“Không có.” Dao Dao quả quyết phủ nhận, cô lờ mờ nhận ra rằng nếu như nói rằng cô và Hạ Nhậm Lương ở cùng nhau thì sẽ làm hại hắn ta.
“Cả đêm cô ở chung với ai?” Đôi mắt sành đời liếc qua.
Trong phút chốc lòng dạ Dao Dao trở nên rối bời, không thể nói ở cùng một chỗ với Phong Thần Dật như vậy cũng sẽ hại hắn. Bây giờ bất luận mình ở cùng chỗ với ai thì cũng đều hại người đó, Ngự Ngạo Thiên là ma quỷ, hắn là ma quỷ! “Xin lỗi. Em sáng sớm… lừa anh. Thế nhưng… em cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.”
“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Anh ta rất tài trí, Dao Dao cô phải thật bình tĩnh để xử lý tất cả mới có thể bình yên thoát khỏi kiếp nạn này”. “Ngày hôm qua, em sợ Hạ Nhậm Lương biết mối quan hệ của chúng ta, nên đã bảo người đưa mẹ về trước, nhưng khi em đang mở khóa cửa thì bị người nào đó đánh ngất xỉu. Lúc tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm ở một cái hẻm nhỏ đường Phúc An.”
Không thể không nói, với một người có chỉ số thông minh là 205 nếu thực sự muốn thì việc lừa một ai đấy tin chuyện mình nói là một chuyện không khó. Nhưng thật đáng tiếc… Chỉ số thông minh của Ngự Ngạo Thiên cao hơn cô đúng năm điểm, vì thế nên hắn dễ dàng nhận ra được điều gì là sự thật, điều gì là giả. “Bảo bối, đã có người tấn công em ư, em nên ăn ngay nói thật, nếu không sáng sớm cũng sẽ không phát sinh ra những chuyện kia, em nói… phải không?”
“Xin lỗi, em, em không muốn anh lo lắng cho nên em mới nói dối. Xin lỗi!” Dao Dao nói xong lo lắng cuối đầu xuống.
“Được, được, được.” Ngự Ngạo Thiên hít một hơi sâu, lắc đầu bất đắc dĩ, đột nhiên vuốt nhẹ tóc cô.
“Đừng!”
“Bảo bối, không ngờ em cũng thông minh nhỉ, anh ghét nhất là bị người khác gạt!”
Tiếng nói của hắn, ánh mắt sắc lạnh, lại một lần nữa Dao Dao chứng kiến sự thay đổi vô định của tính cách hắn, cũng nhìn thấy cả sự sắc bén của hắn: “Khi em về đến nhà biết được mình đã về quá muộn, trong đầu em không biết phải giải thích với anh như thế nào về những gì xảy ra hôm qua, sợ anh không tin nên em mới nói dối anh. Lần này quả thực là em không có gạt anh.”
Giải thích cũng vậy, Ngự Ngạo Thiên vừa cười vừa vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự sợ hãi của cô: “Lúc này mới ngoan, cô bé ngoan là không thể nói dối lừa người, biết không?”
“Biết… biết rồi.”
“Ơ kìa bảo bối, em bảo anh đợi em một đêm, em phải bù đắp gì cho anh chứ?”
Toàn thân run rẩy, cô liếc trộm một cái nhìn vẻ mặt của Ngự Ngạo Thiên, lập tức nhắm mắt lại không nói lời nào.
“Dạ? Cần em làm cho anh sao? Nhưng nếu như em làm mạnh quá, anh có thể sẽ hơi đau đấy.”
“Anh, anh biết phải nên làm thế nào.” Ngự Ngạo Thiên nhìn người làm ở trong phòng, cô lo lắng hỏi nhỏ: “Muốn ở đây sao?”
“Bốp bốp”. Ngự Ngạo Thiên vỗ tay hai cái, bọn người ở trong phòng hiểu ý liền đi ra ngoài.
“Bây giờ thì được rồi chứ?”
Sắc mặt khổ sở, Dao Dao khuỵu gối ngồi xổm trước người của Ngự Ngạo Thiên, cố gắng nhịn nhục nhưng nước mắt cô vẫn lăn dài trên gò má, đôi tay run rẩy hướng về phía dưới bụng hắn.
Đắm chìm vào cảm giác hưởng thụ, sắc mặt Ngự Ngạo Thiên trầm xuống.
Đột nhiên có mấy người mặt quần áo màu đen lặng lẽ đi vào, họ dùng vải che mắt, bịt miệng một người đàn ông rồi dắt đứng phía sau Dao Dao.
Sau đó hắn xoắn tay áo lên, lúc đó người áo đen mới gỡ bỏ vải đen che mắt và khăn bịt miệng của người này ra.
Chợt ánh mắt của người đó nhìn vào ghế sa-lon, nơi có vẻ mặt đang cười ẩn ý của Ngự Ngạo Thiên, nhìn xuống phía dưới người hắn là một cô gái ngồi xổm trước mặt hắn đang làm chuyện khó coi. Mà bóng lưng của người này… “Dao Dao?”
