“Sao vậy? Một cái tát còn chưa đủ sao?” “Sau này đừng có quấn lấy Ngạo Thiên nữa, hiểu chứ?” Ly Mỹ Vân đã quá hiểu tính tình của Ngự Ngạo Thiên, hắn có thể nhìn cô cho tiểu nha đầu đó một cái bạt tai mà không hề quan tâm chút nào có thể thấy tiểu nha đầu này đã không còn được yêu chiều nữa, đối với một cô gái đã không còn được ưu ái nữa, cô ấy tự nhiên sẽ ấm ức lắm!
“Này, rốt cuộc thì ai mới là người đang quấn lấy anh ta đây.”
Nghe thấy giọng nói của Cung Tiểu Mạn, Dao Dao chỉ lo cô ấy mệt, vô thức siết chặt tay cô ấy. Cứ hướng về phía Ly Mỹ Vân mà cười: “Cô đã nói như vậy, tôi còn dây dưa với anh ta làm gì!” Dứt lời, cô vung ra khỏi tay của Ly Mỹ Vân, kéo lấy Cung Tiểu Mạn, chạy đi mà đầu cũng không ngoảnh lại cái nơi đầy tiếng cười chế nhạo ấy.
“Dao Dao, Dao Dao, cậu đừng chạy nữa!” Đến cổng, Cung Tiểu Mạn túm chặt lấy cô, thở hồng hộc: “Rốt cuộc... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Hức...” tâm trạng bị kìm nén đã lâu nay đã hoàn toàn sụp đổ trước câu hỏi của Tiểu Mạn, tự nhủ bản thân sẽ nói mà không khóc, không được khóc nhưng thật sự là không thể nhẫn nhịn được nữa rồi. Những giọt nước mắt theo đà chảy xuống hai gò má. Cô ôm chặt lấy Tiểu Mạn, nức nở: “Người phụ nữ đó, người phụ nữ đó là bạn gái chính thức của Ngự Ngạo Thiên…Hắn, bọn họ... bọn họ trước đó đã chia tay không lâu nhưng tớ không biết tại sao họ lại... lại trở về với nhau rồi...hức... hức...
Tiểu Mạn hơi nhíu mày: “Dao Dao? Cậu... Cậu không hy vọng bọn họ quay lại sao?”
“Tớ không hy vọng như vậy đâu!” Dao Dao khẳng định.
Tiểu Mạn từ từ buông Dao Dao ra, hai bàn tay bám chặt lấy hai cánh tay của Dao Dao: “Cậu... đã yêu Ngự Ngạo Thiên mất rồi?”
“Khụ” Cô ngừng khóc ngay lập tức, da đầu cũng có cảm giác tê dại, không... không thể nào được! Cô không hề yêu Ngự Ngạo Thiên, không hề! “Không yêu hắn.”
“Vậy cậu... tại sao lại khóc? Lại còn để ý đến việc hắn quay lại với người phụ nữ đó?”
Là...
Tại sao? Nếu không phải là yêu, hà cơ gì lại để ý đến việc hắn một lần nữa lại trở về bên cạnh Ly Mỹ Vân chứ?
Nhưng mà, Tiểu Mạn cô ấy chính là không biết rằng Ly Mỹ Vân lại giở những thủ đoạn như vậy đối với cô, cô hận Ly Mỹ Vân, nếu như hôm nay người đứng bên cạnh Ngự Ngạo Thiên là một người phụ nữ khác, cô có lẽ đã không thèm để ý rồi.
Đúng, nhất định là như vậy, nếu là người phụ nữ khác cô tuyệt đối sẽ không để ý, cũng không khóc, chỉ có thể là Ly Mỹ Vân. Đúng, không sai!
Đột nhiên, trong khi hai cô gái đang nói chuyện, một dáng người cao lớn từ đâu nhấc bổng Dao Dao lên vai.
