Lời van xin của cô căn bản không thể đè nén cơn giận trong lòng của Ngự Ngạo Thiên, tựa như sự khiêu khích 2 năm trước của cô đối với hắn.
Ngự Ngạo Thiên một tay tóm chặt mái tóc dài, tay còn lại chậm rãi kéo dây nịt ra, vật cứng rắn hiện ra trong mắt cô.
Hắn, hắn muốn làm gì? Dao Dao sợ hãi nhắm chặt hai mắt, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vật tượng trưng của đàn ông...
"Cô cho rằng nhắm mắt lại sẽ không thấy nữa sao?" Ngự Ngạo Thiên hừ lạnh, thô bạo bóp miệng cô hé ra.
"A."
Một giây sau, vật nam tính kia liền ập vào khoang miệng, chậm rãi ra vào...
Một cảm giác khó chịu buồn nôn kéo tới, cô cảm giác rõ ràng vật kia trong miệng mình không ngừng gia tăng kích thước, chạy thẳng vào yết hầu.
Người đàn ông này tại sao có thể... Tại sao có thể bá đạo thành như vậy? Nước mắt theo hai gò má cô chậm rãi nhỏ xuống.
Tuy rằng kỹ thuật của vật nhỏ rất kém, nhưng hắn lại cảm giác vô cùng thỏa mãn, lại thêm thấy cô nghẹn ngào nước mắt, Ngự Ngạo Thiên thật lòng yêu thích cô gái ngây thơ này thổn thức.
"Ồ..." Từ từ, gò má hắn ửng hồng đẹp đẽ, tốc độ ra vào miệng cô từ từ gia tăng.
Đúng lúc này, ánh mắt hắn vô tình quét camera trong góc thang máy đang lóe đèn đỏ...
Đáng chết! Trong nháy mắt vẻ mặt hắn khôi phục lại vẻ âm trầm ban đầu. Đột nhiên đẩy đầu Dao Dao ra, kéo dây nịt lên, hắn bước nhanh xông ra khỏi thang máy...
Phòng quản lí...
"Ta, xong đời." Long Kỳ thấy Ngự Ngạo Thiên sắp giết tới nơi, vội vàng chạy ra phòng làm việc.
"Quản lý Long, đã xảy ra chuyện gì?" Nhân viên trong phòng thấy dáng vẻ hoang mang của hắn tò mò hỏi.
"Chớ để ý, lát nữa Ngự tổng đến đây thì nói ta vừa đi ra ngòai..."
"Đùng!" không chờ hắn bàn giao xong, cửa lớn bị người từ ngoài một cước đá văng.
Ánh mắt của mọi người dồn dập tìm đến phía cửa lớn..."Ngự... Ngự tổng." Sợ đến vội vàng đứng lên khỏi ghế, đồng loạt cúc cung.
Ánh mắt giết người của Ngự Ngạo Thiên căn bản không có thời gian để ý tới những người khác. Một bước tiến lên giữ chặt cổ Long Kỳ, đẩy hắn vào bên trong phòng làm việc...
"Ngạo Thiên ca, xin lỗi, ta sai rồi. Nhưng Người tốt xấu cũng chừa cho ta chút mặt mũi a, bên ngoài nhiều người như vậy." Vừa đến văn phòng, Long Kỳ không ngừng năn nỉ.
Ngự Ngạo Thiên lạnh lung quét mắt: "Long Kỳ, con mẹ nó ngươi có một sở thích buồn nôn thú vị nhỉ!"
"Vâng, là, là, ta lần sau nhất định sửa, nhất định sửa. Nhưng điều này cũng không có thể trách ta a."
Thấy Long Kỳ bày ra khuôn mặt vô tội, Ngự Ngạo Thiên mặt lập tức đen kịt lại: "Ý ngươi là lỗi của ta?"
"Híc, ta không phải có ý này a, Ngạo Thiên ca, van cầu Người, buông tay ra đi, ta sắp không thở nổi rồi."
Nghe vậy, Ngự Ngạo Thiên chậm rãi thả tay đang chặn cổ hắn, xoay người ngồi ghế salon.
Long Kỳ nhất thời thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Kỳ thực, ta hiếu kỳ tại sao Người lại cảm thấy hứng thú với cô gái ngực phẳng kia như vậy, cho nên mới phải…Dù sao qua nhiều năm như thế, bên cạnh Người phụ nữ xinh đẹp nhiều không kể xiết, tự động đưa tới cửa cũng đếm không hết , Người hà tất gì phải tốn sức trêu chọc tiểu nha đầu kia, ta nghĩ tuyệt đối không nghĩ nguyên nhân vì sự hiểu lầm 2 năm trước chứ?"
Long Kỳ là theo Ngự Ngạo Thiên đồng thời đánh quá người trong thiên hạ, hắn mười điểm hiểu rõ Ngự Ngạo Thiên tính khí. Phải biết, Ngự Ngạo Thiên chưa từng có mạnh mẽ muốn qua nữ nhân nào, Lạc Dao Dao có thể coi là đầu một lần, vì lẽ đó hắn đối với cô bé này tràn đầy chờ mong cùng hiếu kỳ.
