“Nếu như anh không nhìn tôi thì làm sao biết được tôi đang nhìn anh chứ? Không phải là… Yêu tôi rồi đó chứ?”
Hắn quả nhiên là không đáp trả mà.
“A, chú à.” Cung Tiểu Mạn thu hồi lại vẻ cười cợt của mình, lạnh nhạt nói: “Anh trước đây đối xử với những cô gái ấy cũng lạnh nhạt như vậy à?”
Im lặng…
“Tôi đang hỏi anh đấy.”
Vẫn cứ im lặng.
Cung Tiểu Mạn khó chịu nhíu mày: “Nói chuyện với tôi bộ khó khăn lắm à? Hay là tôi đáng ghét quá?” Dứt lời, cô liền quay đầu sang bên kia.
Hàn Ly Thương nhìn qua gương chiếu hậu thấy vẻ đau thương của cô, bấc đắc dĩ gật đầu: “Tôi đối với ai cũng đều như vậy cả.”
Lời nói của hắn thật giống như thuốc cải tử hoàn sinh, Cung Tiểu Mạn lập tức nguôi giận: “Đó là bởi vì anh không yêu các cô đó! Tôi không tin đối mặt với người mà anh thật sự yêu thương mà anh vẫn còn có thể như vậy đấy.” Ít nhất cô cũng đã từng thấy thái độ đã thay đổi của Phong Thần Dật lạnh lùng khi đối xử với Dao Dao rồi.
Sự thật đã chứng minh, bất luận nam nhân dù trước đây tính cách như thế nào thì chỉ cần yêu tha thiết nữ nhân của mình thì cũng sẽ biểu hiện ra những điều mà người khác chưa từng thấy.
“Có lẽ vậy.” Hàn Ly Thương vẫn lạnh lùng đáp trả lại cô.
“Chú à, vậy chú…” Vấn đề mới đến đầu miệng thì đã bị Cung Tiểu Mạn nuốt trôi lại. Kỳ thực cô rất muốn hỏi Hàn Ly Thương thích mẫu người con gái như thế nào nhưng cô biết chắc chắn câu trả lời của hắn sẽ khiến mình đau lòng.
“Đến rồi.” Hắn dừng xe ở trước cổng trường.
Cung Tiểu Mạn nhìn xung quanh một chút, đột nhiên cảm thấy sao trường học lại cách nhà Dao Dao gần như vậy chứ?
“Không xuống xe sao?”
“Anh hối tôi cái gì chứ?”
Bấc đắc dĩ, Hàn Ly Thương không thể làm gì khác hơn im lặng, cùng nhau quay đầu về một bên.
Thời gian cứ vậy mà trôi qua, một phút, hai phút, bọn họ cứ thế mà yên lặng ngồi trên xe, mỗi người một suy nghĩ.
Cho đến lúc mặt trời xuống núi thì Cung Tiểu Mạn “Ôi” lên một tiếng thở dài: “Này, chú à.”
Hàn Ly Thương quay đầu nhìn về phía cô: “Chuyện gì?”
“Cảm ơn ngày hôm nay đã đưa tôi về trường.” Nói xong, cô hơi di chuyển thân thể, đem bờ môi anh đào của mình như chuồn chuồn lướt trên mặt nước (vô cùng hời hợt) mà đặt lên môi Hàn Ly Thương….
“Cô!”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn, Cung Tiểu Mạn cười lớn: “Đừng để ý, tôi mỗi lần cảm ơn người khác đều làm như vậy cả.” Nói xong, cô nhanh chóng bước xuống xe: “Chú à, tạm biệt chú.” Xoay người lại phía sau…
Nụ cười trên môi cô liền biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, trong mắt là tràn đầy sự bi thương sâu sắc. “Cô đến cùng là đang làm gì vậy chứ, đây rõ ràng là… Nụ hôn đầu của cô mà.”
****
Bên trong phòng bệnh yên tĩnh, truyền đến từng tiếng ồn ào không hài hòa.
“Cậu mau đi đi, chị cái gì cũng không biết cả.” Từ trước đến nay, mẹ Lạc lúc nào cũng ôn hòa nhưng giờ khắc này thái độ lại có chút cứng rắn.
Đứng trước mặt cô là một nam nhân khuôn mặt khó xử: “Chị…”
“Chị nói một lần nữa, chị cái gì cũng không biết cả, một lát nữa Dao Dao sẽ tới, chị không hy vọng là nó sẽ gặp được cậu đâu!” Chờ mẹ Lạc nói xong thì cửa phòng bệnh liền mở ra.
Dưới con mắt nhạy cảm của Dao Dao, rõ ràng cảm nhận được bên trong phòng bệnh có cái gì đó không đúng: “Cậu, cậu mới từ Úc trở về ạ.” Đối mặt với người cậu đã 10 năm không gặp, cũng có chút gì đó xa lạ nhưng cô vẫn lịch sự chào hỏi hắn.
“A, Dao Dao đã lớn như vậy rồi à.” Cậu có vẻ lung túng, nhíu mày khó xử: “Em có chút việc, đi trước đây. Chị, nếu như chị biết gì thì nhanh nói cho em biết, nếu không… chị sẽ khiến chúng ta đều bị hại chết đấy!”
Nghe xong câu nói này của cậu trước khi đi, cùng với bầu không khí trong phòng bệnh càng khiến Dao Dao cảm thấy kì lạ hơn: “Mẹ, rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Ha ha, không có gì đâu, cậu của con không xuất hiện thì thôi, vừa xuất hiện thì liền ồn ào à!” Mỗi lần nhắc đến người em trai này, mẹ Lạc trong lòng lại tràn đầy tức giận.