Giọng nói này là…
Dừng lại. Lập tức nước mắt chảy ra không ngừng, cô không dám quay đầu về phía người đàn ông kia, không dám xác nhận hắn có phải là… Hạ Nhậm Lương không.
“Bảo bối, sao lại dừng lại vậy? Chẳng lẽ em không muốn thể hiện bản lĩnh này trước mặt người theo đuổi mình sao?”
“Tại sao? Tại sao Ngự Ngạo Thiên lại muốn làm như vậy?” Phẫn nộ dâng trào trong đôi mắt của Dao Dao, cô vừa muốn ngẩng đầu lên thì bị Ngự Ngạo Thiên mạnh bạo đè xuống. “Đừng.” cô căn bản không thể nói chuyện được.
“Cậu là đồng nghiệp của Dao Dao, đúng không?” Ngự Ngạo Thiên cười nham hiểm nhìn về phía Hạ Nhậm Lương đang ngây người ra.
“Ngự tổng, anh cùng Dao Dao…?”
“Hả, xem ra Dao Dao không nói với anh, cô ấy chính là tình nhân của tôi?”
Nhất thời Hạ Nhậm Lương đầu óc như tê dại, hắn không nghĩ một người thuần khiết như Dao Dao lại là nhân tình của Ngự Ngạo Thiên? “Ngự tổng! Anh đem tôi tới nơi này là để cho tôi chứng kiến màn kịch này sao? Hay là muốn cho tôi biết, cô gái mà tôi theo đuổi rốt cuộc là của người nào? Nếu như vậy thì anh đã làm việc thừa rồi đấy, Hạ Nhậm Lương tôi một khi đã thích người nào thì không phải là ngày một ngày hai, dễ thay đổi vậy đâu.”
“Lộp bộp”. Nghe những lời nói kiên định từ phía sau, toàn thân Dao Dao lạnh đến run người. “Không thể! Không thể, Hạ Nhậm Lương, anh không thể nói chuyện như thế với Ngự Ngạo Thiên được, hắn sẽ giết anh mất!”
“Ha ha, anh bạn, anh đối với người phụ nữ của tôi cũng thật sâu đậm. Chỉ là không biết cha anh khi nghe xong những lời này sẽ có suy nghĩ gì?”
“Chuyện này thì có liên quan gì đến cha tôi chứ?” Hạ Nhậm Lương không hiểu hỏi.
Ánh mắt hắn nghiêm nghị đến lạ, cũng không trả lời câu hỏi của Hạ Nhậm Lương, mà chậm rãi nhìn xuống: “Bảo bối, em xem, sức hút của em đáng nể thật, cả hai cha con họ đều yêu em, vậy phải làm sao bây giờ?”
Ngự Ngạo Thiên nói như thế là có ý gì? Cái gì mà hai cha con? Hạ Nhậm Lương? Cha của Hạ Nhậm Lương? Chẳng lẽ…
“Ngự Ngạo Thiên, anh nói những lời này là có ý gì?”
“Hừm! Xem ra Dao Dao không nói cho ngươi việc Hạ Du Tằng cha của anh đang tìm kiếm nhân tình.”
Khi Ngự Ngạo Thiên nói những lời này, trong phút chốc mặt của Dao Dao trắng bệch, không còn một giọt máu.
Ánh mắt Hạ Nhậm Lương càng lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Tôi, cha của tôi đang tìm…Đang muốn Dao Dao làʍ ȶìиɦ nhân? Có lẽ hắn quá bất ngờ về việc này, hoàn toàn ngẩng người ra.
“Ơ kìa! Hai cha con các người sở thích cũng giống nhau thật đấy, đúng là không có sự khác biệt nào. Phải nói, nếu nói các người không phải là cha con ta đúng là không thể tin được. Đúng không? Bảo bối?” Hắn cười cợt nói.
Cô đau khổ chịu đựng trước sự lăng nhục của Ngự Ngạo Thiên.
Một lát sau, nghe thấy tiếng la nhỏ, Dao Dao chạy rất nhanh về phía nhà vệ sinh, khi tới chỗ của Hạ Nhậm Lương, nước mắt từ nãy tới giờ làm ướt cả khuôn mặt cô…
“Xin lỗi, Hạ Nhậm Lương, cám ơn sự tin tưởng của anh dành cho em. Xin lỗi, xin lỗi!”
Nhưng Dao Dao không để ý tới, khi mắt cô rơi lệ thì mắt Hạ Nhậm Lương cũng đã ươn ướt.
“Đưa Hạ thiếu gia về.”
“Được.”
Hạ Nhậm Lương bị mấy người áo đen dắt ra phía sau biệt thự, Ngự Ngạo Thiên chậm rãi lấy điện thoại ra: “Phong tổng.”
“Ngự tổng. Có chuyện gì vậy?”
“Ha ha, để đáp lại sự tận tình của anh ngày hôm qua… Tôi muốn thay đổi chủ ý!”