“Này, ai mà... ế, đại thúc!” Tiểu Mạn sững người nhận ra.
Dao Dao cảm thấy có chút bất an: “Phó chủ tịch Hàn,...”
“Câm miệng!” Lời nói lạnh băng vừa thốt ra, Hàn Ly Thương đang vác cô trên vai liền bước nhanh về phía bên kia đường.
Tiểu Mạn vội vàng đi phía trước: “Chú kia, chú giở trò lưu manh à? Mau thả... Á!”
Bàn tay to lớn bá đạo bịp lấy miệng của Tiểu Mạn, cánh tay của hắn ta vòng qua cổ của Tiểu Mạn, khéo léo kéo cô ấy một cách chắc chắn đến bên chiếc xe mui trần bên kia đường.
Một trái một phải, hắn ta đẩy hai cô gái vào ghế phía sau của chiếc xe. Còn hắn xoay người ngồi vào vị trí lái xe, lập tức đạp ga...
“Này chú kia, chú như thế này là bắt cóc đó có biết không đó?”
“Im miệng cho ta!” Ngữ khí của Hàn Ly Thương lần này rất cương quyết, trong cái lạnh lẽo đó chứa đựng cảm giác ra lệnh rõ ràng.
Tâm tư của Tiểu Mạn bây giờ đều ở trên người của Dao Dao, đằng nào cũng không thể cãi nhau với ông chú này được. “Dao Dao, bất kể như thế nào, cậu cũng đừng có vì loại đàn ông đó mà đau lòng.”
“Tớ thật không thể ngờ Ngự Ngạo Thiên lại là người như vậy, cho dù cậu chỉ là tình nhân của hắn nhưng hắn lại có thể dung túng cho bạn gái của hắn ức hϊế͙p͙ cậu như vậy, thật vô sỉ! Hơn nữa là hắn ta một mực cứ làm phiền cậu, kết quả thì lại là chỉ vì muốn bạn gái hắn ta vui vẻ hài lòng mà giả vờ ra vẻ vô tội, đúng là không biết xấu hổ!”
Thực ra trải qua va chạm ngày hôm nay, ấn tượng của Tiểu Mạn đối với Ngự Ngạo Thiên thật sự đã có nhiều thay đổi, chính là nói một người đàn ông nếu như đối xử tốt với bạn gái của mình thì sẽ chấp nhận cả bạn bè của cô ấy. Hơn nữa còn ở bên cạnh cô ấy không một lời oán thán, cho dù chỉ là nhìn thấy nụ cười của cô ấy thôi cũng sẽ là một loại hạnh phúc.
Ít nhất thì hôm nay Tiểu Mạn cũng nhìn thấy được sự nhẫn lại của Ngự Ngạo Thiên, lúc đó cô còn nghĩ liệu hắn có phải đã từng có cảm giác với Dao Dao không? Nhưng hiện tại thì...
“Không hiểu chuyện thì đừng có nói năng lung tung!” Đột nhiên, Hàn Ly Thương đang lái xe phía trước lạnh lùng mở miệng.
“Chú thì hiểu? Ừ thì chú hiểu? Chú có nhìn thấy biểu hiện của Ngự Ngạo Thiên lúc nãy có khốn nạn không cơ chứ?”
“Cô thử nói thêm một câu nữa xem!” Hàn Ly Thương quay đầu lại lạnh lùng nói.
“Nói mười câu còn được, Ngự Ngạo Thiên chính là một tên khốn! Á, xe kìa!” Phía trước có một chiếc xe bò lao nhanh về phía bọn họ.
Hàn Ly Thương nhanh chóng liếc nhìn một cái, vô ý đè tay lên ngực của Tiểu Mạn, sau đó đạp mạnh chân ga, mới khiến cho Tiểu Mạn không vì bị lực tác động này mà đập đầu vào ghế trước.
Có điều...
Tay của hắn đang để ở chỗ nào kia?
