Khoảnh khắc Ngự Ngạo Thiên vừa muốn khởi động xe thì bỗng quay đầu nhìn về phía cô.
Trong nháy mắt, biểu cảm hung ác đang treo lơ lửng trên mặt Dao Dao lập tức đổi thành vẻ ôn thuận: "Ha ha, Ngự đại ca, anh còn có gì dặn dò sao?"
"Tiền kia... cho cô bắt xe về nhà."
"Lộp bộp!" Sâu thẳm trong tim hình thành một sự run rẩy không tên. Cô không ngờ cái tên bị nhà nhà người người coi là ma vương giới xã hội lại đột nhiên... Con mắt cô hơi chuyển động: "Ngự đại ca, món nợ giữa chúng ta, có phải... xóa bỏ rồi không?"
"Ha ha." Khẽ mỉm cười, vẻ mặt hắn thoáng chốc lạnh xuống: "Nghĩ hay lắm, chờ cô chừng nào khi hôn khiến tôi cảm thấy có cảm giác, món nợ của chúng ta mới coi như được xóa bỏ." Dứt lời, Ngự Ngạo Thiên nổ máy xe nghênh ngang rời đi.
Thấy hắn đi xa, rốt cuộc trái tim Dao Dao cũng thòng xuống: "Đồ khốn nạn, khốn kiếp, đồ ma quỷ, ác ma!" Nhưng nghĩ tới câu nói cuối cùng của hắn, trong nháy mắt cô như quả cầu da xì hơi: "Hôn thấy có cảm giác sao? Cái gì mà hôn có cảm giác? Hắn nói có cảm giác không phải là có cảm giác, hắn nói không cảm giác không phải là không có cảm giác. Vậy bây giờ phải làm sao mới được..."
Trời vừa sáng, Dao Dao ủ rũ điều khiển thang máy. Xem thời gian, vừa đúng giờ làm việc của ban PR. Tuy nói cô đã quen với việc Ngự Ngạo Thiên ra vào thang máy, nhưng dù sao cũng là ngày đầu tiên cô biết thân phận thực sự của người đàn ông kia.
"Làm sao đây? Một lát nữa Ngự Ngạo Thiên vào thang máy, mình có nên chào hỏi như đám đàn em của hắn hay làm không? Ôi, thật phiền toái!"
"Keng!" Đồng hồ điểm đúng mười giờ, thang máy mở ra, Ngự Ngạo Thiên mặt không hề cảm xúc đi vào bên trong thang máy.
"Sớm vậy, ngực phẳng." Theo sau đó là Long Kỳ.
Nghe được xưng hô như thế, cô chỉ có thể làm bộ không nghe thấy, bằng không chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái lớn hơn.
Tiếp theo nữa là Long Diệp, cô càng ép đầu thấp hơn. Nếu như Long Kỳ nói ra việc ngày hôm qua cô gọi hắn là quản lý ɖâʍ tà, có khi nào công cuộc trả thù càng lớn hơn không?
Chờ Long Diệp không tiếng động bước vào thang máy, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng là một nam và một nữ vào thang máy, cô không thèm nhìn, liền đóng cửa thang máy lại.
Theo thang máy chậm rãi đi lên trên, bên trong yên tĩnh đến kì quái, dù xoay lưng về phía bọn họ nhưng Dao Dao lại cảm thấy bất an.
"Long Diệp, Long Kỳ còn có Ngự Ngạo Thiên không phải là đồng bọn sao? Hiện giờ ba người bọn họ đang tụm lại cùng nhau thì làm sao lại hiền lành như vậy chứ? Chẳng lẽ là bởi vì trong thang máy còn có một người nam một người nữ nữa nên bọn họ phải "tém tém" lại sao?"
Ha, quá tốt rồi!
Thang máy bình an lên đến tầng 41, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy buổi sáng ở Berson tuyệt vời như vậy, khi người trong thang máy đã ra gần hết rồi, cô nắm đúng thời cơ...
"Ngự... Ngự..." Gọi là Ngự đại ca sao? Vẫn nên gọi..."Ngài Ngự."
"Hử? Ngực phẳng? Hôm nay Ngạo Thiên không trêu chọc cô, cô lại tự dâng mình tới trước cửa sao?" Bước chân của tất cả mọi người dừng lại, Long Kỳ nhìn về phía cô cười xấu xa như mới phát hiện ra châu lục mới.
Vọt thật nhanh ra thang máy, đột nhiên cô nhét món đồ gì đó vào trong tay Ngự Ngạo Thiên. Vào lúc cô nhanh chóng chạy về thang máy, thang máy vừa vặn đóng lại.
"Hô... Nắm bắt thời gian vừa đúng." Dao Dao như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm...
Toàn bộ ánh mắt của mấy người đang đứng ở ngoài thang máy đều tập trung hết lên tay của Ngự Ngạo Thiên.
"Cái cô lolita gì đó." Long Diệp nhu tình nở nụ cười: "Nhìn dáng vẻ vội vã cuống cuồng của cô ấy giống như đưa thư tình vậy, Ngạo Thiên, bị lolita quấn lấy là chuyện rất phiền phức đấy."
Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng híp mắt, trầm mặc không nói gì. Dường như hắn đã đoán được món đồ Dao Dao nhét cho mình là thứ gì.
Lúc này, Long Kỳ đứng một bên nhìn kỹ món đồ mà Ngự Ngạo Thiên trong tay nắm: "Híc, anh à, hình như không phải thư tình... Mà là... tiền? Ngạo Thiên, anh nói cái cô ngực phẳng xem anh là loại bám váy đàn bà, anh cũng không thể bám váy đàn bà thật chứ? Đến tiền của bé gái mà anh cũng muốn sao? Ha ha ha ha...." Hắn cười phá lên.
Hai con mắt Ngự Ngạo Thiên lóe lên, nhanh chóng nhét tiền trong tay vào trong cái miệng đang há ra của Long Kỳ.
"Khặc, khặc, khặc! Ngạo Thiên, nhưng mà nguy hiểm lắm đó." Long Kỳ hộc tiềntrong miệng ra, bất mãn oán trách. Nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt Ngự Ngạo Thiên lúc này, hắn lập tức nghiêm chỉnh lại.
"Long Diệp, ngày hôm nay anh phải gặp đại diện tập đoàn Phong thị đúng không?"
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ngự Ngạo Thiên, trong hành lang bầu không khí nhất thời trở nên nghiêm túc. "Ừm."
"Lần này tập đoàn Phong thị phái người này tới đối với chúng ta mà nói có thể là một trợ thủ đắc lực đó. Anh cố gắng hết sức lôi kéo hắn đi."
"Nhưng Ngạo Thiên, anh phải biết, hắn dù sao cũng là người của Phong thị!" Mối quan hệ giữa tập đoàn Phong thị và tập đoàn Berson về cơ bản có thể dùng cụm từ "vừa là bạn, vừa là thù" để hình dung. Bề ngoài, bọn họ là bằng hữu hợp tác làm ăn, nhưng thực tế là kẻ địch tranh đua. Đối với lời đề nghị như vậy của Ngự Ngạo Thiên, Long Diệp - người khéo đưa đẩy từ trước đến giờ cũng có chút không tài nào hiểu được.
"A. Long Diệp, tin tôi, người lần này Phong thị phái tới sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta." Nói xong, khóe miệng hắn tự nhiên nhếch lên một nụ cười giảo hoạt...
"Lạc Dao Dao tới ngay phòng quản lý ban phục vụ.” Vừa nghe thấy lời triệu tập từ loa thông báo bên trong thang máy, Dao Dao vội vàng chạy về hướng ban phục vụ.
Mới vừa tiến vào bên trong phòng, tất cả các con mắt có mặt tại đây tựa như đều đồng loạt quay lại.
Không khí này... đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Tim Dao Dao lập tức nhấc lên, lấm lét gõ cửa phòng quản lý.
"Trương quản lý, anh tìm tôi à?"
Đóng cửa lại."
Ạch... Sắc mặt không đúng lắm, khẩu khí cũng không đúng luôn, không phải mình lại gây họa chứ? Cô chỉ vừa mới đóng cửa thì nghe thấy...
"Lạc Dao Dao, buổi sáng ngày hôm qua cô rời vị trí gần nửa tiếng; trước khi tan làm ngày hôm qua cô cũng rời vị trí nửa tiếng nữa, rốt cuộc cô có còn muốn làm việc tiếp hay không?"
Nguy rồi, hóa ra là hai chuyện này!
"Trương quản lý, anh nghe tôi giải thích..."
"Cô câm miệng cho tôi! Tôi không muốn nghe giải thích gì hết, tôi chỉ muốn hiệu suất làm việc. ***, Cái chuyện chịch choạc của cô, tan tầm rồi muốn làm gì thì làm, giờ làm việc mà chạy đi quyến rũ đàn ông, hơi bị tùy tiện quá mức rồi nhỉ?"
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì với Trương quản lý vậy? Sao mà nói chuyện khó nghe như vậy?
"Trương quản lý, tôi..."
"Lạc Dao Dao, tôi nghe nói hiện giờ có rất nhiều nam đồng nghiệp ban khác đều biết tên cô rồi nhỉ? Không tệ lắm, mới làm việc hai ngày đã trở thành thành tiêu điểm. Tiếp tục cố gắng đi nhé! Nói không chừng một ngày nào đó tổng giám đốc Thiên nhìn trúng cô, cô liền thành bà nội ông chủ của tôi đây. Nhưng mà..."
"Ầm!" một tiếng, Trương quản lý tức giận vỗ xuống bàn: "Trước đó, cô vẫn là thuộc hạ của tôi, vẫn phải nghe mệnh lệnh của tôi. Cút ngay cho tôi!"
"Chờ đã, Lạc Dao Dao, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô một câu." Trương quản lý chậm rãi đi tới trước mặt cô, trào phúng cười cợt: "Nhớ kỹ, người đàn ông có bản lĩnh chỉ thích con gái có nội hàm như tôi, chứ không phải loại oắt con nông cạn. Dung mạo xinh đẹp xác thực có thể quyến rũ được đàn ông tư bản, nhưng kết cục... chẳng qua củng chỉ được làʍ ȶìиɦ nhân thôi!"