“Thịch thịch”. Lần đầu tiên nhịp tim cô lại đập trở lại, cô vội vàng rời ánh mắt trực tiếp của hắn: “Không có.”
“Cùng nhau ăn đi.”
“Không… Không được, tôi phải về rồi. Anh, anh mau buông tay tôi ra đi.”
“A, người đàn ông kia đúng là quản em rất kỹ hay là do em một phút cũng không muốn rời xa hắn đây?” Phong Thần Dật lại quay lại vẻ mặt lạnh lùng, buông bàn tay của cô ra.
“Phong Thần Dật, thẻ này tôi trả lại cho anh. Còn nữa thẻ của anh trai anh tôi cũng trả cho anh luôn.”
Phong Thần Dật chỉ cầm tấm thẻ của anh trai mình: “Tôi chỉ lấy tấm này, em hãy giữ lại thẻ kia đi.”
“Tôi không muốn! Trả cho anh.”
“Em như vậy là vì thích tiêu tiền của người đàn ông kia thôi phải không?”
Phong Thần Dật nói lời này là ý gì chứ?
“Tôi ngoài tiền thuốc thang của ông nội ra thì một đồng của anh ấy tôi cũng không đụng đến!” Tiêu rồi… làm sao lại nói chuyện này ra cơ chứ?
Lời nói ra như nước bị đổ đi, Dao Dao thu hồi suy nghĩ, quả thực so với lên trời còn khó hơn.
Phong Thần Dật nắm chặt tay, hắn biết được Dao Dao vì người nhà bị bệnh mới có thể…! Tay nắm chặt thành nắm đấm:
“Vậy thì em không cần phải dùng tiền hắn lo cho thuốc thang của ông nội nữa! Vì vậy, em lập tức cùng hắn chia tay đi!”
Chia tay? Nói dễ như vậy sao?
Này so với qua cầu rút ván có gì khác biệt chớ? Lúc này là chính mình tìm đến Ngự Ngạo Thiên giúp đỡ, giờ không cần hắn mà ly biệt sao? Cô không làm được. Chậm rãi cuối đầu:
“Tôi yêu anh ấy, vì thế mà tôi sẽ không chia tay anh ấy đâu.”
“Lạc Dao Dao, em có dám thề là mình thực sự yêu người đàn ông đó không?” Phong Thần Dật nắm chặt lấy cổ tay cô.
Xương tay cô kêu lên những tiếng nhỏ, kìm nén cơn đau, cô ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo của hắn, gật đầu khẳng định: “Tôi xin thề, tôi… a.”
Hắn bá đạo, niêm phong môi cô lại, nuốt đi những lời chưa nói xong của cô, hắn không muốn nghe, thật sự không muốn nghe chính miệng cô lại nói ra lời yêu với người đàn ông khác!
“Thần Dật, em yêu anh.”
“Phong Thần Dật, chúng ta chia tay đi!”
Ngay lúc cô nói cô yêu hắn, trời mới biết hắn đã vui đến cỡ nào, mặc dù hắn không biểu hiện ra mặt quá nhưng mà, khi cô nói lời chia tay với hắn, hắn tự dối mình là không đau khổ, không đau đớn, cũng không có thể là như vậy nhưng hắn đã tận lực không biểu hiện ra gì.
Không mất đi thì không biết mình yêu, không mất đi thì không biết mình quý trọng cái gì.
Hai năm sau gặp lại, không chỉ Dao Dao yêu Phong Thần Dật mà... hắn đối với cô cũng là yêu. Đáng tiếc là đã bỏ lỡ cơ hội rồi.
“A!” Đôi môi mềm mại không ngừng bị nam nhân kia tham lam thưởng thức, cô dùng hết sức lực của bản thân mà giẫy giụa.
Có thể nam nhân ấy quá hung hăng mà sức cô lại quá yếu, căn bản không phải là đối thủ của hắn. Dùng sức cắn dưới đầu lưỡi khi hắn đang cố chui sâu vào miệng cô.
“A.” Rên lên một tiếng Phong Thần Dật theo bản năng buông thân thể cô ra.
“Phong Thần Dật, tại sao anh mỗi lần đều đem sự việc biến thành như vậy?” Kết cục lại biến thành mức độ không thể nào, biến thành oán hận, biến cô… phải hổ thẹn sâu sắc với Ngự Ngạo Thiên!
“Đã nói rồi, tôi sẽ cố gắng ở trước mặt em mà làm một kẻ khốn nạn. Thế nào, có phải là cảm thấy rất có lỗi với người đàn ông kia không?” Phong Thần Dật lúc nói lên câu này, trên mặt xẹt qua một nụ cười lạnh lẽo.
“Quá đáng! Phong Thần Dật Anh thật quá đáng, tôi hận anh!” Tức giận bỏ lại câu nói này, cô vội chạy thật nhanh ra khỏi phòng ăn...
Động lòng, đau lòng, bi thương, yêu, hận, yêu thích, chán ghét. Đây là cảm giác không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô sau khì ở cùng Phong Thần Dật.
Có thể chính vì thế mà bản thân cô càng ngày càng không thể nào mà lãng quên được người đàn ông này, nước mắt mang theo sự vui mừng, nụ cười mang theo sự bi thương, loại cảm giác ghi lòng tạc dạ này làm sao có thể dễ dàng quên được chứ?