Khi cha Lạt (cha của Dao Dao) còn sống thì cậu em trai này suốt ngày ra ngoài gây rắc rối, đều phải dựa vào quan hệ chính phủ của cha Lạt mà giải quyết ổn thỏa. Cho đến khi cha Dao Dao qua đời, bà còn tưởng rằng hắn đã hiểu chuyện được một chút. Ai ngờ đâu, hắn lại đòi ra ở riêng đã vậy còn lừa bọn họ tiền phòng rồi ôm đống tiền đó mà trốn sang Úc, hại Lạc gia lúc ấy lâm vào cảnh nghèo khó đến như vậy.
“Dao Dao, mau đến thăm ông nội con mau. Người nhớ con đến muốn chết rồi đây.” Mẹ Lạc cố ý chuyển hướng đề tài.
“Mẹ… ông nội cũng vì sự việc kia mà… tức giận sao?” Dao Dao nhỏ giọng hỏi mẹ. Kể từ lúc Cách Mỹ Vân đến bệnh viện rồi đi thì đây là lần đầu tiên mà cô trở lại thăm ông, cũng thật là có chút bận tâm mà.
“Ha ha, Dao Dao con cũng biết ông nội con là người cố chấp mà, người nhất định… Có điều con là bảo bối của ông nội, coi như trong lòng có chút khó chịu nhưng người vẫn rất yêu thương con.”
Đúng vậy, ông nội mãi mãi là người như vậy, bất luận là cô làm sai điều gì, ngoài mặt tuy là ông nội vô cùng tức giận nhưng trong lòng vẫn là rất quan tâm, yêu thương cô. Mà người mẹ này đây cũng vô cùng yêu thương cô.
Có thể trở thành con gái của Lạt gia, cô cảm thấy vô cùng hài lòng, vô cùng vui vẻ...
****
“Chị, nếu như chị biết gì thì nhanh nói cho em biết, nếu không… chị sẽ khiến chúng ta đều bị hại chết đấy!”
“Rốt cuộc là cậu muốn mẹ nói ra chuyện gì chứ? Hơn nữa còn dùng khẩu khí nghiêm trọng như vậy, nếu như không nói liền hại chết mọi người.”
Hôm qua sau khi ghé thăm ông nội, Dao Dao vốn định hỏi mẹ chút chuyện liên qua đến cậu nhưng cô rất hiểu tính mẹ, nếu như mẹ đã không muốn nói rồi thì ai buộc bà cũng đều vô dụng cả. Xem ra, tốt nhất là đi tìm cậu hỏi rõ mọi chuyện mà thôi.
“Lạc Dao Dao, cậu mau đến cùng chúng mình sắp xếp thời gian luyện tập tiết mục đi, cậu mau mau lên hội trường đi nào.”
Hôm nay là chủ nhật, cũng là ngày mà trường công bố tập thể sắp xếp luyện tập tiếc mục tháng. Mỗi tổ sẽ thay phiên nhau dùng hội trường để tổ chức chương trình, hiện tại chính là đang sử dụng hội trường “Thiên Sư Cực Đạo”.
“Tớ biết rồi, tớ lập tức đến đây.” Thu hồi lại mớ suy nghĩ ngổn ngang này lại, cô nhanh chóng bước về phía hội trường.
Vừa đẩy cửa ra, mọi người đã bao quanh thành một vòng tròn như đang trao đổi chuyện gì vậy.
Dao Dao tò mò bước tới nhìn….
Thì chỉ thấy Phong Khả Hinh đang bị mọi người bao quanh ở trong đó.
“Khả Hinh, cậu nói thật đi có phải hôm nay anh trai cậu sẽ đến đây tìm cậu không?
“Đương nhiên là thật rồi, mình đã thỉnh cầu anh ấy rất lâu rồi, hôm nay nhất định mình sẽ cho các cậu mở mang tầm mắt.”
“Thật sao, thật là chờ mong nha.”
Không thể nghi ngờ được, hiện nay Phong Khả Hinh đã thật sự tạo được vị thế công chúa ở trong lớp học này rồi. Cô bản tính vốn là một nữ vương kiêu ngạo, thêm vào đó mọi người trong lớp học đều biết đến xuất thân của cô, vì lẽ đó mà mọi người đối với lời nói của cô như “Duy Mệnh Thị Tòng.”(1)
“Được rồi bắt đầu dàn dựng và luyện tập tiết mục thôi.” Phong Khả Hinh tựa như là chị đại, vỗ tay một cái, mọi người liền từng bước mà tiến lên sân khấu dàn dựng và luyện tập tiết mục như nội dung đã đề ra trong kịch bản.
“Này. Nghe nói cô là Thanh Điểu của bang Đầu Đại Tỷ, có phải thế không?” Một bạn nữ đóng vai trong bang Đại Tỷ khác đối với Dao Dao mà nói.
“Đúng vậy thì sao nào?” Dao Dao dựa theo cảm giác đã luyện tập trước, hai tay khoanh trước ngực, thái độ không nghiêm túc mà đáp trả.
Lúc này, đại tỷ kia một tay liền nắm lấy cổ áo Dao Dao mà quát: “Ngươi là một kẻ rất tàn ác phải không?”
“Từ trước đến giờ ta đều như vậy. Làm sao nào? Không phục sao?”
“Được, khẩu khí lớn lắm. Để hôm nay ta xem Thanh Điểu của bang Đầu Đại Tỷ rốt cuộc lợi hại như thế nào!” Vừa nói xong thì bạn học trong vai đại tỷ kia liên dơ cao lòng bàn tay mà đặt một tát vào bên má của Dao Dao.
***
(1) Duy Mệnh Thị Tòng: Thiên lôi chỉ đâu đánh đấy.