"Muốn biết a?"
"Ừm! Ừm!"
"Lại đây." Ngự Ngạo Thiên cười khẩy ngoắc ngoắc ngón tay, Long Kỳ lập tức lẻn đến bên cạnh hắn, ghé lỗ tai sát lại gần.
Ai biết...
"Ôi."
Ngự Ngạo Thiên đột nhiên véo lỗ tai của hắn, gầm nhẹ: "Không có chuyện gì làm sao, nếu cảm thấy nhàn rỗi quá thì cút qua bộ phận vệ sinh mà làm.”
"A... Ngạo Thiên Người thật hẹp hòi." Long Kỳ thất vọng xoa xoa lỗ tai, ánh mắt vô tình liếc nhìn màn hình phản chiếu camera: "Híc, ngực phẳng kia định đi đâu?"
Ngự Ngạo Thiên vừa nghe, bước nhanh tới trước màn hình. Chỉ thấy, Dao Dao nức nở lau nước mắt chạy vào thang máy...
"Ô... Phi! Phi! Phi... Ô..." Người đàn ông đi rồi, Dao Dao một mình khóc lớn, chưa tới 20 tuổi cô đã phải đối diện với sự tình oái oăm, khó đỡ này.
Buổi trưa ở văn phòng marketing, hắn đột nhiên rời đai, lần này cũng vậy, tuy rằng Dao Dao không biết nguyên nhân là gì, nhưng cô khẳng định mình không thể may mắn đến như vậy.
"Không được, không thể tiếp tục như vậy nữa, cái tên kia bại hoại phải bị trừng phạt!" Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ý nghĩ vừa lóe lên cô đã nhanh nhẹn xông vào thang máy.
"Hừm, chính là chỗ này." Đi tới tầng 42, nàng đứng một tấm quải có bảo vệ khoa mấy chữ trước cửa kính, chậm rãi đẩy ra: "Thật không tiện, quấy rối , xin hỏi, các ngươi bảo vệ khoa quản lý ở sao?"
Dao Dao vừa xuất hiện, nhân viên nam trong phòng đồng loạt ánh mắt sáng lên rực rỡ: "Này, uy, kìa nhìn, thật đáng yêu a."
"Wow. Cô ấy đang mặc đồng phục nhân viên thang máy sao? Sao tôi không biết công ty chúng ta có người đáng yêu như vậy a?”
"Không nghe cô ấy nói tìm quản lý chúng ta sao? Tám phần mười là bạn gái quản lý rồi, khuyên anh vẫn nên quên đi thì hơn." Dao Dao thanh thuần đáng yêu khiến đàn ông trong văn phòng vô vị bùng lên sôi nổi, hào hứng.
"Cô gái, cô tìm quản lý chúng tôi có chuyện gì sao?" Lúc này, nhân viên nam ngồi ở cửa gần cô nhất hiếu kỳ hỏi.
Cô mím môi: "Có chút việc gấp, nếu anh ta có ở đây, xin anh dẫn tôi đến gặp anh ta, được không? Tôi là bộ phận phục vụ tên Lạc Dao Dao."
"Được rồi, cô chờ ở đây." Ngày thường không dễ gì bắt gặp nhân viên có tính tích cực cao như vậy, có thể Dao Dao vừa đến, nhân viên nam văn phòng này như hít phải thuốc lắc, nhanh chóng xông vào văn phòng quản lý: "Ngự tổng, quản lý Long, xin thứ lỗi, bên ngoài có một cô gái tên Lạc Dao Dao tìm ngài.”
"Lạc Dao Dao?" Long Kỳ nhíu nhíu mày, gấp vội một tờ báo tạp chí vọt tới trước mặt nhân viên nam kia: "Ai tìm ta anh đều muốn báo cáo sao? Ta lại không quen biết cái người tên là Dao Dao kia? Nói, có phải là ngươi thấy mĩ nhân xinh đẹp nhờ vả liền chạy đến đầy gặp ta lấy lòng người đẹp? Hỗn đản, chưa từng thấy phụ nữ sao?" Hắn vừa nói xong, vừa dùng báo tạp chí gõ lên đầu người kia.
Long Kỳ nổi tiếng là một quản lý ưa bạo lực, chớ thấy hắn nhỏ tuổi, nhưng tính khí có thể lớn đến mức tàn nhẫn.
"Vâng, là, quản lý Long, tôi biết nên làm thế nào."
"Chờ đã." Nam viên nam kia vừa quay lưng, Ngự Ngạo Thiên nãy giờ ngồi trong phòng chậm rãi mở miệng: "Long Kỳ, nếu người ta muốn tìm ngươi, chắc là có chuyện quan trọng, ngươi nên, đi tiếp đãi."