Hắn tốt, hắn xấu xa, hết thảy đều khắc sâu trong lòng cô, Phong Thần Dật chính là nam nhân mà khiến cho cô có cảm giác vừa yêu vừa hận...
“Tư....”
Từ cửa nhà ăn, một chiếc xe từ đường hầm chạy ra khỏi nhà xe suýt chút nữa là đụng phải Dao Dao.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.” Một lòng chìm đắm những sự kiện vừa rồi mà cô không ngừng nói những lời xin lỗi nhưng ánh mắt vừa chạm phải biển số xe…
Không thể nào, làm sao... trùng hợp như vậy chứ?
“Lạt tiểu thư, Ngự tổng mời người lên xe.” Mạc Tuyết Đồng ngồi ở phía sau xe liền bước xuống.
“Thịch thịch thịch.” Tim cô như gõ tiếng trống, cô chậm rãi ra ghế sau ngồi.
“Sao lại ở đây?” Bên cạnh, Ngự Ngạo Thiên mắt nhìn phía trước, lạnh lùng hỏi.
Cô căng thẳng, nặn nặn bàn tay nhỏ nhắn: “Là đến gặp bạn, sao anh cũng ở đây vậy?”
“Bàn chuyện làm ăn.”
“Nha.”
Xe khởi động, bên trong xe lại rơi vào không gian yên tĩnh như lúc trước, trong xe như phảng phất lại tiếng hít thở của tất cả mọi người.
Đang lúc này thì có 1 đôi bàn tay lớn ấm áp đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé lãnh lẽo của cô.
Tâm co rút lại, cô theo bản năng định rút tay ra nhưng nhớ lại cảnh tượng xảy ra lúc nãy trong phòng ăn cùng với Phong Thần Dật… vì thế mà cô an phận để im.
Bởi vì chuyện tình của Ly Mỹ Vân mà cô mới chán ghét Ngự Ngạo Thiên nhưng khi nghĩ kỹ lại thì cô cảm thấy hắn cũng không có gì sai.
Cô không bình tĩnh, sự thôi thúc của cô chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Ngự Ngạo Thiên tức giận, thêm vào đó… ở thân phận là tình nhân thì tất cả lập tức đều trở nên đuối lý.
Mặc dù chuyện tình của Ly Mỹ Vân là Ngự Ngạo Thiên có lỗi, có thể so với chuyện nãy giờ xảy ra của cô cùng Phong Thần Dật thì quả là như Tiểu Vũ thấy Đại Vũ rồi.
Chẳng biết vì sao, cô cũng từng cùng Phong Thần Dật có mấy hành động ám muội rồi nhưng hôm nay lại thẹn với Ngự Ngạo Thiên nhất.
Xin lỗi... Ngạo Thiên...
Nội tâm nỉ non phát ra 1 tiếng hổ thẹn, Dao Dao nghiêng đầu cùng đôi mắt vô thần nhìn ra phía ngoài cửa xe…
Chỉ chốc lát sau, xe đã đến nơi, Mạc Tuyết Đồng nhanh chóng rời đi.
Bọn họ bước nhanh về hướng biệt thự, lúc này Ly Mỹ Vân cũng đã thu thập xong hành lý vừa vặn đi ra.
Dưới ánh đêm, ba người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, Ngự Ngạo Thiên giống như không thấy Ly Mỹ Vân tựa bước đi nhanh vào trong biệt thự.
Dao Dao thấy vậy cũng vội vàng đi qua, ngay khắc lúc cô đi qua Ly Mỹ Vân, bốn mắt nhìn nhau…
“Chuyện này sẽ không kết thúc nhanh như vậy đâu! Tôi nhất định sẽ xem cô kết cục sẽ còn thảm hơn tôi nữa!”
Nữ nhân dùng thanh âm uy hϊế͙p͙ nói vào trong lỗ tai cô, cô thật sự rất muốn hỏi 1 câu…
Ly Mỹ Vân đến cuối cùng có biết là bản thân đã thua ở đâu không?
Cô đều khát vọng ở trước mặt Ngự Ngạo Thiên mà biểu hiện ra dáng vẻ không để ý nhưng thâm tâm lại hẹp hòi. Cô cho rằng mình rất hiểu người đàn ông kia, cũng cho rằng người đàn ông kia yêu cô nhưng khi cô thật sự điên cuồng muốn chiếm lấy Ngự Ngạo Thiên thì cô đã mất hắn, vĩnh viễn mà mất hắn rồi.
Ly Mỹ Vân căn bản cũng không phải bại dưới mình, cô thật sự thua trận chính là tâm của Ngự Ngạo Thiên mà thôi. Coi như ngày sau cô là đang trả thù chính mình, người đàn ông kia cũng sẽ không khuynh đảo cho cô nữa rồi.
Chỉ vì…
Khi ở cùng Ngự Ngạo Thiên không yêu nhiều hơn một chút, một khi đã thật sự yêu hắn thì cũng là lúc mất hắn vĩnh viễn. A, vì người đàn ông kia nhất định không có bất kỳ nữ nhân nào đặc biệt!
Đối mặt với sự khiêu khích của Ly Mỹ Vân, Dao Dao vẫn giữ sự im lặng, chậm rãi đi vào trong biệt thự…