng cấp này, anh ấy chỉ coi trọng năng lực.”
“A, nếu như tiểu nha đầu kia thân tín kia có mối quan hệ đặc biệt gì với Ngự tổng sao?”
“Hả? Lẽ nào...” Nghĩ đến đây, mấy người kia không khỏi nở nụ cười giễu cợt...


Đến thời gian nghỉ trưa, Dao Dao lười biếng duỗi người ra, sắp xếp bàn làm việc liền định đi nhà hàng ăn cơm trưa.
“Ai, đợi đã...” Đi đến thang máy, thang máy đúng lúc chậm rãi đóng cửa lại, cô bước nhanh chạy tới.


Đồng nghiệp ở trong thang máy rõ ràng đã nhìn thấy Dao Dao chạy tới không nhìn mà chọn tới tấp, tự mình đóng cửa thang máy, không đợi cô.
Bọn họ là... cố ý sao? Dao Dao đứng sững người ở trước cửa thang máy đóng rồi.
Nhưng vào lúc này, thang máy đột nhiên mở ra.


Xem ra là cô quá nhạy cảm rồi, có thể là những đồng nghiệp này không kịp phản ứng đó, cô nở nụ cười vừa định nói cảm ơn nhưng lại đập vào mắt cô là... Uông Hãn.
“Tiểu nha đầu, lại gặp mặt rồi.”


“Tổng giám đốc Uông?” Cất bước đi vào bên trong thang máy, cô lễ phép nở nụ cười: “Kỳ thực trước đó không lâu tôi cũng định quay về công ty, vốn định đi tới phòng làm việc của ngài để chào hỏi nhưng gần đây tôi có chút bận rộn, vì vậy nên...”


“Không sao đâu.” Uông Hãn cười nho nhã, ánh mắt liếc nhìn mấy người luật sư bộ tư pháp đứng sau lưng: “Mọi người vừa rồi đều không nghe thấy tiểu Lạc gọi các ngươi chờ một chút sao?”


Mấy luật sư mắt nhìn nhau, ngoài miệng cười nhưng trong lòng không cười nổi đáp trả: “Tổng giám đốc Uông, chúng tôi thật sự không nghe thấy, không phải cố ý không để chờ cửa thang máy đâu.”


“Vậy tại sao tôi đứng ở trong tháng máy đều nghe thấy nhỉ?” Uông Hãn gần bốn mươi tuổi, thật sự không phải là một người đàn ông chăm chỉ nhưng hắn cũng có một chút nóng nảy, bản thân Dao Dao chính là dễ dàng bị vẻ mặt của người khác ức hϊế͙p͙, nếu như không ai cho cô ấy một cái đầu, vậy sau này chỉ sợ cô sẽ khó mà hòa nhập vào đám người ngạo mạn ở bộ tư pháp này.


“Tổng giám đốc Uông...” Dao Dao ở bên khổ sở lắc đầu với Uông Hãn, cô hiểu dụng ý của tổng giám đốc Uông nhưng kết quả của sự giằng co đó, dường như đều không có lợi cho ai hết. Huống hò, đây cũng không phải là việc to tát gì.


“Ôi.” Uông Hãn thở dài với một ý nghĩa sâu sắc, lắc đầu bất đắc dĩ.
Lúc này, thang máy vừa đến nhà ăn. “Tiểu nha đầu, tôi đi ăn cơm đây.”
“Vâng, tổng giám đốc Uông, tạm biệt.” Dao Dao và Uông Hãn bước ra khỏi thang máy.


Còn lại mấy người đồng nghiệp của bộ tư pháp nhìn tôi, tôi nhìn họ. “Mọi người nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ không? Cô gái đó hình như đã từng làm việc ở Bác Sâm?”


“Hình như là vậy. A... cô ấy còn quen biết tổng giám đốc Uông, có thể thấy được chức vị lúc trước cũng không thấp nhưng bên trong cao tầng đó không có người trẻ tuổi như vậy.”


“Vậy cũng không biết được. Cũng có thể cô ấy là họ hàng thân thích của ai thì sao. Xem ra cô gái đó quả thật rất có gia thế đó.”


“Bất kể cô thế nào, dù sao nước giếng không phạm nước sông, cô ta đừng động đến tôi, động đến tôi tôi bất kể cô ta có gia thế như thế nào.” Mấy đồng nghiệp vừa đi vừa nói chuyện đi vào bên trong nhà ăn. Bọn họ chọn vị trí gần cửa sổ. Nhưng mà, Dao Dao ngồi ở bàn ăn dành cho hai người ngồi chéo ở phía đối diện.


Chỉ chốc lát sau, Long Diệp lo lắng ngồi ở trước mặt cô.
“Này, này, thấy không, tổng giám đốc Long.” Mấy người luật sư thần bí chỉ tay về phía Dao Dao, một đám người cũng đưa mắt nhìn trên người Dao Dao.


Dẫu sao, Long Diệp quản lý cao tầng này thông thường đều sẽ có phòng ăn riêng hoặc ăn ở bên ngoài là ít khi xuất hiện tại đại sảnh nhà ăn, cho nên tự nhiên sẽ đưa tới không nhỏ.