Đây là lần trước, khi có người giả mạo bạn trai của Dao Dao, Ngự Ngạo Thiên cho thuộc hạ đi điều tra.
Sau đó vì bảo vệ hắn ta Dao Dao không tiếc làm mình bị thương, che giấu sự thật hắn ta giết người. Chính là bởi vì sự cảm động, việc kia cũng không giải quyết được gì. Ai biết...
Sau khi hắn chính mắt xác minh chân tướng, sự thật này cũng nổi lên mặt nước.
“Tôi biết rồi.” Hắn bình tĩnh cúp điện thoại, vẻ mặt vẫn như cũ khiến cho người khác không thể nhìn thấu.
Nhưng những người hiểu tính cách của hắn đều biết rõ, không thể nghi ngờ đây là điềm báo trước của cơn thịnh nộ, Ngự Ngạo Thiên càng quá bình tĩnh thì đồng nghĩa với sự việc... càng nghiêm trọng!
Xe chạy chậm, Ngự Ngạo Thiên đột nhiên lấy một cái hộp tuyệt đẹp từ trong túi ra.
Long Diệp ngồi ở bên cạnh anh nhìn một cái: “Ngạo Thiên, đây không phải là...” Còn không chờ hắn nói hết lời.
Chỉ thấy Ngự Ngạo Thiên mở cửa sổ xe ra, tiện tay ném cái hộp tuyệt đẹp đó ra ngoài.
Thấy một màn này Long Diệp trợn to cặp mắt, mở một bên cửa sổ, nghi hoặc nhìn cái hộp tinh xảo rơi dưới đất dần dần cách xa tầm mắt. Hắn rất muốn biết, vừa rồi Dao Dao và Ngự Ngạo Thiên đã xảy ra chuyện gì?
Thành phố phồn hoa ở hai bên đường xe chạy, một chiếc lại một chiếc ô tô gào thét phóng qua. Lúc này, một đôi tình nhân đứng ở bên đường chờ đèn đỏ, chỉ chỉ ven đường:
“Nhìn kìa, ở kia có thứ gì đó.” Bọn họ đi tới, nhặt lên, chậm rãi mở cái hộp tinh xảo ra, trước mắt nhất thời sáng lên: “Oa, giây chuyền thật là đẹp.”
...
Ở một nơi khác... Thiên Thai:
Gặp nhau, có lúc cũng là một loại sai lầm.
Anh gặp em. Anh yêu em. Anh phản bội em. Em giày vò anh. Anh vẫn yêu em.
Em gặp anh. Em yêu anh. Anh phản bội em. Em tổn thương anh. Em vẫn yêu anh.
Vẫn yêu anh.
Hận vô cùng, cũng yêu vô cùng. Bởi vì yêu mà hận, yêu bởi vì hận mà sinh ra.
Như vậy, tổn thương lẫn nhau, trái tim cũng đã bị đau, bây giờ, có thể ôm một cái. Yên lặng, một lần nữa tình yêu của chúng ta đã tới?
“Chúng ta bắt đầu lại đi, Dao Dao.” Bàn tay ấm áp bao phủ trên khuôn mặt nhỏ nhắn có phần hơi lạnh, Phong Thần Dật chăm chú nhìn cô, đôi môi từ từ hạ xuống...
Lần nữa... Bắt đầu...?
Hừ, nói thật là đơn giản, hắn cho là dùng hai năm liền có thể rửa sạch tất cả những thứ không vui đã xảy ra sao?
“Không thể nào!”
Khi môi của hắn còn một chút nữa là chạm được vào môi của cô, Dao Dao lập tức cắt đứt ý định này của hắn: “Tôi sợ rồi, không thể chơi đùa nổi nữa. Vết thương lần trước đến bây giờ còn khiến tôi đau âm ỉ, lần này anh muốn bắt đầu lại nhưng đời này tôi cũng sẽ không tin tưởng đàn ông nữa. Tôi và anh... không thể nào!”
“Đây không phải là trò chơi, Dao Dao!” Phong Thần Dật chợt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, khuôn mặt anh tuấn cực kỳ nghiêm túc: “Cho tới bây giờ anh chưa từng coi tình cảm của chúng ta là trò chơi!”
“Nếu như anh thật không có đem tình cảm của chúng ta làm trò chơi, tại sao hai năm trước...”
Chờ một chút! Cô đang làm gì vậy? Đang làm gì đây?
Không phải bây giờ cô là tình nhân của Ngự Ngạo Thiên sao? Vì sao đột nhiên quay lại với bạn trai cũ? Lại liên tưởng đến mặt tình cảm không nên biểu đạt kia, kết quả lại dẫn đến cục diện như bây giờ?
A, phụ nữ quả nhiên là dễ cảm động, dễ dàng bị rối loạn nhất!
Thu hồi giọng chất vấn đầy đau khổ kia, cô cố nén tình cảm trong lòng lại, chậm rãi nói:
“Được rồi, chuyện đã qua tôi không muốn nhắc lại nữa. Cho dù như thế nào, chúng ta bây giờ cũng không có cách nào quay lại với nhau. Anh cũng biết, tôi đã có bạn trai.”
