Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 24: Bị bọn lưu manh đùa giỡn

"Thả ra, đau quá..." Cằm bị nắm gần như biến dạng, dòng lệ nơi khóe mắt đau đớn lăn vòng.
"Ồ? Làm đau cô sao? Có điều như thế này cô sẽ càng có thêm video làm chứng cứ tố giác, chẳng phải sao?"
Hắn quả nhiên rất để ý những điều này sao? Cũng có thể...


"Nếu như không phải lần nào anh cũng đối xử với tôi như vậy thì tôi không thể đi tố cáo anh với người khác. Đây đều là anh dồn ép tôi."


"Hóa ra là lỗi của tôi. Vậy làm sao bây giờ? Tôi nên làm sao bù đắp cho cô đây? Kêu cô vui lên nào, cô thấy sao?" Nụ cười tà nịnh lướt trên khóe môi, hắn chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm lấy cằm của Dao Dao, nhẹ nhàng kéo một cái...


Chiếc nơ thắt ở giữa cổ cô bật mở. Tiếp theo đó, từng cái cúc áo thoăn thoắt bị nam nhân này cởi ra.
Bởi vì hai tay đang bị trói lại, cô chỉ có thể trơ mắr nhìn thân thể mình đang dần lộ ra trước ống kính mà không thể làm gì khác.


Rất nhanh, nội y màu hồng nhạt cũng bị tên kia tháo xuống, thân thể trắng mịn trong phút chốc lộ ra. Cô căng thẳng đến mức một tiếng thở mạnh cũng không dám, lắc đầu không ngừng: "Đừng làm thế nữa, đừng làm thế!"


"Suỵt, bảo bối, đừng cử động. Cô xem, nếu như cô cựa quậy, nơi này của cô cũng sẽ run lên, nhìn lả lơi lắm đấy." Ngự Ngạo Thiên chỉ chỉ màn hình máy vi tính.
Dao Dao xấu hổ liếc mắt qua, quả nhiên phần trắng nõn kia đang run lên theo thân thể cô đầy mê hoặc.


Đang lúc này, hai tay người đàn ông ấy như con rắn nước đang chậm rãi trượt lên người cô...
"Không, a..." Con mắt kinh hãi theo bản năng khép lại, phần trắng nõn bại lộ ở trong không khí đang bị đôi tay hắn toàn bộ bao phủ.


"Ưm..." Vẫn chưa hết, một trận xấu hổ run rẩy kéo tới. Cô cắn chặt khóe môi, âm thanh đứt quãng phiêu đãng mê người nhẹ nhàng thoát ra giữa kẽ môi.


"Bảo bối, mau nhìn xem, dáng vẻ hiện tại của cô lẳng lơ cỡ nào." Ngự Ngạo Thiên cứng rắn khống chế đầu cô quay về phía ống kính, ngón tay tà ác cũng đang không ngừng đùa bỡn nụ hoa non mềm kia.
Từng đợt thủy triều khó có thể khống chế lũ lượt kéo tới, cô xấu hổ mở mắt nhìn mình trong ống kính.


Quả thực không thể tin được, cô gái có đôi gò má ửng hồng, ánh mắt mê li kia thật là mình sao? Rất xấu hổ, thật mất mặt. Một giọt nước mắt theo khóe mắt chậm rãi lướt xuống, nhưng thân thể dần trở nên khô nóng giống như đóa hoa kiều diễm sắp sửa nở rộ.


"Bảo bối, nhìn mình bị đàn ông đùa bỡn quả nhiên càng có cảm giác đúng không?" Ngự Ngạo Thiên dùng ma âm trầm thấp đánh tan tia một lý trí cuối cùng của cô, bàn tay lớn từng chút một vạch xuống bụng dưới của cô.


"A, không..." Đầu óc mềm nhũn của cô dần có phản ứng cấp tốc, cô cố gắng giãy giụa eo nhỏ cản trở người đàn ông kia tiến vào.
Ai biết được, trái lại còn giống như đang nhảy sexy càng khiến hỏa diễm của hắn bốc lên ngùn ngụt.


Khóe miệng hắn nhướng lên một tia cười mê hoặc, hắn suôn sẻ thăm dò vào trong váy của Dao Dao.
Cô cảm giác được một cách rõ ràng ngón tay tà ác của nam nhân kia đang thăm dò khu vực bí ẩn của mình.
Nhưng mà...


"Hả?" Trong một khắc, ngón tay của hắn xẹt qua bộ phận bí ẩn đó của cô, nụ cười mê hoặc sững sờ, thân thể của cô gái nhỏ này lại...
Hắn rút tay ra, nhanh chóng đặt cô nằm trên sô pha.


"Anh... Không! Không được!" Hành động đột ngột của Ngạo Thiên dọa Dao Dao kinh hãi đến biến sắc, động tác tiếp theo của hắn càng làm cho tim cô ngưng trệ lại.
"Không!"


Cả chiếc váy ngắn và quần nhỏ đều bị hắn cởi ra, cô tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp không một mãnh vải che thân lập tức bại lộ trước mắt Ngạo Thiên.