Đồng tử Tiểu Mạn mở rộng, cúi đầu nhìn Hàn Ly Thương tay để bên trên ngực của mình: “Chú...”
“Phụ nữ các cô có thể hiểu được trách nhiệm mà Ngạo Thiên phải gánh trên vai của hắn sao!” Hàn Ly Thương đã thu lại cánh tay đặt trên ngực của Tiểu Mạn.
“Ha, Ngạo Thiên sao? Khẩu khí của chú như vậy, chú là bạn tốt của hắn. Chẳng trách lại bênh vực hắn như vậy. Tôi muốn hỏi chú, nếu Dao Dao là em gái của chú, bị một người đàn ông ức hϊế͙p͙ như vậy. Mẹ kiếp, chú còn có thể kìm nén sự tức giận mà nói với tôi cái gì gọi là “trách nhiệm trên vai Ngạo Thiên” sao?”
“Tiểu nha đầu, cô là một cô gái, đừng có cả ngày nói bậy như vậy, mở miệng ra là mẹ kiếp!”
“Ay dô, đối với ông chú lưu manh như này, nếu như tôi không lưu manh hơn làm sao xứng với chú đây!”
Hàn Ly Thương nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cô nói tôi lưu manh?”
“Nếu chú không lưu manh, vừa rồi làm gì lại sờ ngực tôi chứ!”
“Ta lúc nãy là bởi vì...” Chết tiệt! Nha đầu này hà cớ sao lại đẩy ta vào cái tình huống lằng nhằng này!
Tiểu Mạn cười châm biếm, hai tay chầm chậm ôm trước ngực: “Đại thúc à, tay của chú cảm thấy không tệ chứ? Kích cỡ có vừa phải không? So với cô bạn gái của chú thì thế nào?”
“Cô, tiểu nha đầu này nói ra những lời như vậy không cảm thấy mất mặt sao?”
“Hử? Mất mặt?” Đôi mắt của Tiểu Mạn sáng lên, từ từ tiến về phía khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Ly Thuơng mà nói: “Chú à, chú đừng có nói với tôi chú đến bây giờ vẫn còn là xử nam đó chứ, nếu không sao lại ngây thơ như vậy?”
“Cô!”
“Ồ.” Đột nhiên, Dao Dao im lặng lâu như vậy cũng phải cười lên, cô sao lại không phát hiện ra phó chủ tịch Hàn bình thường là một người luôn lạnh lùng, không quản chuyện thế gian nay lại có người không thể đối phó nổi thế này! Tiểu Mạn đúng là quá lợi hại rồi!
“Dao Dao…”
“Tiểu Mạn, tớ không sao rồi.” Cô miễn cưỡng nở một nụ cười.
Vấn đề là...
Tiểu Mạn lúng túng chỉ vào trán của cô: “Đầu của cậu...”
“Hả?” Sờ lên trán của mình, một chút máu đỏ thẫm dính lên ngón tay của cô. “A, có thể là do lúc nãy bị va đập khi phó chủ tịch Hàn phanh gấp, không sao đâu.”
“Dao Dao, cậu nhiều khi cũng quá ngớ ngẩn quá rồi? Rõ ràng bị va đập chảy máu, lại không có cảm giác sao?” Tiểu Mạn quả thực là quá khâm phục cô gái ngốc nghếch không tim không phổi này.
Nhưng vấn đề ở đây là, tim của cô ấy đang đau như vậy, làm sao có thể cảm nhận được nỗi đau ở đầu đây?
“Đều tại chú, ông chú kia, sao lại không bảo vệ tốt cho Dao Dao?”
Hàn Ly Thương đôi mắt im lặng, nắm một nắm đấm đầy sát khí, u ám nói: “Bởi vì lúc nãy ta đang bảo vệ cô!”
“Ơ...” Tiểu Mạn lập tức ngậm miệng lại nhưng nhịp đập của trái tim cô lúc này đã nhanh hơn...