“Bạn trai? Ồ, em không cảm thấy buồn cười sao? Hôm nay là sinh nhật em, bạn trai em đâu, anh ta ở đâu?”
Hắn ta ở... sinh nhật của Mạc tiểu thư. Có điều việc này không quan trọng, dù sao giữa cô và Ngự Ngạo Thiên không hề có tình cảm, cô cũng không quan tâm bây giờ Ngự Ngạo Thiên đang làm gì.
“Dao Dao, nói cho anh biết, người đàn ông kia rốt cuộc là ai?”
Không thể nói!
Bởi vì Ngự Ngạo Thiên và Phong Thần Dật không giống nhau, đúng như lời của mẹ, Phong Thần Dật có một đôi mắt trong suốt mà Ngự Ngạo Thiên lại là người nổi tiếng thủ đoạn tàn khốc và lạnh lùng.
Nếu như Ngự Ngạo Thiên và Phong Thần Dật đều là thương nhân đứng đắn, có lẽ tất cả đều có thể giải quyết tốt đẹp. Nhưng là... Bối cảnh của Ngự Ngạo Thiên quá phức tạp, hắn không chỉ một tay nắm tử thần trong Hắc đạo mà một tay kia còn nắm thương giới, quan trọng là bây giờ hắn lại muốn bước chân vào giới chính trị. Một khi Phong Thần Dật và Ngự Ngạo Thiên xảy ra xung đột chính diện, kết quả tốt nhất cũng sẽ là hai bên cùng thiệt hại!
“Anh không cần biết.” Bỏ lại những lời này, cô chạy nhanh rời khỏi Thiên Thai.
“Đáng chết!” Phong Thần Dật căm hận đá vào lan can, trên mặt hắn là sự bất lực...
...
Bên trong quầy rượu truyền tới tiếng nhạc điếc tai nhức óc, thấp thoáng ở trong góc quầy rượu năm, sáu sinh viên ngồi quanh một cái bàn, kiên nhẫn chờ đợi nhân vật chính của hôm nay.
Khoảng chừng 2 giờ 25 phút Dao Dao mới xuất hiện.
“Này, Dao Dao, hẹn là 2 giờ tới, cô làm gì vậy, để chúng tôi đợi gần 30 phút, tự phạt trước một ly đi.”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, trước khi tới đây tôi có chút việc, cho nên... Tôi tự phạt, tự phạt.” Cô nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch. Khi buông cái ly xuống, cô mới nhìn thấy người đang ngồi ở vị trí thứ nhất kia...
“Kỳ Liên học trưởng? Tại sao anh cũng...”
“Là tớ mời Kỳ Liên học trưởng tới.” Cung Tiển Mạn cười nói.
Kỳ Liên Ngạo Vân chậm rãi đứng lên: “Dao Dao, sinh nhật vui vẻ!” Hắn giơ chiếc ly trong tay lên, khẽ nhấp môi.
“Cảm ơn anh, Kỳ Liên học trưởng.” Cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lại uống một hơi cạn sạch ly rượu vang.
Cung Tiểu Mạn ở bên cạnh mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng kéo cô đến một chỗ khác: “Cục cưng, cậu làm sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?”
“Tớ... tớ mới vừa gặp Phong Thần Dật”
“Gặp anh ta?”
Cung Tiểu Mạn nhíu mày, quan sát Dao Dao từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt ngừng lại ở sợi dây chuyền trên cổ cô: “Dây chuyền hoa cúc nhỏ? Cái này không phải cùng một bộ với vòng tay và bông tai trước đó anh ta đưa cho cậu sao? Ôi chao, khó trách cậu đến muộn thì ra anh ta muốn sinh nhật 19 tuổi của cậu anh ta là người đầu tiên chúc mừng, quả là rất có lòng đó.”
Haiz... Nếu như cô có thể có trái tim rộng lượng như Cung Tiểu Mạn thì tốt. Hoặc giả lả đi.
“Này, có phải anh ta muốn quay lại với cậu không? Cậu đồng ý đi chứ.”
“Đồng ý? Vậy còn Ngự Ngạo Thiên thì sao?”
“Tình yêu là sự ích kỷ, chẳng lẽ cậu không hiểu sao? Ngự tổng căn bản không hợp với cậu, anh ta cũng sẽ không mang đến tương lai tốt đẹp cho cậu, nếu không cũng sẽ không để cậu làʍ ȶìиɦ nhân của anh ta. Quan trọng nhất là, anh ta có yêu cậu không? Nhưng Phong Thần Dật không như vậy, có thể lúc trước anh ấy đã làm nhiều chuyện khốn nạn nhưng có người nào mà không có một thời tuổi trẻ bồng bột, biết nhận lỗi và sửa sai là tốt rồi. Cậu nên chọn người cậu yêu, đồng thời cũng là người yêu cậu.”