"Cô?" Một tay nắm lấy cổ tay cô, nhấc lên. Hắn giống như đang thưởng thức một cái tác phẩm nghệ thuật, nhìn chằm chằm thân dưới trơn bóng như cô trứng gà của cô: "Bé con chết tiệt, nói mau! Cô có gạt tôi hay không? Đến cùng cô bao nhiêu tuổi vậy?" Yêu tinh! Yêu tinh! Bé con này nếu như thật sự chưa tới hai mươi tuổi, tuyệt đối cô ta là yêu tinh khó tìm.


Giờ khắc này, Ngự Ngạo Thiên chỉ cảm thấy được thân thể mình đang giãn ra, từ từ bành trướng lên, thậm chí còn muốn kích động muốn "bắn" ra.
"Tại sao..."


"Hửm?" Âm thanh thút thít kéo sự chú ý của Ngự Ngạo Thiên về lại, hắn ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nhỏ đẫm lệ của cô gái kia, Ngự Ngạo Thiên không hiểu, nghiêng đầu: "Cô nói cái gì đó, bé con?"


"Vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Chuyện như vậy không phải chỉ có phu thê mới có thể làm sao? Vì sao anh làm vậy? Rõ ràng lúc tôi mới vừa gặp anh thì cảm thấy anh chói mắt như vậy, nhưng hiện tại hành động của anh có khác gì bọn lưu manh giặc cướp đâu chứ? Rốt cuộc tôi đã chọc trúng anh chỗ nào khiến cho anh ba lần bốn lượt đến nhục nhã tôi?" Cô không hiểu những hành động của tên đàn ông này xuất phát từ mục đích gì. Cô biết rõ người đàn ông ưu tú như vậy nhất định không thiếu con gái, tội gì lại đến trêu chọc mình hết lần này đến lần khác? Là do mình tính toán với hắn chăng? Mách lẻo hắn sao?


Đối mặt với thanh âm chất vấn của Dao Dao, vẻ mặt Ngự Ngạo Thiên trong nháy mắt trở nên âm trầm: "Lưu manh sao? Giặc cướp à? A..." Đôi mắt sâu thẳm lóe qua một tia sáng lạnh lùng cao ngạo, hắn nở nụ cười tà mị, cúi người xuống, bên tai cô nhẹ giọng nói: "Cô cũng đúng là một bé con đơn thuần đấy, có điều... Tôi thích làm dơ bẩn loại bé con sạch sẽ như cô đó, rất đê tiện! Cô cực kỳ không thích như thế này phải không? Không sao, rồi có một ngày, cô sẽ đến cầu xin tôi đùa bỡn của cô!" Thả tay ra...


Cô nằm trên sô pha.


Ngự Ngạo Thiên nhanh chóng mở nút thắt cà vạt ở cổ tay cô ra, xoay người lấy ra một tấm đĩa CD từ trong máy vi tính, ném lên thân thể trần trụi của cô: "Bảo bối, về nhà tỉ mỉ thưởng thức, thưởng thức dáng vẻ ɖâʍ đãng cô vừa nãy đi, nói không chừng cô sẽ từ này yêu cái cảm giác này đây!" Dứt lời, hắn nghênh ngang rời đi...


"Hu... hu..." Rời khỏi công ty, Dao Dao vừa đi vừa khóc đi bên đường, ánh trăng chiếu rọi thân thể nhỏ bé xinh đẹp, mỏng manh của cô.
Không thể khóc được, không thể khóc! Bằng không về nhà mẹ nhất định sẽ phát hiện!


Cảm giác nhục nhã và xấu hổ ban nãy ở trong lòng kết thành một mối không thể nói rõ được, cô muốn chôn vùi và lãng quên nhưng sao khó khăn quá. Để tránh về đến nhà mẹ sẽ lo lắng, cô chỉ có thể không ngừng thôi miên chính mình, dặn mình phải mau chóng lãng quên cơn ác mộng đáng sợ này, giống hai năm trước vậy.


"Huýt! Em gái!" Ven đường, mấy tên lưu manh dường như huýt sáo với cô.
Dao Dao giống như không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu đi về phía trước.
"Ha, em gái, ai bắt nạt cô sao? Mấy anh giúp cô hả giận." Bọn họ đi vài bước, chặn trước mặt cô.


"Em gái, bọn anh đang nói với em, em bị câm sao?" Nói xong, một tên ntóc vàng mạnh mẽ nhấc cằm cô len: "Hả? Anh nói đúng không? E gái này ngoại hình không tồi."
"Chậc, chậc, mặc dù đang khóc nhưng dáng vẻ vẫn rất đáng yêu."
"Thả ra!" Dao Dao nuốt xuống tất cả nước mắt, phẫn nộ hất tay tên lưu manh này ra.


"Ôi, em gái dữ quá đi. Mấy người bọn anh chỉ là quan tâm đến em, làm gì dữ vậy? Đi, bọn anh dẫn em đi giải khuây một chút, lát nữa sẽ hết khóc liền." Nói dứt lời, hai người đàn ông hai bên trái phải ôm vai của cô.